Có một lần, trong hội vận động dành cho người khuyết tật, có ba người đặc biệt đến tham dự cuộc thi bơi lội. Một người đã mất đi đôi chân, người thì không còn đôi tay, người cuối cùng tay lẫn chân cũng không còn. Những nhân viên tiếp đãi họ đã rất tỉ mỉ hỏi họ làm cách nào mà bơi được. Một người thì nói mình sử dụng đôi tay để bơi, người thì sử dụng đôi chân để bơi, người còn lại trả lời: “Tôi sử dụng đôi tai để bơi”.
Dựa theo quy định họ đã tiến hành bơi thử, thành tích không tệ. Đặc biệt người mất đi đôi chân lẫn tay lại là tuyển thủ. Bởi vì thời gian luyện tập dài, hai cái tai của anh ta như cái mái chèo, rất linh hoạt và mạnh mẽ. Nhờ đó tốc độ bơi vượt xa hai người kia, mọi người đều nói anh ta sẽ là người giữ kỷ lục thế giới.
Cuộc thi đã đến, sân vân động chứa đầy người, vì mọi người đều muốn chính thức nhìn thấy phong thái của người mà đã mất đi cả đôi tay lẫn chân.
Khi tuyển thủ đó vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong sân vân động đều hô vang. Khi lệnh xuất phát bắt đầu, các vận động viên bơi như một con cá. Mọi người không thể nhìn ra ai bơi trước ai sau. Cuối cùng đã có kết quả, giải nhất thuộc về người đã mất đi đôi cánh tay, giải nhì thuộc về người mất đi đôi chân, nhưng vị anh hùng mà mọi người ký vọng lại không xuất hiện.
Sau đó mọi người mới phát hiện anh ta bị chết đuối trong hồ bơi. Trên đầu là một chiếc nón bơi rất đẹp, đã che đi đôi tai thần kỳ của anh ấy.Thì ra dựa vào quy định của cuộc thi, trong số những tuyển thủ sẽ có một người được đội chiếc nón bơi. Tượng trưng cho sự vinh dự, anh ấy chính là người được mọi người công nhận.
Thế mà vị anh hùng này đã chết dưới cái nón bơi đó.
Thật ra, có nhiều lúc phấn đấu không khuất phục trong hoàn cảnh khó khăn là chuyên không khó. Nếu không còn đôi tay chúng ta vẫn còn đôi chân và ngược lại, nhưng nếu mất đi cả tay lẫn chân, vẫn có thể sử dụng đôi tai mà phấn đấu, biết đâu sẽ chuyển bại thành thắng. Tuy chúng ta đã nổ lực vượt qua hoàn cảnh khó khăn từng bước hướng tới con đường thành công, nhưng không ai ngờ nó có thể là sự thất bại hoặc diệt vong. “Hung thủ” là ai? Đó chính là chiếc nón được đội trên đầu. Vì chiếc nón vinh dự đó đã che đôi tai của anh, chính bản thân đã đánh mất sự tỉnh táo của bản thân, quên đi bản lĩnh vốn có trong hoàn cảnh khó khăn.
Vinh dự không chỉ có mặt tích cực, mà còn có cả mặt tiêu cực. Có khi vinh dự là một cái khóa lạnh băng, khóa chặt đôi tay của mình.
(ST)