(Truyenhaymoingay - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu")
Bảy giờ ba mươi phút, cô dùng nick quen thuộc vào phòng chat đợi Neo.
Bảy giờ bốn lăm phút, nick cậu vẫn chưa sáng. Chưa bao giờ cậu trễ hẹn dù chỉ một phút.
***
Mọi ngày vào khung giờ này, cô và Neo đều gặp nhau trên mạng sau đó họ sẽ đưa ra một vấn đề nào đó và bình luận đến tận khuya lơ khuya lắc, đến khi mệt mỏi rã rời thì thôi.
Thế nhưng bây giờ ngoài dòng chữ Xin chào của cô hiện lên trên màn hình chat, cô không còn thấy bất cứ dòng chữ nào nữa.
Rời bàn học, cô đến bên tủ lạnh lấy một chai nước suối rồi trở về vị trí cũ, vừa uống vừa ngẫm nghĩ. Cô còn nhớ có lần Neo từng nói. Nếu một ngày tớ trễ hẹn với cậu nghĩa là tớ có chuyện quan trọng, tớ cần phải suy nghĩ, bình tĩnh đối diện với cậu.
Biết Neo gần năm năm, tối nào cậu cũng online sớm vì cậu không muốn cô phải đợi. Chuyện quan trọng mà cậu nói ắt hẳn có liên quan đến cô nhưng đó là chuyện gì thì cô không đoán ra được.
Trong lúc đợi, cô đăng một status lên tường nhà mình và nhận được rất nhiều like. Cô di chuột dạo quanh nhà người ngày, địa điểm nọ, để lại vài câu comment giết thời gian. Bỗng dưng tay cô ngừng lại ở một nick mà khá lâu rồi cô quên bẵng mất. Là mối tình đầu của cô năm cô hai mươi tuổi.
Mỗi khi nghĩ về người cũ trong tiềm thức cô luôn mang cảm giác sợ hãi, trái tim run rẩy. Cô quờ quạng tìm chai nước suối, không may rơi xuống. Nước lênh láng khắp nhà. Cô vội lấy khăn lau.
Anh nói cô còn thơ ngây, không biết cách yêu nên quyết định chia tay. Không biết cách yêu ư? Nhưng sao khi xa anh, cô lại buồn và nhớ nhung như vậy.
Cô nhắm mắt nhấn chuột vào nick người cũ. Quả đúng như cô nghĩ, họ đã cưới nhau. Ảnh cô dâu, chú rể với những nụ cười duyên dáng đập vào mắt cô, lòng cô dần chìm sâu dưới đáy đại dương.
Hồi lâu, cô bình tâm trở lại, quay về phòng chat, tiếp tục đợi Neo.
Thành phố này có người hạnh phúc, có người cô đơn tìm niềm vui thường nhật bằng việc lang thang trên mạng mỗi ngày ba tiếng. Gặp gỡ, nói chuyện, hiểu được cảm xúc của nhau qua những dòng entry ngắn. Cậu thất tình à, tớ cũng vậy, cùng cảnh ngộ thôi thì kết bạn nhé! Vậy là xong một ngày.
.
Cô và Neo quen nhau khi họ vừa tròn đôi mươi, xuân xanh phơi phới nhưng khi ấy trong tim mỗi người đều mang một vết thương lòng.
Họ cứ sống như thế, ngày nay qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, dần quên lãng cuộc sống thực tại. Đến một ngày con người cô đơn kia đã không còn để tâm đến những nỗi đau nữa. Cô ấy nhận ra một điều: để chữa lành vết thương, cách duy nhất là đối mặt với nó.
Cô và Neo bây giờ đã bước sang tuổi 25. Neo nói. Chúng ta nên học lại cách yêu đi cậu ạ. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ngu ngốc cho những cuộc tình chớp nhoáng rồi.
Ba ngày liên tiếp, Neo không lên mạng. Ngày cuối cùng của tháng tư, cô đọc được những dòng entry của cậu. Dù cậu không tag nhưng cô biết là cậu viết cho cô. Xin lỗi đã đi đột ngột mà không nói gì với cậu. Tất cả là vì... là vì tớ thích cậu. Tớ sợ đối diện với điều này, sợ mình yếu mềm khi cứ tiếp tục nói chuyện với cậu. Thứ lỗi cho tớ nhé.
