Hôm Nhi bỏ tôi đi, Nhi nhắn cho tôi một cái tin rất ngắn: "Em lạc vào trong đám đông đây". Vậy là chấm hết những dòng tin rất quen: "Cà phê anh ơi". Tôi sẽ trả lời: "Quán cũ". Hoặc lại nhắn một cái hẹn khác: "Mình đi ăn cái gì nhá" và lại một quán quen, bàn quen và cả món ăn cũng rất quen.
***
Quán cũ. Là quán cà phê có nhiều không gian khác nhau, có cái tên rất êm dịu: Quỳnh Hương,một loại hoa mà tôi và Nhi rất thích. Quán rộng, cho nên chỗ hẹn hò của tôi và Nhi nằm khuất phía sau, bàn chỉ có hai chiếc ghế, nhìn ra là một giàn tóc tiên đang thả những dây tơ mỏng manh xuống.
Nhi uống cà phê đen, tôi uống cà phê sữa. Nhi nói: "Cà phê đen cho anh giảm được vô số tiền". .Em cười cười,hai con mắt xoáy sâu.Có khi hai đứa chiếm giữ không gian quán mấy tiếng đồng hồ, tôi cứ nhìn Nhi nói chuyện thế gian, như thể em giấu bao nhiêu điều ở trong lòng, bây giờ mới có dịp giải tỏa cho vơi đi nỗi lòng. Còn đi ăn, Nhi thích mỗi hai món:Cơm rang thập cẩm và bún hến, hai món ăn như Nhi nói cũng tiết kiệm cho tôi vô số tiền. Quán ăn quen nằm áp sát bờ sông,tít tận bên Cồn Hến.
Nhi học Báo chí,em đi miết,lang thang suốt những con đường bụi bặm từ mấy ngóc ngách trong nội thành đến tận những con đường đầy cát tuốt tận Sa Huỳnh. Tôi bảo đảm không phải tôi yêu Nhi mà thấy Nhi xinh đẹp, mà vì cả thế gian này có biết bao người con gái nhưng trong mắt tôi chỉ có Nhi. Như tôi tình cờ xem một câu chuyện tình trên kênh HBO. Câu chuyện kể về một chàng trai yêu một cô gái, cho đến ngày anh đến nhà cô dự tiệc sinh nhật,dự định sẽ tỏ tình với cô thì đó là lúc cô công khai chuyện tình cảm của mình với một chàng trai khác. Chàng trai thất tình, lẽ tất nhiên thôi vì ai lại không thất tình khi mất người mình yêu. Một cô nhóc nói với chàng trai: "Đời còn dài, gái còn nhiều" khiến cho tôi phải bật cười. Nhưng chàng trai ấy chỉ mãi yêu người con gái đã phụ tình mình.
Rồi Nhi đi dạy thêm ở trung tâm,việc học,việc thu thập kiến thức và đi dạy thêm ngốn hết quỹ thời gian của em,hơn nữa cứ mỗi cuối tuần em lại đi cơm hàng cháo chợ với nhóm bạn ăn hàng cũng thuộc dạng cao thủ. Càng ngày tôi càng bị Nhi thất hẹn vì cái nhóm lê la quà vặt của em.
Đêm Noel, tôi buồn thiu giống như nhà thờ quên gióng chuông báo lễ. Cái ông Elvis Phương không biết cho nỗi lòng của tôi, cứ ngân nga mãi câu:"Bao nhiêu đêm chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu". Hẹn hò em, em bảo: "Không được đâu, nhóm của em có tổ chức ở nhà anh Thành, vui lắm". Cái tên Thành này được em nhắc nhiều lần, giống như là thần tượng của em. Lúc đầu tôi không hề chú ý, nhủ trong bụng rằng dẫu sao thì anh chàng này cũng chỉ là quản lý nhóm dạy của em, mà quản lý thì... đâu có gì đáng sợ. Tôi điều tra: "anh Thành mà em hay nhắc đó đẹp trai lắm phải không?". Đôi mắt của em bỗng long lanh như nhìn thấy sao băng: "Đẹp, cao 1m75,giảng viên Đại học sư phạm, rất ga lăng, anh ta vẫn thường tặng em hoa hồng. Tôi ngó xuống cái bộ dạng của tôi:còm nhom,lùn tịt.Rồi tôi bỗng giật mình vì tôi chưa bao giờ tặng em một bông hoa hồng nào,kể từ khi tôi xáp lá cà em ngày đầu vào Trung học. Tôi không tặng em hoa hồng bởi vì tôi thấy sến...hơn nữa tôi tặng em socola mà,tặng xong nịnh khị em rồi...ăn cùng em luôn.
