Lời Hứa Của Một Tomboy

Posted: Thứ Ba, Ngày 09-05-2017, : 1320.



- Hừ, chị sao có thể nghĩ tôi là less!? Chỉ có loại điên như vậy chị mới nghĩ vậy thôi. Chị còn không biết ư? Bây giờ tomboy chính là "loại hiếm" được phái nữ "săn lùng" rất nhiều. Họ yêu phong cách mới mẻ và đầy cá tính đó. Họ thích những gương mặt giống tiểu thụ thụ, đáng yêu tới mức chết người như thế. Tôi cũng không ngoại trừ. Tomboy các người ngoài những thứ ấy thì cũng chẳng có cái gì. Chung quy lại chỉ có loại tomboy mới bị less, mới ảo tưởng người khác thích mình thôi. Tôi thích sự mới lạ, thích phong cách của tomboy nên mới làm người yêu chị. Nhưng chị biết không? Chỉ cần chạm nhẹ vào tay chị là tôi đã thấy buồn nôn rồi, đừng nói tới yêu. Những kẻ như chị chẳng đáng sống trên thế giới này. Cút đi! - Tuệ trừng mắt quát cô rồi vứt một xấp ảnh xuống đất và bỏ ra ngoài.

Nghe xong tất cả những lời ấy, cô chỉ lặng lẽ cười, không có bất kì sự đau thương nào khiến Tuệ đi ra ngoài rồi mà vẫn thấy ớn lạnh. Vĩ cúi xuống nhặt những tấm ảnh lên, nhẹ nhàng phủi sạch và ngắm nghía chúng như bảo vật. Đây đều là những tấm ảnh mà cô và Tuệ đã chụp trong suốt hai tuần chính thức yêu nhau. Từng tấm từng tấm như từng cái kim châm vào trái tim của cô, đau đớn, tuyệt vọng, tổn thương... Những lời lẽ gay gắt ấy đối với cô thực chất rất bình thường nhưng được nghe từ chính miệng người mình yêu thương suốt bao năm qua đúng là không dễ chịu chút nào.

Một ngọn lửa bùng lên, cô lạnh lẽo nhìn những tấm ảnh cháy. Suốt hai tuần yêu nhau, cô đã cố gắng làm cho con bé luôn vui vẻ, tạo những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Cô đưa con bé đi rất nhiều nơi, kiếm nhiều trò để làm con bé cười. Chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy nụ cười của con bé hay thấy được sự mới lạ ánh lên trong đáy mắt con bé, cô đã rất hạnh phúc rồi. Tuy nhiên ngay từ khi ngỏ lời yêu, cô đã biết con bé không hề yêu mình, nó chỉ muốn thỏa mãn thú vui và sự hám lạ của bản thân. Con bé mới chỉ mười tám tuổi, chỉ vừa mới bước chân ra ngoài xã hội nên vẫn còn rất bồng bột, nông nổi, suy nghĩ chưa thấu đáo. Nó luôn nghĩ cô quá ngu muội mà ảo tưởng vào tình yêu của thế giới thứ ba. Nhưng cô đã hai mươi tám tuổi đầu, sự gì cũng đã trải qua, lẽ nào còn không xác định được một tình yêu như thế có bến đỗ hay không? Còn không nhìn thấu được tình cảm của con bé cũng như lòng dạ đầy khinh miệt của nó ư!? Cô nuôi con bé từ khi nó chưa đầy một tuổi đến giờ, gắn bó với nó từng ấy năm, không thể không biết được bên trong nó có những gì.