Cô thẫn thờ rất lâu đọc đi đọc lại mấy dòng ngắn ngủi ấy, nghiền ngẫm cuối cùng cô cũng hiểu ra câu nói mà Neo từng nói. Nếu một ngày tớ trễ hẹn với cậu nghĩa là tớ có chuyện quan trọng, tớ cần phải suy nghĩ, bình tĩnh đối diện với cậu. Giờ thì cô đã biết chuyện quan trọng Neo đề cập đến là chuyện gì. Nước mắt cô đột nhiên ứa ra.
Sau khi Neo biến mất, không một lời tạm biệt dù lý do là vì cô đi chăng nữa, cô có bạn mới. Người bạn này có nick là Kang. Chính anh ta là người chủ động kết bạn với cô. Sau vài lần trò chuyện, cô thu thập được một số thông tin của Kang: bằng tuổi cô nhưng sinh trước cô một tháng và cứ khăng khăng đòi cô gọi mình là anh, tính tình cởi mở, phóng khoáng, rộng lượng, đấy là do Kang tự nhận xét về mình, cô chưa tiếp xúc ngoài đời chưa biết những gì Kang nói là đúng hay sai. Công việc của anh là kỹ thuật viên, và một điều nữa anh sống cùng thành phố với cô.
Thế giới này quả thật nhỏ bé và trùng hợp, những người bạn mà cô quen biết đều sống ở thành phố X, một thành phố với ánh đèn điện rực rỡ mỗi tối, ồn ào và sầm uất. Về đêm từ các quán cà phê, các quán bar rộn lên tiếng nhạc cuồng nhiệt. Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này nhưng chưa một lần đặt chân đến những náo nhiệt ấy, phần lớn thời gian ngoài việc vẽ vời, cô chủ yếu lướt web. Bao chuyện vui buồn, cô chụp hình rồi post lên trang cá nhân để nhận được sự đồng cảm của các bạn từ khắp mọi miền đất nước. Bạn bè nói cô sống ảo, cô chỉ biết cười nhẹ rồi phớt lờ. Có như vậy cô thấy mình mới thực sự tồn tại ở giữa cái xã hội vốn chỉ chứa những sự dối trá. Nếu không online, cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu để giải tỏa tâm trạng. Cuộc sống bình lặng quá cô sợ mình sẽ hóa thành người vô cảm, không còn biết đến yêu thương là gì. Trong list friends của cô, có những người cô chưa hề nói chuyện lần nào nhưng cũng có vài người từ lúc quen cô đã kết thân với họ, mở ra một tình bạn lâu dài.
Một tối bình yên ba ngày trước, Kang đột nhiên đề nghị. Chúng ta gặp nhau đi.
Em chưa sẵn sàng. Cô đáp.
Tụi mình quen nhau cũng lâu rồi, em còn ngần ngại gì nữa hơn nữa chúng ta lại ở chung thành phố.
Cô đọc dòng chữ hiện lên trong khung chat, bất chợt không biết phải gõ gì.
Em cần thời gian. Hồi lâu sau, cô gõ từng chữ. Tốc độ đánh chữ của cô rất chậm.
Vậy cho em một ngày thôi.
Sau một ngày, cô đồng ý gặp Kang tại quán cà phê gần ngay trung tâm thương mại thành phố. Không quá khó để họ nhận ra nhau vì cả hai đều đã xem hình của đối phương trên ảnh bìa tường nhà họ.
Ngoài đời thường, Kang kiệm lời, anh chỉ nói những gì cần nói và luôn khiến cô cười. Đôi lần nhìn sâu vào đôi mắt của Kang, cô cảm thấy quen thuộc, dường như cô đã từng nhìn thấy đôi mắt thăm thẳm ấy ở đâu rồi nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi.
Nửa năm sau, Kang ngỏ lời yêu cô. Cô chấp nhận, không một giây suy nghĩ. Vì cô đã phần nào hiểu hết con người anh, chính trực và đứng đắn. Dù bận cách mấy cũng luôn nhắn cho cô vài tin, hỏi cô ăn uống gì chưa, mùa đông đến rồi nhớ mặc thêm áo, đi tất vào nhé. Những lời quan tâm nhỏ nhặt thôi cũng làm tim cô xao xuyến. Dường như khi lớn lên, qua thời gian con người càng trở nên cứng cáp hơn, và nhờ vậy họ yêu một ai đó cũng khác so với thời niên thiếu bồng bột, nông nổi.