Kể đến chuyện đêm Noel, tôi gọi điện, em không mở máy. Chỉ có tin nhắn của em: "Noel mà không có quà, buồn muốn chết được". Tôi đã dự định mời em ra cái quán ở tận Đập Đá, quán này xinh xinh vì thiết kế ven dòng sông. Noel thì rủ em đi ăn uống là đúng, còn tặng quà ư? Tôi cũng đã dự định tặng cho em, đó là một chiếc kính xinh xinh rất hợp với khuôn mặt của em. Nhưng em đi chơi với bạn bè, em bỏ tôi một mình trong cái ngày mà tất cả lứa đôi đều phải ở bên nhau... cho nên tôi đã không tặng quà cho em.
Một hôm Nhi bảo: "Anh Thành lãng mạn ghê, hôm Giáng sinh vừa rồi anh ấy tặng em 100 đóa hồng". Tôi im lặng, bởi cũng hôm Noel, tôi thiết kế một chương trình thật lãng mạn đâu có thua gì anh chàng Thành trong nhóm bạn bè của em. Nhưng em từ chối, em bảo rằng ngày này phải dành cho bạn bè. Tôi đâm ra ghen với anh chàng Thành em hay kể lể đó. Khi người một người thấy mình không quan trọng hơn một người đàn ông khác, có nghĩa là hai trái tim bắt đầu đi về hai hướng khác nhau.Nhưng đó là tôi nghĩ thôi chứ chắc em thì không vì tôi với em đã là gì của nhau đâu....
Rồi Nhi thong dong rời xa tôi giống như em vừa bước xuống xe sau một cuộc hành trình dài,em bảo anh Thành hay ghen lắm,anh không thích em đi chơi với người lạ. Tôi cười cười, mắt ngó xuống đất,tôi đã hóa xa lạ với em từ khi nào nhỉ. Tôi tò mò vào Facebook của em để xem em sống ra sao, bởi tôi khó nguôi quên em. Em đâu có phải là một buổi ăn sáng, mà ngày trôi qua tôi sẽ không còn nghĩ đến? Trong Facebook của em vắng vẻ, có lẽ em ít cập nhật, tôi cũng chỉ nghe tin tức của em từ lũ bạn ăn hàng chí cốt mà tôi đã vờ gia nhập để biết thêm về em.
Quán cà phê Quỳnh Hương chắc chắn vẫn đông khách dẫu không có tôi và Nhi đến. Có hai lý do, đó là quán dễ thương với không gian trữ tình,ngó ra những nhà vườn xanh mướt mà cái ông thi sĩ Hàn Mặc Tử tương tư đem theo vào cõi mộng, bởi vì quán có những khoảng không gian riêng tư cho những đôi lứa yêu nhau tìm tới đó mà tận hưởng cảm giác gần nhau. Mà mỗi ngày lại có biết bao cặp tình nhân vừa mới yêu nhau.
Tôi cũng thử liếc mắt đưa tình, cũng thử ngắm nhìn em này em nọ, nhưng lạ cho tôi, tôi chỉ nhớ đến Nhi. Tôi học cách xóa số điện thoại của Nhi như bao nhiêu người đã làm. Xóa số điện thoại của một người nào đó có nghĩa là ta muốn lãng quên, nhưng thật ra là ta sợ hãi phải lãng quên người đó. Để rồi ngày, để rồi đêm cứ trông mong một tin nhắn hay một cuộc gọi điện. Không cần nhìn vào phím điện thoại để xem ai gọi, mà áp tai vào má, để nghe: "Em đây. Cà phê quán cũ được không anh?"...
Hôm nay trời mưa. Mưa lất phất bay. Mưa nhỏ chậm xuống con đường, mưa lả lơi lả lơi trên những nóc nhà bám đầy rong rêu thời gian. Tôi tình cờ phóng xe đi như một thói quen. Đi lúc nào để thấy trước mặt mình quán cà phê Quỳnh Hương đã ở trước mặt, theo quán tính gửi xe, bước vào. Nhủ với lòng là vào quán trốn mưa qua thôi, nhưng trong trái tim là nhớ về bóng hình xưa cũ. Bàn cũ của hai đứa vắng người. Ngồi một mình nhìn ra xa, chậu thủy trúc mướt xanh mới đó mà đã cao lên, đã xanh hơn. Ngồi thả lòng với nhạc. Nhạc trôi và tôi nhớ Nhi.
- Anh ơi, anh có thể cho em ngồi chung bàn với anh được không?
Nhi đứng trước mặt tôi. Em ngồi xuống. Em dịu dàng khuấy ly cà phê cho tôi, em bỏ những viên đá trong veo vào trong ly. Tôi nhìn em.
- Em lạ lắm sao? - Nhi hỏi.
Tôi cười:
- Em đi với anh Thành à?
- Không, em đợi anh tới để cà phê với anh.
Tôi bỗng vui như đang chạy trên một triền đồi đầy cỏ xanh và dưới chân tôi có muôn vàn đóa hoa đang nở.