Cô lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã phải học đủ thứ để có thể tự kiếm sống và xác định rõ cuộc sống của mình sau này. Năm mười tuổi, khi đi mua đồ cho các sơ, cô thấy nó nằm khóc oe oe trong thùng xốp liền bế về và xin nhận nuôi. Cô cố gắng dạy nó trở thành một đứa con gái ngoan hiền, biết yêu thương mọi người và thông cảm cho những thân phận nghèo khổ hay bị khiếm khuyết. Nhưng cho tới năm mười sáu tuổi, nó được người khác nhận nuôi, cô đã nhận thấy sự thay đổi rõ rệt ở con bé. Từ một cô bé với mái tóc đen óng, tính cách nhí nhảnh đáng yêu, nụ cười duyên với hai má lúm đồng tiền và ánh mắt vô âu vô lo giờ đã trở thành một người con gái hoàn toàn khác. Nó trở nên ích kỉ hơn, cay độc hơn, coi thường người khác và tự mãn với bất cứ thứ gì mình có. Con bé đã chẳng còn nhớ tới đứa trẻ ngây thơ ngày nào còn bi bô gọi "Diên Vĩ" không sõi, đã không nhớ mình thường ngồi nghe ai đọc sách, đã quên mất lời hứa năm nào rồi. Quên thật rồi!

Ngồi phịch xuống đất, cô dựa đầu vào tường, nước mắt lặng lẽ rơi. Hóa ra cảm giác khi bị người mình yêu ruồng bỏ lại đau đớn như vậy, cô cuối cùng cũng được nếm mùi vị. Gia Tuệ của cô giờ đã vĩnh viễn tuột khỏi tầm tay rồi, đã thuộc về người khác rồi. Từ trước tới nay cô chẳng sợ hãi bất kì điều gì, chỉ sợ mất đi cô gái ấy, chỉ sợ một mai thức giấc cô gái ấy sẽ biến mất khỏi thế gian này. Chỉ cần con tim cô vẫn còn có thể cảm nhận được nó là cô đã thấy yên lòng, không cần biết nó đối xử với mình ra sao. Tình cảm mãnh liệt bao năm nay cô chưa một lần được giãi bày với bất cứ ai, đừng nói là con bé. Cô nhớ lúc Tuệ còn ở đây, mỗi ngày được nhìn thây nụ cười của con bé là cô đã thấy mình tràn đầy sức sống, không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi lúc được ôm con bé, sự đủ đầy trong vòng tay đã khiến lòng cô ngọt ngào tới lạ kì. Nhưng bây giờ thì tất cả chỉ là phù du rồi, tình cảm ấy một lần nữa phải chôn sâu trong lòng thôi.

- Tuệ, vườn hoa sắp nở rộ rồi, lời hứa của tôi cũng sắp được thực hiện... Sao em nỡ lòng nào bỏ đi!? - Cô vùi mặt vào đầu gối, nghẹn ngào nói.

" Đừng biến tôi thành 1 hình mẫu trong mắt các bạn.Và bắt tôi phải trở về con người của ngày xưa. Đừng biến tôi thành 1 người tốt. Đó không phải là chính tôi.Sân khấu và ánh đèn ...Không !!! Không phải là cuộc sống của tôi khi quý vị đang chờ mong... "

Tiếng nhạc đột ngột vang lên kèm theo tiếng rung rì rì của điện thoại khiến cô phải ngước mắt lên bàn. Khó nhọc với lấy nó, cô thẫn thờ nhìn màn hình - bức ảnh của Tuệ, nhưng người gọi tới không phải con bé.

- Tôi nghe! - Lau sạch nước mắt, cô nói giọng lạnh tanh.

- Chị, ra vườn hoa nhé! - Một giọng nam đều đều vang lên, đó là Thành - đứa em trai duy nhất của cô tại cô nhi viện.

- Ừm... Khụ khụ...

Cô định nói thêm vài câu nhưng một cơn ho dữ dội đột nhiên ập đến. Với lấy khăn giấy trên bàn, cô bụm miệng ho sù sụ. Cổ họng đau rát, cô ho dữ dội tới mức tưởng như xương sườn long hết ra.

- Vĩ, chị không sao chứ!? - Thành nói lớn trong điện thoại, sự lo lắng hiện diện rõ.

- Chờ tôi lát, ra ngay!