Cô bắt đầu làm cơm mang đến văn phòng của Kang. Cô đợi đến khi nào anh ăn xong rồi mới xách về. Tình yêu giữa họ nhẹ nhàng, không cách trở vậy mà không hiểu sao mỗi lần ngồi đối diện với Kang, cô lại nghĩ tới một chàng trai khác tên là Neo, chat với cô gần năm năm. Khoảng thời gian khá dài nhưng Neo chưa một lần yêu cầu cô gặp mặt. Chỉ một lần duy nhất Neo gửi cho cô xem ảnh chân dung của cậu nhưng chỉ chụp nửa khuôn mặt với đôi mắt sáng ngời, sâu hun hút.
"Lạnh lắm hả?" Kang cất tiếng, quấn khăn quanh cổ cô. Bàn tay anh cọ nhẹ vào má cô, rất ấm. Cô chỉ biết thở nhẹ, lại ngồi thừ người đưa mắt nhìn dòng người đi về ngoài phố. Từng đợt gió thổi liên hồi, tay cô được sưởi ấm bởi tay Kang. Chưa có chàng trai nào chăm sóc, lo lắng cho cô như Kang. Đến giờ cô vẫn chưa dám tin là cô đang trong giai đoạn yêu đương say đắm với một chàng trai bước ra từ thế giới ảo. Cô vẫn luôn nghe mọi người phán rằng đừng tin vào tình yêu trên mạng, chỉ toàn lừa đảo không thôi. Lẽ nào cô lại là người may mắn trong số ấy?
Như thường lệ, bảy giờ ba mươi phút, cô lại vào phòng chat đợi Neo. Cô vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó cậu sẽ trở lại, nói với cô lời chào quen thuộc. Cô bắt đầu chat lung tung với vài người bạn nhưng vô cùng nhàm chán. Không ai có thể nói chuyện thú vị và lôi cuốn hơn Neo. Cô bỗng nhận ra mình đang nhớ cậu ấy. Yêu Kang nhưng trí óc cô chỉ quẩn quanh hình ảnh của Neo. Cô vô tình làm tổn thương Kang. Cô quá tham lam rồi chăng?
Càng trưởng thành con người càng trở nên ích kỷ và tham lam. Cô có một người bạn. Cô ấy yêu hai người. Một người ở bên khiến cô cảm thấy yên bình. Một người mang đến cô nụ cười. Cô ấy không muốn bỏ một trong hai vì nếu như vậy cô sẽ héo hon đến mức thân xác gầy còm. Thế nên, cô ấy chia đôi tình cảm và lên kế hoạch sao cho các buổi hẹn không trùng lặp. Rồi một ngày kia hai chàng trai phát hiện ra mình bị lừa dối. Họ quyết định chia tay bạn cô. Nghĩ đến đây cô bất giác rùng mình. Cô không muốn đi vào vết xe đổ của cô gái ấy. Mình lớn rồi, hãy học cách kiểm soát bản thân. Cô luôn tự nhủ mình như vậy. Sự tham lam chỉ khiến con người đánh mất tất cả kể cả tình yêu.
Một bạn chat có nick là Giotsuongdem hỏi cô. Tại sao cậu lại là một cái cây chẳng thể ra hoa?
Giật mình vì dòng chữ hiện lên trong khung chat, cô nhớ lần đầu tiên quen nhau, Neo cũng hỏi cô câu này. Một luồng khí lạnh từ đâu lan ra khiến cả người cô đột nhiên tê buốt. Đã mấy lần cô trộm nghĩ có lẽ nào Neo đổi nick và muốn trêu cô. Vì thế cô run run hỏi. Cậu... cậu là Neo?
Là ai cơ? Người yêu của cậu à?
Câu trả lời làm cô thất vọng.
Ngày cô chào đời, mẹ cô xuất huyết não mà qua đời. Ba cô nghĩ rằng tại cô có mặt trên thế gian này nên vợ ông mới chết. Ông tỏ ra lạnh nhạt với cô, thường xuyên mắng nhiếc cô dù là bất cứ chuyện gì. Cô không hiểu vì sao mình lại bị mắng oan. Cũng vì cô mà anh trai cô suýt ngồi tù. Cô mang đến không ít phiền toái đến cho gia đình mình và cho hàng xóm láng giềng. Mọi người gọi cô là 'sao chổi'. Dù cô đã cố thân thiện, hòa đồng với bạn bè nhưng chỉ nhận về sự xa lánh và xua đuổi. Từ đó cô sống khép kín, không tiếp xúc với ai cũng chẳng có ai tiếp xúc với cô. Dần dần cô hiểu ra nguyên nhân mấu chốt vấn đề, biết được sự thật cô càng lặng im, tự nhận xét mình là một cái cây, vĩnh viễn không thể đơm hoa kết trái. Một cái cây khô cằn, không có sức sống.
