*Thân tặng tất cả những ai yêu quý mùa đông*
***
1,
Chiều chủ nhật thứ hai của tháng 11. Một đợt gió lạnh nữa tràn về. Như đứng ở ngã ba đợi Khôi. Cái lạnh đã kịp thấm vào mái tóc ngang vai chưa kịp chải của Như và đủ để nó thở ra những đợt hơi nước trông như từng lớp khỏi mong tan dần vào không khí. Vừa thấy chiếc xe đạp quen thuộc từ xa, nó đã nhảy lên và giơ tay vẫy vẫy.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Đi nhà sách.
- Lên xe nhanh đi - Giọng Khôi ấm hơn trong những ngày gió lạnh.
Khôi là cậu bạn thân nhất của Như. Một người nó nghĩ là lên sao hỏa tìm cũng không thấy. Khôi không đẹp, dáng cậu ấy hơi ốm và tóc thì xoăn tít, nhưng Khôi luôn quan tâm Như và cố gắng làm những điều nó thích, mặc dù những điều ấy có vẻ lập dị và ngớ ngẩn. Khôi cùng nó rong ruổi qua những con phố nhỏ. Như đeo tai nghe và lẩm nhẩm theo một bài hát nào nó của DBSK trong cái lạnh se sắt tháng 11. Như rất thích cảm giác này. Khôi vẫn kiên nhẫn nghe nó hát vu vơ, đôi lúc khẽ nhíu mày, rồi lại cười nhẹ. Như chỉ cần vậy thôi. Dù chưa bao giờ cho Khôi biết nhưng nó luôn nghĩ rằng nó thật may mắn khi có đứa bạn thân như Khôi.
- Mùa đông năm nay lạnh thật đấy!
***
Như đi lòng vòng qua giá truyện tranh rồi lại qua khu đặt tiểu thuyết, sách nấu ăn, sách du lịch,... Cuối cùng, sau bao hồi phân vân, nó quyết định mua cuốn "Hai vạn dặm dưới đáy biển" của Junles Verne và "Không gia đình" của Hector Malot. Xem sách chán chê, Khôi lại đèo nó vòng qua những con đường, và cuối cùng hai đứa ghé vào một quán nhỏ nằm hơi sâu trong phố. Những ngày này, nó muốn ăn bánh tart táo ngọt. À, một tách trà mật ong nữa. Khôi gọi một cốc Cacao nóng và nhìn ra ngoài lơ đãng. Một ngày mùa đông được thưởng thức bánh táo và trà mật ong bên cạnh đứa bạn thân nhất thì còn gì bằng nữa nhỉ? Tin nó đi, cảm giác ấy thức sự rất thú vị. Cảm tưởng không thể tìm ra cảm giác nào thú vị hơn thế.
2,
Nhưng nó đã nhầm. Cảm giác khi thích một ai đó cũng thú vị chẳng kém. Không lâu sau, Như nhận ra rằng nó đã dành tình cảm đặc biệt cho Hải - cậu bạn có dáng người cao cao học lớp A5. Như chẳng biết vì sao nó lại thích Hải nhiều đến thế. Nó không thể điều khiển mình thôi suy nghĩ về cậu ấy. Hải và nó cùng tham gia câu lạc bộ phát thanh của trường, nhưng cả hai chỉ mới nói chuyện vài ba câu trao đổi về công việc phát thanh. Có lẽ cậu ấy sẽ kông bao giờ để ý đến một con bé ngố ngố hay nhìn lén cậu ấy đâu. Và cũng chỉ có con bé ấy ngày một hy vọng để rồi sự thất vọng tăng dần theo chiều thằng đứng.
Đêm. Như bước ra ban công ngắn những vì sao ở rất xa. Những ngôi sao đẹp thật đấy, lung linh thật đấy, nhưng lại hoàn toàn đơn độc vì khoảng cách của chúng xa hơn rất nhiều so với những gì mắt ta nhìn thấy. Có những chuyện tưởng vậy mà không phải vậy... Nó cứ suy nghĩ những chuyện trên trời dưới đất như thế, rồi thế nào lại gọi cho Khôi.
