My bỏ rất nhiều tỏi ớt vào chiếc hộp nho nhỏ cạnh bàn làm việc. Mở ra có mùi hanh nồng. Đối với My, cuộc sống vừa thừa vừa thiếu tình cảm, nên cái nhìn của cô liên tục ngọ nguậy. Trong lúc loay hoay giữ cho nó nằm yên, cô học cách ăn những trái ớt. Vì cay không đủ làm mờ dục vọng, cô tiếp tục học cách ăn tỏi. Từng tép, từng tép ... Sộc lên mũi, tỏa ra qua các lỗ chân lông.
Mọi người muốn đến gần My, nhưng họ ghét tỏi và ớt. Cô có một rào chắn tuyệt hảo, che chở tuyệt vời cho tính cách tự-cô-đơn và nóng nảy của bản thân. Mắt cô từ chỗ nhòe lệ vì hương tỏi và hột ớt trở nên trừng trợn, mũi cô từ chỗ sít lại đến độ khoan khoái dễ chịu. Đê mê là bạn, trái tim trắc trở là quả lắc thời gian, mọi thứ sinh ra và triệt tiêu trong nội bản. Nỗi oán giận cuộc đời và nỗi sợ hãi con người là chủ đề sinh tồn chính của My. Tưởng chừng như không bám víu vào chủ đề đó, My sẽ bốc hơi và tan biến.
***
Có lần, Cường giấu hộp tỏi ớt của My vào đáy tủ của mình. Và vì Cường ngồi cách xa My tới 3 tầng lầu, và vì anh chẳng có gì đáng để cô ngờ vực là anh quan tâm cô, My phát điên với những người xung quanh. Cô điên đến mức thèm khoèo chân cho "bọn chúng" – những kẻ cô nghi ngờ lấy mất hộp tỏi ớt – ngã dập mặt. Thậm chí tệ hơn, cô thèm lỡ tay hắt nguyên một ly nước lạnh vào mặt "bọn chúng".
Cường thấy rõ sự bực dọc của My qua làn cửa kính. Anh rất mến cô đồng nghiệp này. Anh đã từng nói chuyện với cô một lần ở bên ngoài công ty, thấy cũng tử tế, thậm chí hơi trong sáng. Nhưng chẳng hiểu vì sao cô ấy lại khiến cho những người xung quanh – mà theo anh cũng không đến nỗi tệ - phải dè chừng. Từ lúc biết lòng mến cô, anh lặng thầm quan sát. Cô rất ít cười, ít nói, và gương mặt ... quạu đeo, đôi khi vô cùng đáng sợ, nhưng lại có vẻ gì đó rất khổ sở. Anh chưa từng gặp một cô gái nào không thích gầy dựng hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt người khác như cô. Đám đồng nghiệp nam trong công ty kháo nhau: "Khôn hồn đừng có lại gần! Nó chửi cho không kịp vuốt mặt đó!" Nhưng cảm nhận của anh về cô hôm đầu mới đến công ty không có vẻ gì như lời kháo đó. Nét mặt cô hôm đó vẫn rất buồn, nhưng cô ăn nói lịch sự, chỉ dẫn đường đi nước bước tận tình. Cô có cười với anh, rồi còn hát líu lo gì đó. My hôm đó khác hẳn với My bên kia làn cửa kính.
Cường để tâm suy nghĩ rất nhiều về cô. Có lẽ nghề nghiệp khiến cho tính cách của cô hơi kì quái. Anh là chuyên viên mạng, nên bình thường. Cô làm bên bộ phận creative, suốt ngày phải đeo đuổi những ý tưởng khác người. Cũng có khi cô đang gặp một cú sốc tinh thần, ...
- Tôi bị tâm thần đó! My sẵng giọng, mắt long lên. Anh muốn thấy tôi điên đến cỡ nào thì tôi cho anh thấy tôi điên đến cỡ đó!
- Em này ngộ! Sao tự dưng nói mình điên? ... Anh chỉ định rủ em đi uống cà phê thôi! Bạn bè bình thường! Đồng nghiệp thôi! Ai bảo em nghĩ quá lên? Dũng, một tay nhiếp ảnh, giảu mỏ lên mắng My. Mà em bỏ ăn tỏi đi nha! Con gái con đứa gì mà bốc mùi thấy ghê! Chả ai thèm lại gần! Tôi thấy tội nghiệp tôi lại hỏi han mà còn làm phách.