À, đó là một tuổi thơ không mấy tốt đẹp của mình. Cô trả lời với Giotsuongdem.
Người bạn kia hiểu chuyện, không hỏi quá nhiều vào đời tư cá nhân người khác mà chỉ nói. Cây nào mà không ra hoa. Có thể cậu chẳng là gì đối với cả thế giới này nhưng ít nhất cậu là người đặc biệt trong tim ai đó.
Cảm ơn. Cô đáp, lời an ủi ấy giúp cô nhoẻn miệng cười. Cô là người đặc biệt trong trái tim Kang? Nghĩ đến đây cô cảm thấy vui thích.
Điện thoại có tin nhắn từ Kang. Em sang nhà anh đi, anh giới thiệu em với em trai song sinh của anh.
Kang có em trai sinh đôi ư? Cô chưa bao giờ nghe anh kể về chuyện này. Vì tò mò muốn biết người em sinh đôi của Kang là ai, cô nhắn tin nói mình sẽ đến ngay.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác thân quen với Tuấn, em trai song sinh của Kang. Quả thật hai anh em khá giống nhau chỉ khác một điều Kang cao hơn em trai mình một phân. Đôi mắt Tuấn rất giống mắt của Neo, cả Kang cũng thế. Anh em nhà họ khiến cô bối rối, thật sự không tài nào phân biệt nổi. Cô không rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào chỉ biết em trai của Kang gợi lên trong cô quãng thời gian cô cùng chat với Neo. Cô có cảm giác như cậu đang ở quanh đây thôi, rất gần bên cô.
Tuấn nói kèm theo một nụ cười ngọt ngào. Chị dâu, chào chị.
Giọng nói cậu ngân nga như tiếng chuông giáo đường đánh nhẹ vào tim cô, bất giác cô không biết phải nói gì, cứ đứng ngây người ra đó.
Em sao thế? Kang đẩy nhẹ vai cô. Tuấn chào em kia.
Cô sực tỉnh, lắp bắp. X-i-n chào. Sự vụng về của cô khiến Tuấn không nhịn được cười. Ánh mắt cậu như muốn nói lên rằng, cô gái này thực sự rất thú vị nhưng tiếc thay cô là bạn gái của anh Kang, cậu phải biết giữ phép tắc, không thể làm mất mặt anh Kang.
Bố mẹ đi công tác. Nhà chỉ có hai anh em. Cô và Tuấn ngồi phòng khách xem phim hoạt hình, Kang làm bánh trong bếp đãi cô. Mùi bánh thơm phức tỏa ra chung quanh căn phòng có đặt lò sưởi. Hơi ấm xua tan khí lạnh đêm đông.
Làm sao mà chị quen anh em hay vậy? Tuấn bất ngờ hỏi.
Hả? Cô giật mình, quýnh quáng thế nào làm rơi cả đĩa cốm sấy xuống sàn nhà. Tuấn khom người nhặt giúp cô. Trán họ cụng nhau. Cô vội đứng dậy, vén tóc đáp. Là quen trên mạng.
Sao chị lại chấp nhận làm bạn gái anh Kang? Anh ấy là kẻ đào hoa đấy chị ạ! Tuấn nói, mắt nhìn màn hình tivi.
Vậy ư? Cô liếc vào trong bếp, trầm ngâm. Chị không nghĩ thế.
Trước khi Kang đem bánh ra, Tuấn hỏi tiếp một câu nữa. Thế chị yêu anh ấy chứ?
Yêu ư? Cô nhíu mày, đăm chiêu rất lâu. Cô chưa từng nghĩ đến điều này. Kang hẹn, cô đồng ý đi. Kang nhắn tin, cô hồi đáp. Ngoan ngoãn làm cô bạn gái không tì vết bên cạnh Kang. Anh cũng không đòi hỏi quá nhiều. Anh cho cô khoảng trời tự do nhưng khi cô cần, anh sẽ có mặt dù có bận cách mấy anh cũng sẽ sắp xếp thời gian để đến với cô. Cô tâm sự, anh lắng nghe. Cô khóc, anh cho cô mượn vai. Chỉ vậy thôi. Tình yêu như thế có quá nhạt nhẽo? Nhưng cô luôn tìm được cảm giác an vui khi ở cạnh Kang. Cách mà Kang yêu khiến cô thấy ấm lòng. Còn cô, có yêu anh không?
