Thành chăm chú gỡ từng chiếc kẹp hoa gài trên tóc cô dâu. Biết anh đang sốt
ruột My càng cố ý ngọ nguậy. “Yên nào. Không là anh bắt cóc ngay bây giờ đây. Rồi không đợi được nữa anh bế bổng My lên. Anh đã chờ giây phút
này hơn 5 năm rồi, chờ đợi để anh và My được là của nhau. My cũng nồng
nhiệt không kém. Hai vợ chồng mới cưới trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào
trong căn phòng nồng ấm. Thành thì thào “Em hạnh phúc không?” “Nhiều lắm anh ạ.” “Vì sao nào?” “Vì anh yêu em và em cũng yêu anh nhiều lắm.”
Hơn một năm sau
Thành với tay mở tủ bếp lấy hộp yến sào cùng lọ đường phèn nấu chè cho vợ.
“Sáng ngày mẹ nấu cho My rồi con ạ” – Mẹ vợ lên tiếng. “Mấy hôm nay nhà
con ăn được nhiều hơn. Dạo này nhận cả việc về làm buổi tối con sẽ kiếm
được thêm để bồi dưỡng cho My”. Thương cả con đẻ và con rể nghèn nghẹn,
bà vội bước ra nhà ngoài, cố ngăn mình khỏi khóc.
Kê đầu con gái lên gối cao, vừa múc cho My từng thìa chè bà vừa động viên: “Bệnh của con bác sỹ bảo chữa được, chưa di căn. Cố lên con nhé. Mẹ
thấy thằng Thành thương vợ chẳng kém gì người chồng trong câu chuyện
’Nhật ký ung thư’ mày in cho mẹ đọc hồi xưa đâu”. My nhớ lại lần đầu cô
đọc câu chuyện đó. Quá xúc động, cô gửi cho bạn bè trong cơ quan rồi in
ra mang cả về nhà cho chồng và mọi người đọc. Hôm đó hai đứa vừa cãi
nhau, không nói với nhau câu nào.
Cô lặng lẽ để tập nhật ký trên mặt bàn rồi lên ngủ trước. Mãi sau Thành
mới lên và ôm vợ thật chặt. Tình yêu thương thật sự đã làm xúc động và
gắn kết hai vợ chồng. Lúc đó cô đâu nghĩ câu chuyện lại vận vào mình như bây giờ. Tủi thân, thương chồng và thương mọi người, cô chảy nước mắt.
Mẹ cô cuống quýt lau mặt cho con rồi giục cô nắm xuống: “Nằm nghỉ đi con rồi chút nữa uống thuốc giảm đau. Lại sắp đến lúc cơn đau nổi lên rồi
đó”.
Chiều nay My muốn đi ra ngoài. Cả nhà vui lắm. Lần đầu tiên kể từ ngày ốm My
mới muốn rời khỏi giường. Thành bắt taxi chở My cùng cả bố mẹ của cả hai đứa lên Hồ Tây ngồi hóng mát. My như vừa trở về từ một chuyến đi xa.
Cảnh vật gần gũi đấy mà cũng xa vời vợi. Hôm nay là một ngày không nắng hiếm hoi giữa dịp đầu hè của Hà nội nóng như chảo lửa. Từ đường Xuân Diệu
Thành bế My ngồi lên xe lăn, đẩy cô dọc theo đường kè ven hồ. Mới đến hồ mà không khí đã khác hẳn ngoài phố xá nhộn nhịp.
Gió lộng thổi mang theo một chút không khí mát lạnh bốc lên từ mặt nước. My thả tầm mắt nhìn mặt hồ rộng mênh mang. Bây giờ khoảng bốn giờ chiều
nhưng sương mù đã phủ phía xa. Cô chỉ nhìn thấy những ngôi nhà xây sát
mép nước. Phía sau là một màu trắng đục bao lấy những hình khối nhấp
nhô, mờ ảo. Mấy cậu choai choai đang lặn ngụp thả lưới bắt cá và mò ốc.
Hồ nông quá. My có cảm giác như đang ngồi trước một bể bơi khổng lồ.
