Tôi yêu một Hà Nội sớm mai với bóng hoàng hôn đỏ rực.
Cũng yêu cái hương khói mờ mờ lúc chiều tan.
Yêu lắm ánh vàng lúc chiều tàn, thấp thoáng sau bóng cây, soi nền xuống hồ Gươm di tích.
Một Hà Nội xưa có lẽ đã in hằn trong tâm thức bao người. Một Hà thành cổ kính với nét bình dị, đời thường mà mang đậm chất thơ. Một thủ đô với con người yêu đất nước tha thiết. Và những con đường rợp bóng hàng xanh với tà áo dài thướt tha đi trên phố. Hình dáng của một Hà thành dung dị, đời thường, cổ kính vẫn khiến người ta phải thấy nao lòng, phải thấy đắm say.
Đi trên phố mà lòng chợt thấy nao nao như trôi về khoảng trời Hà Nội xưa cổ. Với những phong tục đậm bản sắc. Mùa đông choàng cho mình chiếc áo len ra phố mà hít hà không khí lạnh mơn man da thịt, mùi hoa sữa thu con vương vấn thơm nhẹ phả vào không khí. Mùa hè mát lạnh với hàng sấu soi bóng. Xuân sang những cành mai, cành đào khoe nhau nở rộ. Và mùa thu Hà Nội như mênh mang, bầu trời trong vắt, ngọt đến lạ kì. Có lẽ vì thế chăng mà ai ở nơi đây cũng khó mà xa, cũng khó mà quên được cái cảm giác yên bình. Hà Nội như người tình không bao giờ già, cứ thế mà hồi xuân qua bao năm, bao tháng…
Người tình Hà Nội trong tôi là một buổi chiều cuối năm. Qua các hàng phố cổ, qua hồ Gươm…Chỉ như thế thôi cũng đủ khiến lòng mong ngóng, đợi trông xuân về. Nhìn cụ già dẫn nhau đi dạo, những chiếc xích lô chạy ngược chạy xuôi… Nét cổ kính có đâu bằng?
Mỗi mùa xuân qua, Hà Nội trôi dần theo năm tháng. Tuy vẫn đẹp, vẫn mộng mơ. Có lẽ trong vòng xoáy công việc Hà Nội dần rơi vào nét thoáng buồn. Có những buổi kẹt xe Hà Nội chật kín, nóng bức, người người đổ xô tranh nhau để về nhà… Và không ai quan tâm đến ai. Rồi thì có những buổi sáng bước ra phố thấy tai đau nhói vì bị chửi vì đi ngang mà không chịu mua hàng. Chợt, có một dạo phản ánh vụ bán cháo Hà Nội, nghe sao mà thấy đau lòng… Cốt cách ngưởi Hà thành đâu phải thế? Bỗng chốc thấy đau, chốc thấy hụt hẫng. Cái tính yêu kiều, thẹn thùng của những cô gái trong tà áo trắng thướt tha kia đâu? Hình ảnh cắp sách đến trường trong dáng hình nho nhã thư sinh của những cậu học trò xưa cũng đâu? Hay phải chăng là Hà Nội đang dần thay đổi. Người người tìm vùng thành đô để kiếm chút đỉnh mưu sinh…Thế nên cái bóng của người thủ đô kia dần tan theo vạt nắng. Bỗng chốc thấy nao nao trong khóe mắt. Người tình ơi! Anh có buồn không?
Ừ thì chỉ là những điều xấu thấy thì nhiều, những điều tốt khó hiện hữu. Vì dường như con người ta biết rằng không thể làm người tốt giữa muôn vàn người xấu. Để chống chọi và cũng để thích nghi… Nên bản chất thật đáng ra nên giữ cũng dần nhạt nhòa theo năm tháng. Tôi vẫn nhớ hằn in trong đầu từ bé bà vẫn kể hình ảnh người Hà Nội đạp xích lô đi trên phố, nụ cười vẫn chan chứa trên môi nhưng trên trán lấm tấm giọt mồ hôi. Những anh bộ đội rời xa thủ đô đi tìm hòa bình cho đất nước. Để rồi có sự chia tay không bao giờ trở lại, có những nụ cười xen lẫn nước mắt chan chứa rơi.
Tôi từng yêu thương biết bao mỗi mùa hoa sữa đến… Mùa Hà Nội khoác lên mình một mùi hương ngọt ngào mà không nơi đâu sánh bằng. Tôi quen anh trong một buổi sáng hoa sữa nở. Một anh chàng Hà Nội bình dị, ngọt ngào và sâu sắc. Nhưng có lẽ thương yêu kia cũng dần tan khi mùa hoa sữa tàn… Anh vụt biến như ngàn bông sữa rơi loang lỗ khắp vệ đường. Lúc ấy, tôi chỉ biết lặng thinh đứng nhìn hoa sữa rơi trên con đường hai hàng bóng cổ thụ. Nhìn gió cuốn tan hoa mà không biết cách nào níu giữ. Người đi qua vẫn dẫm đạp lên cánh hoa rơi… Phải chăng ” mối tình đâu là tình dang dở?”. Bỗng chốc tôi đi xa, mỗi dịp ghé lại nơi đây vẫn cảm giác ngày nào vẫn còn vẹn nguyên. Anh như đứng phía xa, trên tay cầm chùm hoa sữa cười và đến bên tôi. Tim vẫn đau, đầu óc trống rỗng. Chợt nhận ra bấy lâu nay mình đang sống với hồi ức. Phải rồi mùa hoa sữa tàn cũng là mùa tình dang dỡ.
Thế đấy Hà Nội vẫn mãi mang cho người ta chút thoáng buồn, một nỗi khó quên sâu thẳm, những kí ức vẹn nguyên đong đầy. Hà Nội như mang một thước phim quay chậm để người đau nhưng cũng nhớ và thương.
Hà Nội trong tôi qua từng mùa vẫn còn đó, vẫn nồng nàn như chén rượu cay, nắng vẫn nhẹ nhàng vương đầy góc phố… Tuy có thay đổi nhưng vẫn căng tròn như trái chín, yêu thương trong tôi vẫn đong đầy. Chỉ là đổi thay, là do lòng người chợt hiu quạnh, chỉ là do vòng xoáy của cuộc sống quá bon chen, vội vã. Thế nên người ta vẫn mãi sống chỉ riêng một mình. Hà Nội vẫn mãi Hà Nội một người tình muôn thuở của đất nước, của con người xứ sở.
Yêu lắm một Hà Nội trong tôi. Hãy sống với dáng dấp của Hà Nội thương yêu, đừng bôi nhòa nó và cũng đừng để mọi thứ rời xa. Trong tâm khản tôi thành đô vẫn còn đó, vẫn vẹn nguyên một cách bình dị, vẫn trong lành như mối tình đầu dang dở… Tuy phảng phất chút thương đau, nuối tiếc. Hà Nội vẫn mãi xinh tươi qua bao bão táp như cây Si thuở nào bị bật gốc nay vẫn đâm chồi nảy lộc, vẫn xanh tươi, hồ Gươm vẫn mãi soi bóng.