Tôi đã từng có một tình yêu đẹp với một người đàn ông trong suốt 3 năm liền, chúng tôi yêu nhau và từng nghĩ rằng không gì có thể chia rẽ tình yêu đó. Tình yêu của chúng tôi rất thuận lợi, được bố mẹ anh ủng hộ, còn bố mẹ tôi không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, vì bố mẹ muốn để tôi tự quyết định hôn nhân của mình.
Nhưng rồi chính tôi lại chủ động nói lời chia tay với anh để đến với một người đàn ông khác mình không yêu. Tất cả chỉ vì anh quá nghèo, còn tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn anh. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ đến thành phố lớn học tập rồi lập nghiệp, thu nhập thì thấp nhưng chi phí lại nhiều, chứng kiến cảnh nhiều đứa bạn tôi cưới nhau rồi sống cảnh thuê trọ, khổ sở, con cái nheo nhóc tôi đã không đủ can đảm đến tiến tới hôn nhân với người đàn ông mình yêu thương.
Tôi đã mang anh lên bàn cân, so sánh với một người đàn ông khác mà mình không hề yêu, nhưng anh ấy lại có đủ thứ để cuộc sống của tôi bớt khó khăn hơn. Anh có nhà, có công việc ổn định, có địa vị xã hội và có thể lo lắng cho cuộc sống của tôi đầy đủ hơn.
Tôi đã bỏ người đàn ông yêu tôi, người đàn ông tôi yêu, từ bỏ mối tình kéo dài 3 năm để cưới một người đàn ông mới chỉ mới quen sau chưa đầy hai tháng trời. Tôi cứ ngỡ một người chồng có tiền bạc, có địa vị sẽ mang đến cho tôi hạnh phúc, nhưng không phải như vậy.
Sau khi cưới nhau, sống với chồng nhưng không có giây phút nào tôi không nhớ đến người yêu cũ. Nỗi nhớ càng nhiều hơn khi chồng tôi thường xuyên bận rộn với công việc, phải đi công tác xa, ít dành thời gian, sự quan tâm cho tôi.
Có khi anh đi cả tháng mới về nhà, thậm chí vài tháng mới về qua nhà một lần, bỏ mặc tôi sống với bố mẹ chồng, nhưng cũng chẳng mấy khi anh điện thoại về hỏi thăm tôi, tôi điện thoại cho anh thì lúc nào anh cũng nói đang bận, nên chỉ nói vài câu rồi tắt máy.
Lâu lâu anh về thăm tôi, mỗi lần về, anh lại đưa cho tôi một cục tiền, bảo tôi lo lắng cho bố mẹ, gia đình và tự lo cho bản thân mình rồi lại đi, cứ như vậy đã mấy năm nay chúng tôi chẳng chia sẻ, bàn bạc với nhau được chuyện gì.
Sống với chồng, tôi chưa bao giờ phải lo đến tiền, và có thể sử dụng tiền của anh để mua mọi thứ mình muốn, nhưng sao tôi vẫn thấy cuộc sống thiếu thốn đủ thứ.
Hai lần tôi mang thai, rồi sinh con anh cũng không về, cũng không có một cuộc điện thoại hỏi han, tôi điện thoại nhắc anh chọn tên con thì anh nói tôi muốn đặt là gì cũng được, tôi trách thì anh nói anh phải lo cho công việc, phải lo kiếm tiền, thời gian đâu mà lo mấy chuyện ba lăng nhăng. Tôi buồn, vì chuyện sinh con đẻ cái anh lại cho rằng chuyện ba lăng nhăng, vậy thì còn chuyện gì với anh mới là chuyện quan trọng?.
Có chồng mà cũng như không, không thể chia sẻ bất cứ chuyện gì, không có tiếng nói chung tôi luôn cảm thấy cuộc sống gia đình mình thật tẻ nhạt, buồn chán.
Tiền bạc ư, địa vị ư, đối với tôi lúc này mọi thứ thật vô nghĩa. Càng ngày, tôi càng cảm thấy ân hận hơn vì đã đánh mất tình yêu của mình, nếu tôi lấy người đàn ông tôi yêu có lẽ bây giờ cuộc sống của tôi sẽ không buồn như vậy.