Mạch suy nghĩ trong cô đứt đoạn khi Kang đặt dĩa bánh xuống bàn. Anh lấy một cái đưa cho cô, tạp dề vẫn chưa cởi ra. Hai chị em đang nói xấu anh, đúng không?
Em nhắc chị ấy cẩn thận với anh vì anh là một kẻ háo sắc. Tuấn nói.
Kang cười hê hê. Chị dâu em rất tin anh, đúng không Sam? Anh quay sang cô, hỏi cô bằng một nụ cười. Cô gật đầu vì ngoài hành động này ra cô không biết mình phải nói gì thêm nữa.
Hơn mười giờ, Kang đưa cô về. Họ đi bộ bên nhau, cùng nhau tận hưởng không khí mùa đông đang vây quanh trên từng con phố. Bàn tay họ mấy lần chạm vào nhau nhưng không ai có ý định nắm lấy. Có nhiều lúc cô hoài nghi tình cảm của Kang dành cho mình, nếu anh thật sự yêu cô thì sao không chủ động hôn cô? Đúng thế, họ chưa hôn nhau, ôm nhau lần nào, cầm tay cũng chưa. Cách Kang yêu vừa xa vừa gần ấy làm cô hoang mang quá đỗi.
Đến trước cổng nhà cô, Kang đột nhiên nói trong khi suốt đường về anh không hé môi. Có vẻ như Tuấn rất quý em, khi nào rảnh em đến nhà chơi với thằng bé.
Cô đón nhận lời đề nghị của Kang bằng ánh mắt tròn xoe.
Thằng bé không có bạn, nó chỉ lủi thủi một mình. Giọng Kang chùng xuống. Mà anh thì lại bận quá.
Được rồi, đừng quá lo lắng, em sẽ giúp anh. Cô trấn Kang. Anh đúng là một người anh trai tốt.
Nghe được câu nói này của cô, anh nhẹ cả người như trút đi được tảng đá đè nặng lồng ngực.
Vừa mở cổng cô vừa nghĩ mãi, Tuấn có thật sự là em sinh đôi với Kang. Lớn tồng ngồng vậy mà vẫn để anh trai lo lắng thế ư?
***
Như đã hứa, cô đến nhà Kang thường xuyên hơn, bầu bạn cùng Tuấn để cậu bớt hiu quạnh. Tuấn cho cô xem cuốn album ảnh gia đình. Chỉ tay vào từng tấm, cậu nói với vẻ hồn nhiên. Đây là em, đây là anh Kang, tấm này hai anh em chụp chung lúc đi nghỉ mát ở Hensinki, đúng vào dịp Giáng Sinh, tuyết rơi đầy đường. Còn tấm này chụp lúc em tốt nghiệp đại học...
Mắt cô chợt dừng lại ở tấm ảnh chỉ chụp nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời. Cô chỉ vào và hỏi. Thế còn tấm này, là em hay anh Kang? Chị không nhận ra bởi đôi mắt hai người khá giống?
Là... là... chị xuống nhà rót cho em một cốc nước được không ạ? Tuấn ấp úng, đánh trống lảng.
Thấy lạ nhưng cô cũng không để ý, xuống nhà dưới rót cho Tuấn một cốc nước lạnh. Lúc đem lên phòng, cậu ôm bụng nằm quằn quại trên giường. Cô hốt hoảng, đặt ly nước lên bàn. Nhất thời cô không biết xử trí ra sao. Cô rút điện thoại định gọi cho Kang nhưng sơ ý làm rớt xuống đất. Tuấn chỉ tay vào ngăn kéo, cô mở ra góc phải bên trong có một vỉ thuốc. Cô giơ lên, nhìn cái gật đầu của cậu, cô mới an tâm bóc ra một viên thuốc đưa cho cậu cùng với ly nước.
Uống thuốc vào, cậu dần khỏe. Cô hỏi. Bệnh à, em làm chị suýt đứng tim đấy.
Bệnh xoàng thôi chị à, thỉnh thoảng em vẫn lên cơn đau tim như thế. Nhưng uống thuốc là khỏe à, xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng. Tuấn bẻ bẻ mấy ngón tay.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao Kang lại muốn cô đến chơi cùng Tuấn, ngó mắt tới cậu chủ yếu là vì anh sợ em trai mình xảy ra chuyện bất trắc mà không có anh bên cạnh.
