Lấy Vợ, Phải Lấy Người Như Em!

Posted: Thứ Ba, Ngày 09-05-2017, : 870.

Vợ chồng đi tiệc cùng nhau, bạn bè anh thường chỉ vào chị và trêu: “Lấy vợ, phải lấy người như này mới đáng. Đã xinh lại giỏi hết phần chồng...”.

Ngày chị đưa thiệp hồng, bạn bè tấm tắc khen ông trời sao khéo xe duyên, anh chị thật xứng đôi. Khi ấy, chị 27 tuổi, xinh xắn, năng động làm ở tập đoàn nước ngoài. Anh 29 tuổi, cao ráo, thông minh, làm nhân viên IT ở công ty viễn thông. Đám cưới được tổ chức đầm ấm trong lời chúc phúc của bạn bè, họ hàng hai bên.

Sau đám cưới, vay mượn thêm anh chị mua được ngôi nhà ở ngoại ô thành phố. Bát đũa còn có lúc xô huống chi vợ chồng, không tránh khỏi mâu thuẫn. Các cụ nói “cơm sôi bớt lửa”, lúc anh cáu giận, chị nín nhịn, đợi khi vợ chồng vui vẻ, chị nhẹ nhàng góp ý: “Vợ chồng không được nói lời xúc phạm nhau, càng không được phép lôi bố mẹ hai bên vào những cuộc cãi vã. Anh tôn trọng em thì em cũng tôn trọng anh”. Biết vợ nói phải, anh đồng ý.

Chị khéo léo trong quan hệ với nhà chồng. Mỗi lần về quê, chị chu đáo chuẩn bị quà biếu mẹ chồng, khi thì hộp thuốc bổ, khi thì bộ quần áo hoặc vài trăm nghìn cho cụ ăn quà… Giá trị không nhiều nhưng mẹ chồng vui vì được con cái quan tâm. Bố chồng trong bữa cơm thích nhâm nhi đôi chén rượu, chị nhắc chồng tìm chai rượu ngon biếu bố. Có gì không hài lòng với nhà chồng, chị không bao giờ thể hiện ra mặt, không nói xấu với người ngoài. Chị đợi lúc phù hợp chia sẻ với anh để anh điều chỉnh.

Chị không kêu ca khi cuối tháng nào lĩnh lương anh cũng nhắn tin thông báo đi nhậu. Chị nghĩ đàn ông thích nhậu vì có tí men dễ tán phét chuyện thời sự, kinh tế trong nước, nước ngoài, giống như chị em thích tụ tập tám chuyện, đi shopping, tháng đôi lần không phải vấn đề lớn. Chị dặn anh: “Uống biết điểm dừng, anh đừng uống say đi đường không an toàn, cũng đừng về quá khuya, gọi cửa em mất ngủ, hàng xóm thêm lời dị nghị”. Anh khen chị dễ tính nhất trong đám vợ bạn anh.

Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, chỉ mỗi điều lấy nhau được năm chị chưa có bầu, bố mẹ hai bên giục vợ chồng chị sớm sinh con cho có cháu bế cháu bồng, tuổi hai vợ chồng không ít nữa. Chị biết phụ nữ không nên sinh con đầu sau tuổi 30, càng có tuổi người phụ nữ sinh nở càng khó. Đi khám bác sĩ nói anh bị tinh trùng loãng nên đậu thai khó.

Chị cùng anh đi chữa chạy ở bệnh viện không có kết quả, tâm lý anh có phần buồn chán, chị động viên: “Em xem báo có thầy thuốc giỏi chữa khỏi cho rất nhiều người, em lấy cho anh vài thang uống xem sao. Anh lạc quan lên, vợ chồng mình sớm có con thôi”. Chị vất vả ngược xuôi tìm thầy cắt thuốc, sắc cho anh. Chị giấu không nói với ai về bệnh của anh, tránh mọi người hỏi han nhiều anh lại thêm suy nghĩ.

Ông trời thương, không phụ lòng mong mỏi của hai vợ chồng, chị có bầu, biết tin anh rớm nước mắt. Anh cẩn thận tìm hiểu trên mạng những món bổ cho bà mẹ trong thời kỳ thai nghén, không ngại nấu cho chị ăn. Chị kêu mệt trong người, anh vội tranh làm hết việc nhà nấu cơm, giặt giũ, rửa bát… không cho chị đụng tay việc gì. Anh đếm từng ngày chờ con gái nhỏ chào đời. Nhìn anh, trong lòng chị lâng lâng niềm hạnh phúc khó tả.