Cách đây lâu lắm rồi My cũng đã ngồi ở đây. Hồi đó có cả Thành và mấy đứa
bạn của cô. Cái Mai giờ đã con bồng con bế. Cái Thanh, em gái của Thành
cũng đã một đứa ngon lành. Hôm đấy hình như My cũng ngồi chỗ này. Khác
mỗi cái là Thành không đứng sau ghế cô như bây giờ mà cả lũ ngồi quây
lại hình tròn. Gió hôm đó cũng thổi lộng từ hồ vào, còn mạnh hơn cả hôm
nay nữa. Gió nghịch ngợm thổi tung mái tóc hỉ nhi của cô. Thành nhìn cô
chằm chằm trêu chọc: “A, phát hiện ra trán dô nhé”. “Trán dô thì sao” –
cô vênh mặt. “Thì yêu chứ còn sao nữa” – Thành không nao núng mặc cô
lườm xém má.
My hơi chóng mặt. Ngực trái lại bắt đầu đau nhức rồi nóng ran như có lửa
đốt bên trong. Cô khẽ rên, tay bám chặt vào tay chồng. Thành vội vàng
định đẩy xe của cô đi ra chỗ đỗ taxi. Cô mím môi khẽ giật áo anh ở lại,
không cho bố mẹ biết. Mặt My tái mét. Mặt Thành căng như dây đàn. Một
lúc sau cơn đau dịu dần. My cười, nói với mẹ chồng: “Mẹ ơi, may là con
chưa cãi mẹ câu nào mẹ nhỉ? Không có bây giờ ốm bắt mẹ phục vụ thế này
thì ngượng lắm”. “Cái con bé này, lớn tướng mà còn nói lăng nhăng” – mẹ
đẻ cô vội vàng mắng. Mẹ chồng cười tươi lên tiếng “Kệ cho con nó nói bà
ạ. Nó cứ khỏe lên thì nói cái gì cũng được”. Cả bốn bố mẹ ra chiều phấn
khởi lắm. Bố chồng My vỗ vỗ vào tay ông thông gia: “Con nó đỡ đấy. Tôi
với ông làm vại bia cho vui đi”.
Thành để mặc cho các cụ ngồi nói chuyện, anh đẩy vợ đi dọc bờ hồ, dưới hàng
liễu rủ. Biết My thích, anh cố tình đẩy xe cho những lá liễu nhẹ và mảnh chạm vào vai áo cô. My đã quen với sự tinh tế của anh, dụi dụi đầu vào
từng sóng lá. Những chiếc lá mảnh dẻ rụng ở phía dưới mặt đất cong cong
như những cánh hoàng lan.
“Khổ thân em!” – Thành buột miệng. “Em hạnh phúc lắm” – My nhẹ nhàng. “Vì
chồng em thật tuyệt vời” – My nói khẽ hơn nữa khi thấy nét mặt ngạc
nhiên của chồng. Hai đứa dừng dưới gốc cây gì đó mà Thành không biết
tên. Từng chùm hoa vàng tươi rực rỡ, điểm xuyết bằng những sống hoa màu
xanh treo tràn ngập khắp các cành cây. Chợt nhớ ra vợ đang mệt không
muốn ngẩng đầu lên, anh lùi xe lại một chút cho cô dễ ngắm hoa. Có lẽ
hôm nay Thành mới ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của tự nhiên mà ngày thường anh không để ý.
Thiên nhiên đẹp là thế mà sao nỡ để My – tạo vật đẹp nhất của mình đau đớn
như vậy. Anh thầm trách móc. Có lẽ vì chẳng biết trách ai. Mải suy nghĩ
vẩn vơ anh chợt giật mình vì mấy cô gái trẻ nhào ra từ của bể bơi. Hình
như hôm nay ai cũng tranh thủ ra đường tận hưởng một ngày dịu mát. Chiếc xe đẩy hơi rung lên một chút. Thành bực bội. Hình như bây giờ anh lại
thấy ghét những cô gái màu mè. “Chắc họ tưởng mình đẹp lắm, đáng ngưỡng
một lắm.
Chẳng bằng một phần của My” – Mải xót vợ Thành không nhận ra sự trẻ con trong suy nghĩ của mình. My thì ngược lại. Cô thấy mấy đôi trẻ phóng xe bạt
mạng thì thích lắm. Cô thèm được phóng xe như bay trên đường, thèm cảm
giác tự do, thèm được làm chủ cơ thể mình.
My đã kết thúc điều trị. Cái vẻ chông chênh của người mới ốm dậy cũng dần
hết. Thành vẫn không để cho My làm gì cả. Thỉnh thoảng anh vẫn bế My từ
chỗ nọ đặt ra chỗ kia như một em bé. Anh nâng niu đến mức My phải kêu
lên là cô đã lấy lại cân nặng rồi, phải để cho cô tập làm việc nhà để cô còn đi làm chứ.