Tuấn hỏi cô thích gì nhất. Cô trả lời mình thích vẽ và cô vẽ một bức tranh phong cảnh đơn giản, nhưng cậu xem cứ trầm trồ khen hoài làm cô ngại ngùng. Cứ thế họ bàn chuyện vẽ tranh đến khi Kang về. Anh vào bếp nấu bữa trưa rồi gọi hai chị em xuống ăn. Mọi lần cô làm cơm mang đến văn phòng cho anh nhưng mấy hôm nay cô được anh giao nhiệm vụ 'ngó mắt' tới Tuấn nhiều hơn, anh chỉ còn cách là phải về nhà, đích thân vô bếp nấu ăn.
Trong lúc ăn Tuấn nói với Kang. Anh à, em ổn rồi, không cần phải bắt chị dâu đến trông chừng em đâu. Anh nên đưa chị ấy đến những chỗ đông người, cho chị ấy giao tiếp. Như vậy sẽ tốt hơn là ở lì mãi trong nhà.
Kang liếc mắt sang cô, thấy cô không phản ứng gì mới hỏi lại nhóc em lần nữa. Em chắc là mình ổn chứ?
Vâng, anh trai. Tuấn vỗ ngực.
Cuối tuần, Kang đưa cô đi gặp gỡ bạn bè của anh và luôn giới thiệu với họ rằng. Đây là bạn gái tôi. Bạn bè của Kang đều làm cùng ngành với anh. Ai cũng tỏ ra thân thiện, tôn trọng cô. Ban đầu cô ngồi cùng nhau với những người không quen biết, nghe họ nói cô cũng chẳng hiểu gì. Nhưng dần dà cô cảm thấy thú vị. Quan sát vẻ ngoài, lắng nghe cách họ nói, cô cũng hiểu được phần nào những gì họ đã và đang trải qua. Cuộc đời mỗi người không giống nhau, những chuyện họ trải nghiệm cũng hoàn toàn khác nhau. Mỗi người đều có một cái hay riêng. Cô đã từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ thật tẻ nhạt biết bao khi mọi người đều tránh xa cô vì họ sợ cô sẽ mang đến họ điều xui xẻo. Cô buồn bã, ngày ngày đều ôm máy tính, qua nhiều lần trong khoảng thời gian năm năm ấy, chat với Neo mỗi ngày hai tiếng, tuổi xuân của cô trôi đi một cách lặng lẽ và bình an, dù không rạng rỡ nhưng cũng không quá buồn chán, ưu sầu.
Hôm sinh nhật, Kang nói với cô trước mặt bạn bè. Anh sẽ ở mãi bên cạnh em dù cho có chuyện gì đi chăng nữa. Cô ảm động. Bạn bè cô cũng cảm động. Họ đều nói với cô rằng. Bạn trai cậu thật tuyệt, đừng phụ lòng anh ấy nhé. Ở tuổi 25 này, kiếm một người yêu chung tình không dễ đâu. Lớn rồi, phải biết cách giữ chặt đấy. Một góc phía xa, có một ánh mắt nhìn cô chăm chú, vẻ mãn nguyện.
Qua ngày mai, cô đăng nhập vào trang facebook cá nhân rồi để đấy từ sáng đến tối. Cô bắt tay vào dọn dẹp căn phòng bừa bộn của mình. Lúc ngồi vào ghế, màn hình thông báo có một tin nhắn mới. Cô mở ra đọc, cô không thể tin tin nhắn đó lại đến từ người mà cô mong đợi bấy lâu dù bên cạnh cô giờ đây đã có Kang. Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy. Cô vội vàng trả lời thì nick đã bị khóa. Neo không muốn chat với cô nữa. Cậu sợ nếu cứ tiếp tục cậu sẽ yêu cô đến mức không dừng lại được.
Cô ngơ ngác nhìn hộp tin nhắn chứa đầy những tin mà cô chat với Neo trong suốt thời gian vừa qua. Cô đọc đi đọc lại, hồi tưởng những ngày tháng vui vẻ khi ấy. Cô không biết như thế có phải là yêu không? Nhưng bất luận là yêu hay không yêu, Neo cũng không cần tìm đến cô để tâm sự nữa. Mạng ảo, giờ chat, khung chat... tất cả chỉ còn mình cô hoài niệm trong vô vọng.