Cô cúp máy rồi vẫn tiếp tục ho. Cô đau tới mức xương muốn rụng rời, cuối cùng không chịu được nữa thổ ra một búng máu. Cô ngồi bệt xuống đất, vị tanh nồng vẫn còn nguyên trên miệng. Bệnh viện chuẩn đoán cô bị ung thư máu, sẽ chẳng sống được bao lâu; có lẽ đã tới giới hạn rồi. Dọn dẹp sạch sẽ, cô đóng cửa nhà ra ngoài. Lặng lẽ bước vào vườn hoa, cô mỉm cười chua chát rồi đi thẳng lên chỗ xích đu - nơi có một người con trai đang đứng chờ.

- Chờ lâu không!? - Cô mỉm cười vỗ vai Thành.

- Cho em ôm chị một lát nhé! - Thành xoay người lại ôm chặt lấy cô, một chút giật mình cũng không có.

- Lại sao rồi!? - Cô vỗ vỗ vài cái vào lưng Thành nhưng mày đã nhíu chặt lại, vị tanh từ cổ họng lại dâng lên.

- Chị có thể để Tuệ sỉ nhục mình như thế hả, đồ ngốc này!?

Cô lặng im không đáp, ý thức đã bị tước đi, cả người không còn chút sức lực dựa vào người cậu. Thành hơi nới lỏng vòng tay, cô đã như quả bóng xì hơi khụy xuống. Cậu vội vàng đỡ lấy cô.

- Vĩ!? Diên Vĩ, chị mau tỉnh lại đi! - Cậu không ngừng lay lay người cô, ánh mắt dấy lên sự sợ hãi tột độ. - Vĩ... Tô Diên Vĩ... Chị mau tỉnh lại cho em! Vĩ...

Mặc kệ cậu lay gọi thế nào, cô vẫn không đáp lại. Cả người cô lạnh toát, vẻ mặt bình thản như đã chết, khóe miệng xuất hiện một dòng máu tươi.Cậu run run ôm chặt lấy cô, nước mắt tuôn trào như đê vỡ. Vĩ của cậu, cô đã không còn nữa rồi... Thành khẽ lắc đầu ôm chặt cô hơn, miệng khẽ thì thào:

- Vĩ, chị có nhìn thấy không!? Vườn hoa sắp nở rộ rồi, lời hứa của chị sắp được hoàn thành rồi. Vĩ, hạn phúc mà chị thường chỉ cho em... tới lúc em nhận ra... nó đã là thứ quá xa xỉ rồi. Vĩ, chị có tin mình giữ được hạnh phúc ấy không!? Đồ ngốc này, vườn hoa vẫn chưa kịp nở, tình còn chưa tỏ mà người đã chằng còn đây...

Cậu cứ ôm cô hàng giờ như vậy trong vườn hoa, từng kỉ niệm chợt ùa về ngay trước mắt.

"- Cậu nhóc, em làm gì ở đây? - Vĩ chậm rãi ngồi xuống trước mặt một cậu bé đen nhẻm đang ngồi thu lu ở gốc cây.

- Em... em đi ăn xin. - Cậu bé khó nhọc ngước lên nhìn người trước mặt - một cô gái có mái tóc nâu cắt ngắn giống con trai, nước da trắng nổi bật với áo sơ mi kẻ caro và quần jean, ánh mắt ảm đạm thu hết mọi thứ xung quanh vào tầm nhìn nhưng cậu lại cảm thấy nó ấm áp lạ kì.

- Em tên gì!? - Vĩ không chút e ngại ngồi xuống ngay cạnh cậu bé, vẻ mặt cúi sát ân cần hỏi han.

- Thành, Vương Hải Thành. - Thành run rẩy đáp lại, cả người đã sớm bị mùi oải hương của cô bao phủ.

- Em có muốn đi cùng tôi không?

- * gật * Nhưng em không biết tên chị.

- Tôi tên Diên Vĩ, Tô Diên Vĩ. Em gọi là Vĩ thôi cũng được.