My đang xào món rau mà Thành yêu thích trong lúc anh nắn nót cắm những
bông hoa cuối cùng vào lọ. Thế là ngày đầu tiên đi làm lại của My đã
diễn ra suôn sẻ. Cả hai mừng lắm nhưng rồi cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Thành đứng đợi. My rửa dọn qua quít rồi cả hai cùng lên phòng. Anh bế
cô lên giường, cúi xuống đặt vào môi cô một nụ hôn nồng ấm dài bất tận.
Cảm giác ham muốn vẫn chưa trở lại hoàn toàn với My nhưng cô muốn được
gần gũi chồng lắm. Sự nồng nhiệt của Thành lan xuống cổ và vai My thì
đột ngột dừng lại. Anh hẫng người khi chạm vào một bên ngực xẹp lép của
My. Cảm giác bất ngờ làm anh như đông cứng trong giây lát rồi cả người
anh như tan ra, mềm nhũn. Anh tự ngạc nhiên với bản thân mình vì trong
cả thời gian dài đằng đẵng chăm sóc vợ ốm anh không hề nghĩ đến chuyện
này.
Bây giờ, khi bệnh tật đã lùi xa anh mới hẫng hụt. Thành chợt nghĩ chắc mình đã làm cho My buồn lắm. Anh đặt đầu My gối lên cánh tay mình rồi thì
thầm “Mình từ từ thôi em nhé. Phải để em hồi phục hoàn toàn đã”. My giả
vờ ngủ. Những tiếng thở dài của Thành làm cô day dứt. Anh tiếp tục thở
dài trong nhiều đêm sau đó. Những tiếng thở dài của đêm đấy ư? – My cũng thở dài nhưng cố nuốt vào trong, không cho chồng biết.
Lúc ốm My chỉ mong cuộc sống bình thường quay lại. Hai vợ chồng đi làm rồi
về nhà ăn cơm với nhau. Cô cảm ơn ông trời đã cho mong ước của cô trở
thành hiện thực. Nhưng cuộc sống có những bất ngờ mà ta chẳng bao giờ
lường trước. Cô buồn bã đón nhận sự chăm sóc tận tình của Thành. Trước
khi đi ngủ anh thường xoa chân, tay cho cô, vuốt ve âu yếm rồi hôn vợ,
rồi lại thở dài khi tưởng cô đã ngủ say. Có đêm Thành mộng mị, ôm chặt
My, hơi thở dồn dập, rồi lại cảm nhận được sự hẫng hụt và tỉnh lại.
My đi công tác mấy ngày. Lúc trở về cô mua cho Thành rất nhiều quần áo và
những đồ dùng vặt vãnh. Cô nấu cho anh một bữa ăn rất ngon rồi rủ anh
ngồi nói chuyện.
- Sau khi ốm anh có thấy em khác không? – My hỏi.
Thành đang ngơ ngác thì cô nói tiếp: “ Em thấy mình khác lắm. Ngoài công việc ra em chẳng tập trung vào việc gì cả. Em chỉ muốn ở một mình. Em chỉ
thích sống độc thân”.
- Chắc chỉ là cảm giác tạm thời sau một trận ốm dài…
- Không phải đâu anh ạ. Mấy hôm vừa rồi em đi công tác cùng với một
chuyên gia từ công ty mẹ sang. Bà ấy bảo rằng cũng có nhiều người thay
đổi như vậy. Không phải là tạm thời đâu anh ạ.
- Em đang nói linh tinh gì vậy. Hay là do em đang giận anh.
- Không hề. Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Cơ quan em đang cần nhân viên cho văn phòng tại Singapore. Có lẽ mình nên … mình nên…
Thành vừa lo lắng vừa giận dữ. Anh không dám chắc là lúc này mình đã thật
hiểu My. Không gian như đặc quánh giữa hai người. Không biết mấy tiếng
đồng hồ đã trôi qua. Thành lắp bắp:
- Em có dám nhìn vào mắt anh và nói rằng việc ra đi làm cho em hạnh phúc không? Rằng em không yêu anh nữa không?
- Đừng thế mà anh. Mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng nói ra đơn giản như vậy được đâu” – Giọng My đứt quãng, nghèn nghẹn.