***
Ngày giỗ mẹ, cô làm tất cả mọi việc. Cô mua hoa về đặt lên bàn thờ mẹ. Cô đích thân đi chợ, nấu những món mà mẹ thích nhất. Ba cô về thấy nhà cửa tươm tất, mâm cơm cũng đã dọn sẵn. Ông chỉ hừ một tiếng, không nói gì rồi bước vào phòng. Cô thắp cho mẹ một nén nhang. Chờ cho nhang tàn, cô vào phòng định gọi ba ra ăn cơm. Cô thấy ông gục đầu bên cửa sổ. Cô sè sẹ bước tới, giọng nghèn nghẹn nước. Con biết sự có mặt của con trên cõi đời này đã khiến mẹ ra đi. Nếu được đổi lấy, con thà... con thà... mình không xuất hiện thì tốt hơn... Ba cô quay lại, ôm đứa con gái lớn tồng ngồng vậy rồi mà vẫn còn mít ướt. Là ba đã sai, là tại ba. Ông lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiều lần. Khóc cạn nước mắt, ông vuốt tóc con gái. Từ giờ trở đi, gia đình ba người chúng ta sẽ sống hòa thuận với nhau.
Buổi tối đó, cả nhà cô quay quần, đầm ấm bên mâm cơm giỗ mẹ. Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy nụ cười của ba cũng lâu rồi không được trong thấy vẻ phấn khởi trên gương mặt anh trai. Cô chợt hiểu ra chỉ cần tự nguyện trao đi yêu thương sẽ tìm thấy niềm vui cho bản thân.
Một buổi sáng vừa thức dậy, cô nhận được điện thoại từ Kang. Giọng anh đứt đoạn. Tuấn... nhập viện... em có thể đến được không? Em trai song sinh của Kang nhập viện rồi ư? Cô ngớ người ra một lúc lâu rồi vội vàng thay y phục đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Tới nơi, cô nhìn thấy Kang đứng tựa lưng vào tường ngoài phòng bệnh, vẻ âu lo ngập đầy trong đáy mắt. Cô bước đến thật khẽ, lại gần anh không hỏi cũng chẳng nói gì.
Tuấn mắc bệnh tim bẩm sinh, bệnh càng lúc càng nặng, có lẽ... có lẽ... Kang bỏ lửng câu nói và cô cũng chẳng cần anh nói nốt vế sau. Cô định an ủi anh vài câu nhưng mở miệng ngay lúc này dù là ý tốt cũng chẳng khiến anh vui lên được.
Cô mở cửa vào phòng, Tuấn đang nằm im thiêm thiếp trên giường. Đôi mắt nhắm nghiền. Đây là thời cơ tốt để cô có thể ngắm cậu một cách bình thản như chiêm ngưỡng những vì tinh tú qua kính hiển vi. Cô thốt lên khe khẽ, cậu ấy thật sự rất giống một người. Càng nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia, sự hồ nghi trong cô càng tăng lên.
***
Một cuộc gọi từ phía thầy giáo dạy vẽ của cô nói rằng tranh của cô sẽ được trưng bày ở phòng triễn lãm. Và hôm ấy có rất nhiều người đến xem. Họ đứng túm tụm vào một bức treo trên cao, tỉ mỉ quan sát và bình phẩm. Chỉ là bức tranh giản đơn cô vẽ về gia đình mình. Ba người ngồi bên nhau trong bữa cơm tối, nụ cười tỏa sáng trên môi. Chẳng có gì nổi bật nhưng ai cũng gật gù khen. Ít nhất thì mình cũng mang đến niềm vui cho những người xa lạ qua một bức tranh. Cô thầm nghĩ.
Những ngày cuối đông, thời tiết dường như lạnh hơn. Người ta gọi cái lạnh tiễn đưa năm cũ để chào đón một mua xuân tươi đẹp sắp đến. Cô mang trái cây vào viện thăm Tuấn. Cậu không có ở trong phòng. Trên giường là chiếc laptop đang hoạt động. Theo quán tính, cô liếc vào trong, cô không có ý định xem trộm đồ đạc riêng tư của người khác. Mắt cô đột nhiên mở to hết cỡ, trang facebook của một người có nick quen thuộc. Dù tên người dùng có trùng lặp đi chăng nữa thì ảnh bìa hay ảnh đại diện đều không thể giống y chang nhau như vậy. Cô đã từng vào tường nhà người ấy xem qua vài lần, cô nhớ rất rõ từng hình ảnh ngay cả chú thích cũng không hề sai.
