.....Viết cho cô gái ướp tuổi xuân bằng đợi chờ
***
"Mộ chị tôi bé xinh đứng bên cầu lẻ loi í a. Mộ người chưa có chồng"
16 tuổi gối đầu lên chân anh nằm nghe Thu Hiền kể câu chuyện về "chị" của Trần Tiến. Rồi cứ nhẩm đi nhẩm lại hoài câu cuối! – Có cái gì đó cứ dâng lên trong lòng nghe man mác như âm thanh của violin!
Nước mắt rưng rưng! – Anh nói em đã sầu, dư nước mắt cho thiên hạ. Nhưng từ sâu trong đôi mắt anh, em cảm nhận được một điệu buồn miên man.
Ai mà chẳng xót xa khi nghe về "chị" anh nhỉ?
Chiều cuối năm tất bật. Công việc, cuộc sống, nhớ nhà, đợi mong và bao nhiêu thứ xô bồ vô tình xô ngã một cô gái. Lười biếng một chiều, trốn làm và trốn cả cuộc sống. Chạy xe ra vùng ngoại thành. Khi đã thoát khỏi những âm thanh ồn ã của thành phố, bỗng nhiên giật mình nhìn quanh – Đây là đâu? – đường chẳng có tên, không có đèn giao thông. Những ngôi nhà nhỏ lụp xụp và những đứa trẻ bên bến sông. Và giống như bà đã nói – người mà em gọi bằng cái tên "cô gái ướp tuổi xuân bằng chờ đợi" – rằng em với bà có duyên nên số phận đã xô đẩy 2 kẻ xa lạ, gần như là thuộc về 2 thế giới khác nhau gặp nhau một cách tình cờ, kì diệu đến vậy! – Bà nhặt lá cây mai to trước nhà. Cái dáng gầy gò liêu xiêu làm em nhớ tới nội. Rồi cảm thấy thân quen, cứ như vậy tự nhiên đến gần bà mở lời:
- Con giúp bà nha!
Và bà cũng tự nhiên như vậy mà gật đầu không chút do dự...
Có gì đó ở cái xóm nghèo này làm em bình yên!
Và thêm nhiều buổi chiều nữa em tìm đến đây – tìm đến bình yên, tìm đến bà. Quanh quẩn bên khoảng vườn nhỏ, bên cây mai già và bên cuộc sống cô lẻ của bà.
Trong một sát na vô tình ngoảnh nhìn bà ở khoảng cách thật gần, có một ý nghĩ chợt thoáng qua trong em: Có lẽ nếu thời gian không xô đẩy nhau trên gương mặt ấy thì chắc hẳn bà sẽ đẹp lắm – đôi mắt tuy đã trũng sâu, và đục màu nhưng vẫn còn nguyên màu nỗi nhớ trong vắt, ngân ngấn!
- Hồi còn trẻ chắc bà đẹp lắm phải không bà?
Bà thong thả nhả từng làn khói thuốc, từng sợi khói bay lên che mờ đôi mắt, bóng hoàng hôn héo hắt như chao nghiêng khi từng ngọn gió se se lướt qua, phản phất giọng bà như đang cất lên từ nơi nào đó thật xa xăm:
- Thì cũng như mày bây giờ thôi. Mà sao mày cứ tới đây chơi với bà già hoài vậy? Bộ không có bồ bịch gì hả con?
Em im lặng mím môi! Bất thần chẳng biết phải nói thế nào.
Hoàng hôn tắt nắng trong im lặng. Nhà bên đã lên đèn, bà dụi tắt điếu thuốc trên tay nhìn sang, rồi đứng dậy vừa nói cùng em:
- Mày còn trẻ, đa sự làm gì để buồn. Vào nhà, hôm nay bà nấu cơm cho mày ăn!
...........
Đâu phải chỉ cánh mày râu với nhau mới có chén tạc chén thù. Thâu đêm mềm môi mà tâm sự!
Rượu nếp thơm ngọt, chưa cần đưa lên đã nghe lâng lâng.
Và khi trăng đã cô lẻ buông mình giữa trời, bà lấy ra một tấm hình đen trắng, được cất giữ cẩn thận – Bức ảnh chụp một chàng trai còn khá trẻ đang nắm tay một cô gái bẽn lẽn – Mái tóc đen huyền, thu ba sóng sánh. Có lẽ do dưới con mắt đã ngà ngà nên bỗng dưng cô ấy trở nên đẹp lạ lùng – nét đẹp của sức sống tràn đầy và của yêu thương ấm áp.
- Ảnh nói phải ra Bắc học bác sĩ. 7 năm. Sau đó về sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng mà thoát một cái đã 8 lần cái 7 năm ấy qua mất rồi. Mà bà vẫn phải lẻ bóng!
Em giật mình nhớ đến "chị"!
Trước khi nghe bà nói như vậy. Em luôn cho rằng, qua cách phối mang một chút âm hưởng của chèo và giọng hát của Thu Hiền thì "mộ chị tôi bé xinh đứng bên cầu lẻ loi í a. Mộ người chưa có chồng" chính là câu hát ám ảnh. Nhưng giờ xem ra, sự chờ đợi của "chị" mới là thứ làm em ám ảnh nhất – "cầu xây xong đã lâu, không thấy người về đưa dâu. Để chị tôi ngóng chờ mắt lệ buồn...". "Chị" đợi chờ và chết trong đợi chờ. Người ngồi kề bên cạnh em lúc đó, cũng đang mòn mỏi trong đợi, biết đâu rồi cũng sẽ như "chị". Và cả em cũng vậy!
- Sao bà không mở lòng với người khác. Biết đâu được... biết đâu được người bà đợi đã có...
Biết đâu được anh bác sĩ đó, cả anh kĩ sư xây cầu kia đã vô tình rẽ vào một hướng khác và đang trọn vẹn với hạnh phúc của mình!
Chỉ có mình "chị", mình bà vẫn cứ mòn mỏi như vậy!
Đêm nơi đây lặng yên!
Chỉ có khói thuốc và bóng trăng quyện vào nhau, lan tỏa vào không gian.
Chợt đâu đó văng vẳng giọng hát của Thu Hiền kể lại câu chuyện của "chị"
Cành mai già trơ trụi, lốm đốm những búp non khẽ trở mình than thở trong màn sương đêm.
....................
Anh ơi! Đời con gái có được bao nhiêu lần cái hẹn 7 mùa xuân anh nhỉ?
(*Bài viết có sử dụng lời bài hát "Chị Tôi" của NS Trần Tiến)
NBK