- Diên Vĩ!? Tên chị đẹp thật! Chắc chị cũng thích hoa diên vĩ nhỉ?

- Tôi bình thường thôi, oải hương là sở trường của tôi. Vậy chúng ta đi thôi! Đi về nơi gây dựng cuộc sống mới. - Vĩ chậm rãi đưa tay ra trước mặt cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười.

- Vâng! - Nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cậu nhoẻn miệng cười. "

Nhờ có cô, cậu mới có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, mới thực hiện được ước mơ bao năm ấp ủ. Ân huệ ấy của cô, có lẽ cả đời này cậu cũng không đền đáp nổi.

" - Vĩ, năm nay chị đã hai tám tuổi rồi, còn không chịu gả đi sao?

- Cái thằng này, ai lại chịu lấy một đứa trai không ra trai, gái không ra gái thế này chứ?

- Vậy ế rồi, gả cho em thôi!

- Đang mơ hử!? Tôi đạp phát dí tường giờ.

- Vậy còn lí do gì nữa?

- Tôi còn một ước nguyện cuối cùng...

- Lại là lời hứa với Tuệ đó hả!? Vĩ, chị đừng cố chấp nữa. Em đã nói bao lần là Tuệ không có yêu chị mà...

- Tôi biết chứ! Nhưng tôi muốn hoàn thành ước nguyện ấy rồi mới đi cùng em được. Em hiểu không!?

- Thôi được rồi, coi như lần này thua chị. Em sẽ cùng chị hoàn thành ước nguyện ấy. Nhưng mà em cảnh cáo trước, chị mà cứ làm một mình rồi đổ bệnh là em cho cả vườn hoa thành tro nhé!

- Rồi rồi, em cứ như chồng tôi ấy!

- Có mà người hầu cho chị thì đúng hơn! Cóc khỉ! "

Vài ngày sau khi an táng Vĩ...

- Tuệ, em đến cô nhi viện gặp anh chút nhé!? - Thành đứng trước nấm mồ mới đắp gọi điện cho Tuệ.

- Thành, em đang bận chuẩn bị cho hỗn lễ. Anh không thể để khi khác sao? - Tuệ hơi sẵng giọng.

- Cho anh nửa tiếng!

- Được, lát gặp anh!

Thành cất điện thoại vào túi, cậu chậm rãi đặt bó hoa oải hương xuống trước mộ rồi cắm cho cô nén nhang. Xong xuôi, cậu lặng lẽ ngước nhìn bầu trời rồi mỉm cười nói:

- Vĩ à, chờ em! Năm tháng nữa thôi, chị sẽ không còn cô đơn dưới đó nữa... Chị đã dặn em rất nhiều lần là phải sáng suốt trước mọi việc nhỉ!? Cho đến khi mắc phải căn bệnh ung thư quái ác này thì em mới ngộ ra tất cả những điều đó. Buồn cười quá nhỉ!? Đến cuối đời thì lại tỉnh táo lạ thường...

Bỗng một bàn tay vỗ bộp vào vai cậu, lạnh lùng quay lại, cậu cố gượng cười:

- Em đến nhanh hơn anh tưởng đấy!?

- Anh, đây là mộ ai... - Tuệ ngước mắt hỏi Thành, nó không mang kính nên không nhìn rõ chữ khắc trên bia mộ.

- Em đến gần thắp cho chị ấy nén nhang đi. Người rất quen đấy! - Thành nhếch mép cười.Tuệ đến gần mộ hơn nữa, vừa thắp nén nhang vừa nhìn lên bia mộ, nó ngã ngồi ra sau.

- Thành, chị ấy...

- Đi về nơi rất xa rồi.

- Không thể nào! Hôm trước chị ấy còn...

- Đừng khóc, Vĩ không thích người khác rơi nước mắt trước mặt mình; đặc biệt là em.

- Vĩ và anh có món quà muốn tặng em nhân ngày cưới. Chồng em sẽ cho em biết vào ngày mai...