- Hãy nghe lời anh. Xin em đấy.
Thành ôm chặt lấy My, tha thiết, gấp gáp, phả hơi nóng qua tai cô. Cả hai như say đi. My ôm chặt lấy chồng. Cả hai hòa quyện vào nhau.
Thành cảm thấy ấm nóng trên mặt. Mở mắt ra rồi vội nhắm lại, anh ngỡ ngàng vì những tia nắng chiếu thẳng vào mắt. Anh không thấy My đâu. Một tờ giấy
được đặt hờ dưới mép gối. Ánh sáng xuyên qua những tán lá bên ngoài cửa
sổ tạo thành những hình thù nhỏ bé, kỳ lạ, nhảy nhót trên nó. Một dòng
chữ nghiêng nghiêng, ngay ngắn: Đơn xin ly dị. My đã ký.
- Tại sao My lại làm như vậy chứ? Cô ấy không hiểu anh yêu cô ấy như thế
nào ư? Cô ấy biết rằng anh sẽ ở bên cô ấy dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cơ
mà. – Thành vật vã.
- Em cũng không hiểu lắm anh ạ. Chỉ đoán là My không muốn nhìn thấy anh
không hạnh phúc khi sống bên chị ấy. – Thanh, em gái Thành cố suy đoán.
- Thế anh phải làm gì bây giờ?
- Em hiểu tính cách của chị ấy. Không dễ làm chị ấy quay lại đâu. Có lẽ
anh nên bình tĩnh, nhìn nhận lại cảm xúc của mình với những điều đã xảy
ra…
Nửa năm sau…
- Thành, xem hồ sơ này đi. Nghe nói là người nhà của trưởng phòng đang
học ở nước ngoài, nghỉ hè muốn về đây thực tập. – Cậu bạn ở phòng làm
việc bên cạnh chờ mãi mới tóm được Thành để chuyển việc mà trưởng phòng
giao.
- Cậu hướng dẫn đi. Tớ bận. – Thành chủng chẳng.
- Trưởng phòng bảo tớ đưa tận tay cậu. Trao tận tay nhé. Mai cô ấy đến đấy.
Thành bực dọc lật hồ sơ. Tên: Vo Thi Thu My, sinh viên đại học… Anh không bực bội nữa mà nhìn tấm ảnh chăm chú. Tóc dài, khuôn mặt trái xoan. Điều
anh không thích là đôi lông mày hơi xếch. Có sao đâu, liên quan gì đâu
cơ chứ. Anh phẩy tay rồi cất bộ hồ sơ vào ngăn kéo bàn.
Thành ngạc nhiên vì tối qua mình trằn trọc khá lâu, mấy lần tỉnh giấc còn nhớ đến cái tên Thu My nữa. Thu My đến rất đúng giờ. Khuôn mặt đẹp nhưng
hơi dữ vì đôi lông mày kẻ đậm hơn trong ảnh. Ấn tượng thật nhưng Thành
thất vọng khi cô giới thiệu là Thu Mỹ chứ không phải Thu My. Cô gái rất
nhanh nhận ra sự thay đổi trên nét mặt anh.
Mỹ nhanh nhẹn và sáng dạ hơn Thành tưởng. Cô nắm bắt công việc rất nhanh
và thỉnh thoảng đưa ra những nhận xét đâu ra đấy. Có lẽ lớp trẻ, nhất là những người đi du học bây giờ dạn dĩ và tiến nhanh hơn mình rất nhiều – anh suy tư, làm như mình đã già lắm. “Anh đang nghĩ về chị My đấy à?”.
Thành giật thót mình. “Em biết về anh nhiều hơn anh tưởng đấy. Chắc anh
không để ý hôm đầu tiên em đến công ty mình chơi”. Cô tiếp lời khi thấy
anh vẫn lặng thinh. “Muốn quên đi một người thì hãy nghĩ đến những điểm
xấu của người ấy. Việc này cũng không quá khó đâu. Em sẽ giúp anh.” Mỹ
nháy mắt cười và hôn gió lên tóc Thành trước khi kết thúc ngày thực tập
đầu tiên của mình.
Thành hầm hầm chạy sang phòng bên, ném toẹt tập hồ sơ của Mỹ lên mặt bàn.
“Cậu muốn làm gì với nó thì làm. Tôi không quan tâm liệu trưởng phòng sẽ nói gì”.