Đúng lúc tiếng kéo cửa phòng vang lên. Cô ngoảnh đầu lại, úp mở. Cậu... cậu... là...Neo?
Tuấn sững sờ nhìn cô rồi nhìn laptop, cậu hiểu ra vấn đề, có muốn giấu cũng không còn kịp.
Xin lỗi vì đã giấu giếm cậu lâu đến thế. Nhưng tớ không còn sự lựa chọn nào khác. Lúc tớ nhận ra tớ thích cậu thì tớ buộc phải nghĩ đến điều này: chính là rời xa cậu. Vì yêu nên mới rời xa. Tớ biết điều này thực sự rất khó đối với tớ nhưng nếu cứ tiếp tục chat với cậu, tớ sợ mình sẽ ngày một thích cậu nhiều hơn nữa, tới lúc đó tớ chỉ có thể khiến cậu đau lòng.
Cậu giỏi lắm, Neo. Cậu đã diễn một vở kịch xuất sắc đấy. Nếu hôm nay tớ không tình cờ phát hiện thì cậu còn định gạt tớ đến bao giờ nữa đây?
Xin lỗi, chỉ vì bất đắc dĩ. Cậu khịt mũi rồi nói tiếp. Vì không thể ở bên cậu nên tớ đã nhờ anh Kang. Tất cả mọi chuyện đều một tay tớ sắp xếp.
Ai cho phép cậu tự ý sắp xếp cuộc đời của tớ? Cô gào lên.
Cậu đừng ấu trĩ như thế, chúng ta đều đã lớn hết rồi, không phải sao? Hãy bình tĩnh nghe tớ nói tiếp đây. Anh Kang tuy hời hợt, vô tâm nhưng là một người có trách nhiệm. Ban đầu anh ấy chỉ thực hiện đúng như trọng trách mà tớ ủy thác nhưng hằng ngày ở bên cậu, anh ấy nhận ra là đã yêu cậu nhiều hơn tớ. Chính miệng anh Kang nói với tớ những lời này. Đêm sinh nhật, nghe anh Kang hứa sẽ chăm sóc cậu cả đời, tớ hoàn toàn yên tâm giao cậu cho anh ấy và có thể nhẹ lòng mà ra đi. Cậu xem, tớ sắp xếp vậy đã ổn thỏa chưa. Hạnh phúc của cậu cũng là hạnh phúc của tớ. Chỉ cần cậu vui là được. Này, đồ ngốc, cậu lau nước mắt đi. Lớn rồi mà cứ khóc y trẻ con vậy. Sam à, cậu bây giờ đã là một cái cây có hoa rồi đấy. Nguồn nước chính là anh Kang, vì vậy phải sống thật tốt bên anh ấy nhé!
Những ngày sau đó, cô luôn ở bên giường bệnh của Tuấn, trò chuyện không dứt dù đôi lần cậu xen ngang nói rằng mình cần phải chợp mắt một chút. Nhưng cô không đồng ý cho cậu ngủ vì cô sợ khi cậu ngủ rồi thì sẽ không tỉnh dậy nữa. Dù có cô nói nhiều thế nào, kể biết bao chuyện vui buồn thế gian, cậu vẫn cứ ngủ. Cậu ngã đầu lên vai cô, ngủ thật lâu, thật sâu. Lạnh giá hay bão tố, đôi mắt lấp lánh ấy mãi mãi không còn có thể mở ra được nữa.
Chỉ một đêm duy nhất cô nằm mơ thấy Neo. Cậu đứng trước một cánh cổng, vẫy tay chào cô rồi từ từ bước qua cánh cổng ấy, biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
...
Thành phố này có người đi rồi, có hai kẻ hạnh phúc bên nhau nhưng trong tim họ luôn chất chứa một nỗi buồn dai dẳng. Tuy mơ hồ nhưng chúng cứ bám riết lấy họ từng giờ, từng phút.
Để chữa lành vết thương, cách duy nhất là đối mặt với nó. Đã đến lúc Kang nên chấp nhận sự thật rằng người em trai mà anh yêu quý nhất trên đời đã vĩnh viễn đi xa. Còn cô cũng đã đối mặt với hiện tại rằng cô đã mất đi người bạn chân thành bước ra từ thế giới ảo.
Có lẽ, bài học mà tất cả chúng ta ai cũng đều được lĩnh hội sáng suốt nhất ở tuổi 25 đó chính là học cách cho đi để nhận về hạnh phúc.