Thành nói xong liền quay lưng bỏ đi, để mặc nó thẫn thờ ngồi đấy. Nó lặng lẽ rơi nước mắt, nó không ngờ cái chết lại đến bất thình lình tới như vậy. Thành nói đúng, nó đáng ra không có tư cách để khóc, nó đã đối xử quá tệ bạc với người nuôi dưỡng mình suốt bao năm qua. Bây giờ nó lấy gì để khóc đây.

Ngày cưới của Tuệ, hôn lễ được tổ chức sang trọng trong vườn hoa tại cô nhi viện. Tuệ bước vào mà chết lặng người. Đây... đây chẳng phải là lời hứa năm xưa nó bắt cô thực hiện sao!? Thật không thể ngờ cô vẫn còn nhớ, nhớ như in. Cả vườn hoa hôm ấy nở rộ, hương thơm ngào ngạt khiến khách khứa rất thích thú. Họ vừa được thưởng hoa, vừa dự tiệc cưới. Lễ cười ấy, nó đã không cười dù chỉ một chút, nó khóc suốt cả buổi, khóc vì cái giá mà cô phải trả khi hoàn thành lời hứa năm nào. Trong phòng cô, Thành ngồi xem đi xem lại từng tấm ảnh, đọc không biết bao nhiêu lần nhật kí của cô mà âm thầm rơi nước mắt. Cậu muốn tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi còn lại để ôn về những kỉ niệm xưa cũ. Cậu chắc chắn rằng mình sẽ ra đi một cách thanh thản nhưng vẫn mang theo mùi oải hương của cô.

Sáu tháng sau, Tuệ đến cô nhi viện lần cuối trước khi sang Mỹ định cư với gia đình chồng. Nó muốn đến tạm biệt cô - "người mẹ" duy nhất của đời nó. Nhưng khi vừa tiến lại gần, nó lại một lần nữa ngã ngồi. Bên cạnh mộ cô là một nấm mồ mới đắp - mộ của Thành. Nó bụm miệng khóc nức nở, nấc nghẹn không thành lời:

- Vĩ... Thành... Đời này em nợ hai người quá nhiều rồi! Em thật sự... thật sự rất xin lỗi...

Hôm ấy là lần cuối cùng nó được khóc trước hai nấm mồ ấy, nó đã khóc bằng tất cả những lỗi lầm, những ích kỉ, những vô cảm trong suốt thời gian qua. Một ngày mưa tầm tã...

" Cô bé của tôi, em có thể hạnh phúc một giây, một giờ nhưng cũng sẽ phải hối hận, phải đau khổ một đời. "

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Truyện Buồn"


Có Thể Bạn Thích

10 lý do khiến bạn trở nên khó ưa trong mắt người khác
10 phương pháp dạy con của người Do Thái, cha mẹ nào cũng nên học hỏi
Tuyển tập những bài thơ hay về tình bạn tinh nghịch tuổi học trò mãi trong tim mỗi người
Chết với bà nhe con!
XIN LỖI VÌ ANH ĐẾN TRỄ
Những Câu Nói Hay Về Cuộc Sống Ý Nghĩa Nhất
Bộ Sưu Tập Những Câu Danh Ngôn Tình Yêu Hay Nhất(Phần Năm)
Má, con và...
Làm sao để hoàn thành tốt công việc khi bạn đang chán nản và chẳng mấy hứng thú?
Những cách đơn giản giúp bạn kiềm chế cơn giận
10 lý do bạn nên đăng ký một khóa tập bơi trong mùa hè này
Cách Đơn Giản Để Hiểu Phụ Nữ
Cách xin lỗi người yêu ngọt ngào lãng mạn nhất các bạn trai cần biết
Làm sao để quên nỗi đau này?
Thỏ Ragu
50 câu nói hay về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn
Những lời tỏ tình dễ thương lãng mạn hay nhất chắc chắn sẽ chinh phục được nàng
Không quan tâm..
Mất trắng vì thế chấp nhà cho chồng làm ăn
Điếc

Trang Mọi Người Quan Tâm