Con gái nhỏ ra đời, chi tiêu trong gia đình tăng lên gấp bội. Chị lo vun vén cân nhắc hợp lý, chưa khi nào chị cằn nhằn với anh chuyện tiền nong. Chị luôn bảo anh: “Hai vợ chồng phải cố gắng phát triển sự nghiệp, công việc tốt mới lo cho con cuộc sống đầy đủ bằng bạn bằng bè được”. Thời gian rảnh, chị trau dồi kiến thức chuyên môn, học hỏi thêm nhiều các kỹ năng mềm... Có năng lực, tinh thần trách nhiệm trong công việc, chị được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng. 30 tuổi chị đã ngồi vào vị trí nhiều người mơ ước, con đường sự nghiệp trước mắt chị rộng mở, còn anh vẫn là nhân viên quèn trong công ty.

Lương chị giờ cao gấp 4, 5 lần lương anh, chưa kể các khoản thu nhập ngoài. Chị hiểu đàn ông lòng tự trọng rất cao, muốn mình là cột trụ gia đình, chị tránh nói về lương trước mặt anh, hay họ hàng hai bên. Hàng tháng, dù không cần tiêu đến khoản lương của anh, chị vẫn khéo léo nhắc anh đưa cho chị một phần lương chị lo chi tiêu việc gia đình, phần còn lại anh giữ tiêu vặt. Chị tạo cho anh cảm giác đang đóng vai trò lo cho vợ cho con.

Chị chỉ tỏ ra giỏi giang, quyết đoán khi đi làm, còn về nhà, muốn mua sắm đồ đạc có giá trị lớn một chút trong nhà như tủ lạnh, tivi, điều hoà… chị đều trao đổi, hỏi ý kiến anh xem nên mua không, mua của hãng nào thì tốt. Công việc gặp áp lực khó khăn, chị chủ động xin anh lời khuyên dù nhiều lần chị không tìm ra đáp án, chị tạo cho anh niềm tin anh luôn được lắng nghe, được chia sẻ, được vợ tôn trọng, đánh giá cao.

Công việc bận rộn, nhiều hôm chị về muộn, chị nhờ anh lo đón con. Về thấy nhà cửa gọn gàng, cơm nước tinh tươm sẵn trên mâm, chị không quên thơm vào má anh một cái và nói: “Thành công lớn nhất của người phụ nữ là gia đình hạnh phúc, con cái xinh ngoan, giỏi giang. Đi làm em là ai, thì về nhà em vẫn chỉ là vợ anh, là mẹ của con. Cảm ơn chồng yêu”. Anh nghe chị nói, cười vui vẻ. Bữa cơm gia đình ấm áp, rộn ràng tiếng cười.

Tính chất công việc phải ngoại giao nhiều nên chị quan tâm chăm chút hơn đến hình thức, bàn trang điểm chị đặt thêm vài lọ nước hoa, trước đây chưa bao giờ chị dùng. Gái một con trông mòn con mắt, chị đẹp hơn thời con gái. Vợ chồng đi tiệc cùng nhau, bạn bè anh thường chỉ vào chị và trêu: “Lấy vợ, phải lấy người như này mới đáng. Đã xinh lại giỏi hết phần chồng...”. Những lúc ấy, chị nắm tay anh thật chặt trước mặt mọi người, vừa cười vừa nói: “Nhờ công chồng em hết đấy!”. Anh như nở mày nở mặt.

Chị nghĩ đàn bà đúng là người giữ lửa ấm, hạnh phúc gia đình nằm một phần không nhỏ trong bàn tay vun vén chăm sóc của người phụ nữ. Chị cũng biết có không ít gia đình vợ kiếm tiền nhiều hơn chồng đã đổ vỡ hạnh phúc, mặc dù vợ chồng vẫn yêu thương nhau. Nếu như những người phụ nữ ấy biết cư xử dịu dàng, khéo léo, hạnh phúc sẽ vuông tròn…

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Truyện Buồn"



Trang Mọi Người Quan Tâm