- Biến đi! Đừng để tao phải "lao động" giữa giờ đó! My rít qua kẽ răng.
Cường tình cờ đi ngang, và chứng kiến vụ đó. Anh thấy thất vọng nặng nề. Thất vọng đến độ cả đêm không ngủ được Đúng là cuộc đời không như mình nghĩ, và con người có vẻ như là quá phức tạp để có thể hiểu.
Sáng hôm sau, Cường đi làm sớm. Anh lên lầu 3, vào phòng creative với lí do bảo trì mạng, và len lén ngắm nhìn bàn làm việc của My. Lộn xộn, chẳng có vẻ gì là một người muốn gắn bó lâu dài với công ty. Thứ đẹp nhất trên bàn là một chiếc hộp hình chữ nhật. Chưa mở đã hanh nồng mùi tỏi ớt. "Không biết cô ấy đã nghĩ gì! Sao lại cho những thứ nặng mùi này vào một vật thể thanh thoát như thế! Một tâm trí đầy mâu thuẫn?" Cường nghĩ, và anh quyết định mang chiếc hộp về phân tích. (Cường thậm chí không có ý nghĩ là mình đang lấy đi đồ vật của người khác, đơn giản anh chỉ muốn phân tích và giúp đỡ My, nếu có thể).
Nhưng sự thật là My đã phát điên vì hộp tỏi ớt biến mất. Cô như bị tước mất rào cản, có cảm giác mình đang bị lũ sói rình rập. Cả ngày cô không làm được gì, ngoài việc gầm gừ và suy tính những mưu toan hại người. Càng như vậy, My càng thất vọng về bản thân. Hình tượng, đối với cô là sự vô hình. Chỉ khi cô biến mất giữa đám đông, hoặc đám đông nhòe đi trước mắt cô, đó mới thật sự là thành công về mặt giữ gìn hình tượng.
"Sao em nhìn cuộc sống khắc nghiệt như thế? Tại sao trái tim em đau đớn thế? Tại sao nó phủ nhận tất cả hơi ấm, chối bỏ sự hiện hữu của con người?" Cường băn khoăn khi cầm chiếc hộp trong tay.
"Ê! Sao cái này giống của con My quá vậy? Mày lấy của nó hả? Hèn chi mắt nó long sòng sọc, tao nhìn ghê hết cả người! Trả nó đi cho yên chuyện! Cả phòng creative đang căng thẳng kìa, cái con đó làm cả phòng mất vui!" Dũng bước vào với hai cốc cà phê trong tay.
- Vậy hả? Tao không nghĩ là cổ phản ứng như vậy. Khó hiểu. Thôi để đi trả. Cường tặc lưỡi.
- Ê! Bảo trọng nha mày! Dám nó quýnh mày thấy tổ cha đó! Có võ đó! À, mà không, theo như những gì tao suy đoán về con bé đó, chắc là nó sẽ bắt mày quỳ xuống, rồi tọng từng trái ớt vào ... mắt mày, còn tỏi thì nhận vào ... lỗ mũi. Úi! Tao không dám nghĩ nữa ... Dũng le lưỡi, vờ rùng mình.
Phòng creative thường khi ồn ào náo nhiệt xung quanh khoảng chân không đáng sợ của My, nay cũng trở nên rờn rợn lành lạnh. Cường bước tới chỗ My. Cô vận người quay lại, ánh mắt hằn thù tóe lửa. Cường bối rối một hồi lâu. Rồi anh rút từ trong túi ra chiếc hộp.
- Xin ... xin lỗi My! Tôi chỉ biết nói lời xin lỗi. My la sao tôi cũng nghe. Xin lỗi đã làm phiền lòng My. Cường ấp úng, nhìn sâu vào mắt My theo cách mà gia đình dạy, cho riêng trường hợp thật lòng xin lỗi.
My lao tới giật chiếc hộp trong tay Cường. Rồi bỗng cô áp chặt nó vào cằm, và ... khóc. Khóc nức nở khiến Cường không biết phải làm sao. Cả phòng creative cũng chẳng biết phải làm sao, ai nấy cứ lui cui làm việc.
Thời gian dài đằng đẵng. Cường hãi đến độ không dám rút khăn tay cho My lau. Ánh mắt My long lanh nhìn Cường, gằn dỗi một cách ngây thơ, rồi cô lẳng lặng thu dọn đồ đạc và biến ra khỏi công ty.
