Sài Gòn tấp nấp, dòng xe hối hả chạy đi, ánh mặt trời lẩn trốn sau những đám mây đen. Tôi lo lắng sợ em bị ướt mưa nên lội lao xe đến nơi em làm việc. Mưa bắt đầu rơi xuống, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy em, tôi chạy về phía em.
– Lan! – Tôi gọi em nhưng em chẳng để ý đến tôi.
Em chạy về phía một người đàn ông khác, em ôm lấy anh ta rồi lên xe cùng anh ta. Tôi không thể tin những gì trước mắt mình, tôi chạy lại gần em.
– Lan! Anh đến đón em.
– Chia tay nhé anh! Em có người khác rồi! – Em cúi mặt xuống thay vì nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Anh đã làm sai chuyện gì? – Mọi thứ trước mắt như chìm vào bóng đêm, tôi chẳng thể nhìn rõ gương mặt của em nữa.
– Có trách chỉ trách anh quá nghèo. Tạm biệt! Chúng ta đừng gặp nhau nữa. – Em nói rồi quay bước đi.
– Tạm biệt! – Tôi cay đắng nhìn em rời khỏi tầm mắt tôi, sánh vai cùng người đàn ông khác.
Có từ nào đau đớn bằng từ tạm biệt, nhất là khi mà yêu thương còn nhiều. Dù không đành lòng nhưng rồi tôi vẫn phải nhìn tay em buông tay tôi. Dù không đành lòng vẫn phải thốt lên từ tạm biệt rồi nhìn bóng lưng em khuất dần tầm mắt. Chẳng thể buông lại càng chẳng thể níu kéo khi trái tim em chẳng còn thuộc về tôi nữa.
– Anh sẽ chờ em quay về bên anh. Anh sẽ chờ, cho dù phải chờ đến kiếp sau. – Tôi chỉ đành lặng cười trong đớn đau hẹn lại em lần sau, gặp lại và được yêu em lần nữa.
Tôi chẳng thể trách em, nếu trách chỉ trách bản thân tôi quá nghèo. Quen em từ khi còn học đại học, khi đó dù có bao khó khăn em cũng không một lần than khổ. Thương em tôi liền thôi học để đi làm, kiếm được bao nhiêu đều cho em lo việc ăn học. Tôi còn nhớ em đã từng rất vui khi được tôi tặng cho chiếc túi sách vài trăm nghìn đồng. Nhưng có lẽ bây giờ em đã đổi khác, em có việc làm ổn định, còn thôi vẫn chỉ là một thằng công nhân quèn mà thôi. Em bỏ thôi là phải.
– Anh có quà tặng em nè! – Tôi đưa hộp quà trước mặt em.
– Gì vậy anh? – Em nhìn tôi bằng con mắt tò mò. – Em mở nhé!
Tôi gật đầu thầm nghĩ rằng em sẽ rất vui khi thấy được món quà tôi giành tặng cho em.
– Cái gì thế này? Anh nghĩ sao tặng em thứ này? Anh có biết bạn bè trong công ty em đều đi đôi giày cả triệu đồng. – Em ném đôi giày vào mặt tôi.
– Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ cố mua cho em đôi khác.
– Khỏi đi. – Em nói rồi bỏ đi.
***
Tình yêu đầu có lẽ là thứ tình yêu sâu đậm và để lại nhiều ấn tượng nhất trong mỗi con người. Bởi lẽ dù đã chia tay người ta vẫn sẽ luôn nghĩ về nó. Em là tình yêu đầu của tôi, là người con gái đầu tiên khiến tôi hiểu thế nào là tình yêu. Có thể em đã lựa chọn rời xa tôi để tìm hạnh phúc khác nhưng với tôi em mãi là tình yêu duy nhất.
Có lẽ cũng từ bây giờ cuộc đời bắt đầu chìm vào những muộn phiền. Tôi sẽ chẳng quên được em tựa như vết dao đâm vào tim dù có lành thì sẹo vẫn còn đó. Cố quên lại càng nhớ thêm, vậy thà rằng tôi để nỗi nhớ ấy gặm nhấm tâm trí.
Em quay bước đi như kéo đi ánh mặt trời rời khỏi tôi. Màn đêm tăm tối vây lấy, nhấn chìm tôi trong nỗi cô độc. Nước mắt bất giác rơi từ lúc nào chẳng hay. Tôi chỉ ước rằng giá giữa tôi và em chỉ có mỗi chữ “thương” mà thôi. Chỉ là thương nhau chứ chẳng phải là yêu. Tôi thà rằng em và tôi chỉ là đường thẳng song song dù chẳng một lần đến bên nhau những sẽ luôn song hành, luôn nhìn thấy nhau. Tôi và em chẳng khác nào hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau, yêu nhau rồi xa cách mãi mãi. Dù rằng sau từ tạm biệt anh vẫn còn hẹn lại lần sau, nhưng tôi vẫn biết rằng sẽ mãi chẳng gặp được em nữa. Chỉ mong sự lựa chọn của em là đúng đắn. Chỉ mong em mãi hạnh phúc bên người. Chỉ mong người sẽ cho em được những gì mà anh không có và không làm được.