Thời gian xa nhau của My và Thành, anh nhận được sự quan tâm săn sóc của
nhiều cô gái trong đó có Tâm. Tâm yêu Thành thầm lặng từ trước khi anh
cưới My. Chuyện My ốm cô cũng biết và lý do vì sao anh đang buồn chán cô cũng biết. Anh càng hờ hững thì Tâm càng nhiệt tình, nâng đỡ anh. Cũng
phải đến gần hai năm sau khi My đi hai người mới thân mật hơn. Thỉnh
thoàng cô kéo anh về căn hộ riêng của mình ăn cơm và ngồi nói chuyện
phiếm. Hôm nay là sinh nhật của cô. Sau khi cả hai nâng ly rượu vang
chúc mừng, anh chào cô để đi về. Cô nồng nàn ôm cổ anh kéo lại. Thành
lâng lâng bởi một cảm giác quen thuộc ùa về.
Họ dìu nhau vào phòng trong. Ánh sáng đèn ngủ mờ mờ. Khuôn mặt cô gái trở
nên huyền ảo. Thành đưa tay vuốt má cô rồi trườn xuống khuôn ngực đầy
đặn. Thành thấy xao xuyến lạ lùng. Anh tiếp tục vuốt má và tóc của cô,
cúi sát xuống mặt cô thì thầm: “My ơi, My ơi”. Cô gái như đông cứng
người lại. Sau mấy giây choáng váng cô vùng dậy tát vào mặt Thành rồi òa khóc nức nở. Thành giật mình. Anh như người mất hồn, lùi dần ra khỏi
căn phòng, mồm ấp úng xin lỗi.
Đang ủ dột thì cái Thanh, em gái anh chạy vào. “Anh Thành, đi đâu mà em gọi
mãi không nghe máy thế. Em có địa chỉ của My rồi đây này. Chị ấy mới
chuyển về Sài gòn đấy. Anh đi ngay đi.” Thành nhảy cẫng lên giằng lấy tờ địa chỉ. Anh đặt vé và gọi điện đến cơ quan báo nghỉ, vội vã dập máy
khi chưa kịp nghe Giám đốc nói với theo như quát: “Nếu muốn thay đổi thì để tôi bố trí công việc trong văn phòng của công ty trong đó nhé. Đừng
bỏ đi đâu, nhớ chưa!”.
Thành hối hả đi như chạy. My đang ở tạm trong một khách sạn rất sang trọng
trong thành phố trong lúc chờ công ty thuê nhà cho. Anh giơ tay bấm
chuông. Có lẽ My đã nhìn qua con “mắt thần” gắn trên cánh cửa nên biết
anh đến. Cửa vẫn chưa mở. Thành bắt đầu thấy run. Anh đứng chôn chân tại chỗ, không nghĩ đến việc bấm chuông lần nữa. Cửa từ từ mở ra. My đứng
đó, cô thở gấp, ngực phập phồng. Thành như người kiệt sức. Trước khi lên đây anh tưởng mình sẽ lao vào ôm chầm ngay lấy My. Giờ anh chỉ biết
lặng lẽ theo cô vào ngồi trên bộ sa lông êm ái.
My trông khác trước, bớt đi nhiều vẻ ngây thơ, hay hờn dỗi. Thay vào đó là vẻ cứng cáp của một người đàn bà tự lập. Thành ngơ ngẩn trước vẻ mạnh
mẽ, nội tâm của cô. Vẫn chưa ai nói gì. Thành xúc động và lúng túng. My
đi vòng qua cái bàn đến ngồi cạnh anh làm anh bình tĩnh lại. Đây là kiểu cô hay làm trước kia khi muốn làm hòa với anh sau một trận cãi vã.
Thành muốn chảy nước mắt.
Anh bế My ngồi trên lòng mình. “Về với anh đi em. Anh biết là em sống và
làm việc rất ổn nhưng ở một mình cũng buồn. Còn anh thì cô đơn lắm”. “Em sống với con em”. Thành giật thót mình. My rời lòng anh, ngồi xuống
ghế. “Em lấy chồng rồi sao? Anh vẫn chưa ký giấy ly dị cơ mà?” “Em xin
con”. Thành thở ra nhẹ nhõm. My đứng dậy mở tủ lạnh rót nước cho Thành.
Dáng My vẫn óng ả.