- Mày biết không Cường? Có những người mình rất thương, nhưng không nên thương. Vì tình thương của mình chỉ làm họ đau đớn thôi! Họ không có khả năng đón nhận tình thương, hoặc bộ lọc tình thương của họ hỏng lâu rồi ... Con My này là thế! Dũng vỗ vai Cường. Trừ phi mày phải là thiên tài, à, ... thiên tài ăn tỏi ớt. Con My thấy có người hơn mình, nó chán quá, nó bỏ đi ăn thứ khác. Đúng lúc đó, mày thuê một đứa nhỏ bán ô mai ngon chạy ngang rao bừa: "Ai mua ô mai chừa yêu đây? Đắng lắm chỉ có ác nhân mới dám ăn!" Cá là con My mua, mà khi nó đã ăn ô mai rồi thì nó sẽ thấy đời từ từ ngọt ngào ... Nhưng mà rồi thì thỉnh thoảng nó cũng lên cơn lại thôi, mày có thời gian để đút ô mai cho nó ăn liên tục không? Ha ha, tao đùa đó! Túm lại, nếu yêu con My, mày phải chữa lại bộ óc cho nó. Mà mày thấy óc hư có ai chữa được bao giờ không?
Cường thở hắt ra. Cả đời anh chưa từng gặp khó khăn trong việc yêu thương người khác và cho họ biết họ được yêu thương. My là trường hợp nan giải, vô cùng nan giải.
- My ơi! Anh chỉ muốn em biết một điều, đối với anh, mọi thái độ của em đều có lí do của nó. Đừng để cho mình buồn quá nghen em! Cường gọi điện cho My.
- Anh chẳng hiểu gì về tôi cả. Mà tôi cám ơn anh vô cùng. Im lặng một hồi lâu, My nói, giọng đã lân lẫn nước. Rồi cô cúp máy.
Cường thiết nghĩ, với mối quan hệ non trẻ của anh và cô, vậy là hay rồi. Có khi không hiểu nhau thế mà hay. Mà sao anh thương My đến thế? Anh về kể với bạn gái, bạn gái anh liếc cong:
- Anh đừng có nói là anh yêu con nhỏ đó đó nha! Mấy ông là cứ hay thấy ai đáng thương, là lạ là sáp vô đi. Bữa nào nó lên cơn là anh tàn đời.
Phụ nữ thường kém thương cảm cho phụ nữ, nên đàn ông phải làm thay. Nhưng liệu sự cảm thương có thể vào được bên trong một cô gái ngờ vực tình thương không? My sống như một vết thương vậy, khử trùng bằng tỏi ớt.
***
My rời công ty được 2 năm. Thỉnh thoảng, mọi người vẫn nhắc về My Tỏi trong những cuộc bông phèng. Họ nhìn quá khứ thanh thản quá! Ngày đó, My đã đau khổ biết bao, nhưng đối với họ, đó chỉ là do cô nghĩ quá lên. Với họ, cô là một "bạn đồng nghiệp đáng thương đã tự bi kịch hóa đời mình". Sự ra đi của cô bình thường quá, không gay cấn như những cuộc ra đi vì lương bổng không xứng đáng, mâu thuẫn ngầm, hay vi phạm kỉ luật.
Còn Cường, về sau, anh còn nhiều lần cảm thương không thành nữa. Dẫn đến, anh ít cảm thương hơn, và dần trở thành một kẻ đáng được thương cảm. Không được sống đúng theo những gì mình nghĩ về mối quan hệ người – người, Cường vật vờ trong cuộc sống của các bạn đồng nghiệp sung sức và giàu tham vọng. Anh lấy vợ và chẳng mấy chốc rơi vào trạng thái trầm cảm, anh không muốn thương vợ nữa, kì lạ, anh có một khát khao kì dị là ... bị vợ bỏ. Anh không muốn là người tước đoạt tình thương, anh muốn là kẻ bị tước đoạt, dễ chịu hơn nhiều. Anh không muốn vợ khóc vì niềm kiêu hãnh bị đạp bẹp. Cường bắt đầu dùng tỏi, để lãng quên đi mùi hương kín đáo của vợ. Anh biết, chỉ khi nào người ta quên được mùi hương người yêu dấu, sợi dây tình cảm mới chấm dứt. Ăn tỏi không đủ nồng, Cường bắt đầu dùng sang ớt. Anh giầm nát ớt, đựng trong một lọ hoa nhỏ, ngày ngày hít thở cái mùi nồng nàn đến cháy lỗ mũi đó.