Khuôn mặt cô hồng hào và mang một vẻ nồng nàn, đằm thắm hơn cả hồi xưa. Cô
mặc một cái áo bó chẽn. Hai cánh tay thuôn dài, mềm mại đến nao lòng. Cô ngồi sang ghế đối diện, một tay gác lên thành ghế, mắt lúc nhìn anh,
lúc nhìn ra khuôn cửa kính rộng bằng cả bức tường của căn phòng sang
trọng. Dưới đường, dòng người dài đang vội vã đi trong trời Sài gòn ngập nắng.
- Em hạnh phúc không? – My giật mình vì câu hỏi rất quen.
- Có.
- Vì sao?
- Vì em đã tìm lại được sự tự tin. Vì em đã có con và vì em đã không ràng buộc anh, giữ anh trong đau khổ.
Thành đi sang ngồi khoác vai cô. Anh nghẹn ngào trách móc. “Em vẫn nghĩ là em đã làm đúng à? Em ác lắm. Anh dở hơi và yếu đuối thật nhưng em phải
giúp đỡ anh chứ. Phải cho anh thời gian chứ”. My gỡ Thành ra, kéo tay,
đẩy anh nằm gồi đầu lên lòng cô. Bàn tay cô xót xa luồn vào mái tóc anh
nay đã có những sợi bạc. “Em thương anh lắm anh ạ. Hồi đó em không đủ tự tin. Em sợ anh cả đời cứ đau khổ, day dứt như vậy”. Thành vùng ngồi
dậy.
Anh hôn như điên dại vào mặt, vào cổ My. Tay anh cuống cuồng cởi khuy áo
của cô. Đã ba năm nay anh mong có ngày lại được ôm cô, thơm cả vào bên
ngực lép mà anh đã ngu ngốc và sợ hãi không dám nhìn. Thành không tin
vào mắt mình nữa. Bộ ngực của My vẫn đẹp và đầy đặn như ngày nào. “Thế
này là thế nào hả em?” – giọng Thành run run. My âu yếm nhìn anh, kéo
anh sát vào ngực cô: “Bên đó người ta phục hồi ngực sau phẫu thuật tốt
lắm anh ạ”. Thành lại ôm và hôn My thật sâu. Anh ghé vào tai cô thì
thầm: “Em có coi thường anh không?”. My không nói gì, xoa lưng Thành nhè nhẹ rồi đan tay vào mái tóc cháy nắng của anh.
Thành quyết định sẽ chuyển công tác vào Sài gòn sống với My. “Anh chỉ cần ra
đó hai ngày là xong em ạ”. “Có một khó khăn lớn lắm” – My cười bí hiểm.
Thành như đứa trẻ đang mải chơi bị bắt dừng lại. Anh nhìn My lo lắng. My không cười nữa. “Em đã xin con trực tiếp của một người đàn ông. Anh có
chấp nhận được không?”. Thành sững người như lúc nãy đứng bên ngoài chờ
My mở cửa. Chỉ trong vòng hơn tiếng đồng hồ mà anh đã trải qua bao cảm
xúc khác nhau. Sợ không biết sẽ còn những điều gì nữa xảy ra, anh ôm
chặt lấy My: “Anh không để mất em một lần nữa đâu. Con đâu em?” “Cô bạn
cùng văn phòng em đón bé về nhà chơi. Sẽ quay lại bây giờ anh ạ”.
Hai người đang ngồi ôm nhau âu yếm. Có tiếng chuông. My ra mở cửa và một cậu bé khoảng hơn hai tuổi xinh xắn chạy vào.
“Mummy, mummy, mẹ, mẹ ơi”. Chú bé ngước đôi mắt tròn to, lanh lợi nhìn Thành.
“Ai đấy? Bố đến rồi, bố, bố…”. Chú bé lao vào người Thành. Anh bế bổng
lên làm chú thích chí cười như nắc nẻ. Trông nó quen thật. Thành lật
nhanh trí nhớ. Đúng rồi, con My giống cậu bé trong trang đầu tiên của
quyển album gia đình mà mẹ Thành luôn để trang trọng trong tủ. Thành
giật mình, gọi to tên My: “thế người đàn ông đó là ai?”. My cười ma
mãnh, ánh mắt lấp lánh. Thành nhìn cô van lơn. “Là chồng em đấy” – cô
nói và giang rộng vòng tay ôm cả hai bố con vào lòng. “Em hạnh phúc trọn vẹn quá” – cô thì thầm.
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.