Trong lúc làm điều đó, anh nhớ về My. Không biết bằng cách nào, cô gái nhỏ có được vết thương lòng của cô ấy. Nhưng anh thì biết vì sao mình lại bắt chước cô chơi trò dựng rào cản bằng tỏi ớt này.
Một lần, Dũng xô cửa bước vào phòng mạng, mùi hương tỏi ớt sộc lên khiến anh phát buồn nôn, nước mắt giàn giụa.
- Ê! Thằng kia! Mày làm cái trò gì đàn bà vậy hả? Bắt chước đàn bà hả mậy? Dũng la bài hãi.
Cường ngồi im không nói. Sẽ chẳng ai bên ngoài hiểu được vũ trụ giằng xé bên trong tâm hồn anh, nỗi băn khoăn về tình thương làm cho người khác hạnh phúc và tình thương làm cho người khác đau khổ.
- À! Thấy mày vậy, tự dưng tao nhớ ra! Tao vừa gặp con My Tỏi cách đây ít lâu!Dũng dỡ túi đựng máy sang một bên, ngồi xuống.
- My giờ sao rồi? Cường quyết định hỏi thăm.
- Nó bình thường, đang đảm đương một chức vụ quan trọng trong công ty truyền thông. Làm việc đâu ra đó, cười cũng nhiều, nhưng tao cho là nó vận dụng các biện pháp xã giao thôi! Con đó khó lòng thay đổi lắm! Nhìn mắt nó là tao biết liền! Dũng kể.
- Còn mùi tỏi ớt? Cường hỏi dồn.
- Không có mùi tỏi ớt. Dũng hít hít một hồi rồi đáp. Chắc nó đã làm chủ được nỗi kì quặc của chính nó mà không cần có sự hỗ trợ của gia vị.
Cường rùng mình vì câu nói đó. Hèn chi mà con người cứ ngày một trở nên lạnh lùng và hoang vu. Anh ráng gân mình hít cho đầy mùi tỏi ớt. Về nhà, anh không dám dùng. Vợ anh mà ngửi thấy mùi hương đó là sẽ gầm lên, bù lu bù loa:
- Anh vẫn còn nhớ cái con điên loạn đó hả? Nó bắt mất hồn chồng tôi rồi, trời ơi! Con phù thủy!
Một đêm, đau đớn quá, anh giữ chặt bàn tay đấm bồm bộp của vợ lại:
- Chỉ là ... khử trùng vết thương thôi! Em chưa có làm sao em biết?
***
Lúc từ phòng xử ly hôn bước vào nhà thờ dự lễ, tình cờ Cường ngồi cách My ba hàng ghế. Thần thái của cô hệt như lần đầu anh gặp. Hơi hơi u buồn, thoát tục, miệng cô rơm rớm ca từ đáp lễ, và tay cô dắt một đứa bé xinh xinh. Đứa bé sún răng đang ngậm một bình sữa, bỗng dưng quay về phía Cường nhoẻn cười xinh ơi là xinh! Giống hệt như My!
- Ôi! Thế ra anh và chị ...? My tròn xoe mắt.
- Tôi cũng khổ tâm lắm My à! Tôi lỗi đạo mất rồi! Cường cúi đầu.
- Anh ạ! ... Tôi cũng gần như thế! Bây giờ chúng tôi tạm xa nhau. Nhưng chắc là sẽ xa mãi mãi. Lỗi tại tôi anh ạ! Anh ấy ghét mùi tỏi ớt xung quanh tôi. Anh ấy ghét vì không sao chạm được vào tâm hồn tôi. Nhưng tôi không thể thôi dùng nó, vì tôi... My ngân ngấn nước mắt.
- Anh hiểu! Như một thứ lấp chỗ trống, như một thứ để quên cảm xúc ... Cường buồn bã, và anh chia tay My.
Đứa con cô vẫn cười. Với nụ cười đó, chắc rằng sẽ không có vết thương nào vào nổi trái tim nó... dù cho mùi hương tỏi ớt ám ảnh tuổi thơ nó. Tốt nhất là đừng có vết thương, nếu không bao nhiêu tỏi ớt cho vừa?