Khôi nhấc máy bằng một giọng ngái ngủ:
- Gì thế Như?
- Cậu rảnh không?
- Có việc gì?
- Kể chuyện tớ nghe đi.
- Chuyện gì?
- Gì cũng được.
- Cậu có điên không đấy? Khôi nhăn nhó, giọng hơi lên cao và thoáng bực mình.
- Thế cuối cùng có kể không?
- À thì có. Nhưng không hay ho đâu đấy.
Vậy là Như say sưa nghe Khôi kể " Nàng công chúa và hát đậu". Nó vẫn thấy hay dù đã đọc đi đọc lại cả trăm lần. Cảm giác cô đơn chợt bay biến. Như thấy một chút có lỗi với Khôi vì bắt cậu ta chiều những sở thích quái đản của nó. Nhưng ý nghĩ đó chợt dập tắt ngay, ai bảo Khôi lại chịu chơi thân với một đứa điên tỉ độ như nó chứ ?!
3,
Cả trường đang nôn nao chuyện một cô bé hoa khôi lớp dưới thích Khôi. Vậy mà cả tuần nay, Như vẫn không hay biết gì. Thái độ của Khôi cũng chẳng hề thay đổi. Như nói với Khôi bằng giọng trách móc:
- Lâu chưa?
- Cái gì lâu?
- Thì cô bé lớp dưới thích cậu lâu chưa?
- Ngân á? Cũng không biết nữa... Khôi trả lời như một cái máy, rồi bỗng nhiên cậu ta giật mình:
- Ơ... Mà sao cậu biết?
- Cả lớp đang đồn ầm lên kìa. Ngân nổi tiếng thế cơ mà. Mà tại sao tớ lại là người biết cuối cùng? Tớ có phải bạn thân của cậu không?
- À thì... Mà cậu không buồn à?
- Buồn gì?
- Nếu tớ cũng thích Ngân. Cậu nghĩ sao?
- Chả sao cả. Miễn là khi có bạn gái rồi, cậu vẫn phải quan tâm đến tớ.
***
Bằng một cách nào đó, trong lớp cũng đang thì thầm chuyện Như thích Hải. Và bằng một cách nào đó, Khôi biết được. Khôi kéo nó ra hành lang:
- Mấy đứa trong lớp đang rôm rả hết cả lên kìa. Bọn nó nói cậu thích Hải 11A5. Có thật không ?
- Ukm... Ừ thì thật đó. Sao nào?
- Sao không nói với tớ ? Tớ có phải bạn cậu không đấy?
- Tất nhiên!
- Thế cậu thích Hải lâu chưa? Có định nói ra không?
- Chẳng rõ tớ thích Hải khi nào nữa. Tớ cũng không biết có nên nói cho Hải không. Vì Hải không thích tớ mà.
- Cậu điên rồi.
Khôi vừa nói vừa ngước nhìn đám mây có hình thù kì lạ, lẩm bẩm: "Đúng là kì quặc".
Rồi Khôi nhận lời Ngân, Như hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ chúc mừng.
4,
Như quyết định nói với Hải. Dù cậu ấy có từ chối, nó vẫn phải nói. Nó hẹn Hải ở phía sau trường, nơi có những tán bàng đang mùa trút lá. Như nhớ cả chiếc khăn len màu cafe Hải quàng trong buổi chiều chủ nhật. Sau một hồi phân vân không biết mặc gì, cuối cùng nó vẫn giữ nguyên bộ đồ hiện tại, chỉ cột tóc cao hơn và đi thêm đôi giày màu đỏ.
- Có chuyện gì thế Như?
- Hải này, cậu chỉ cần nghe tớ nói thôi, không cần trả lời gì cả...
- ...
- Chắc cậu chẳng bao giờ biết được tớ đã âm thầm quan sát cậu lâu đến thế nào. Mỗi ngày trôi qua, tớ vẫn luôn nhìn về phía cậu. Tớ đã tự nhủ bao nhiêu lần rằng tớ nên xem cậu là bạn, tớ cũng đã tự nhủ rằng chỉ cần quan sát cậu từ phía sau, nhìn thấy cậu mỗi ngày là đủ. Nhưng điều đó chẳng làm tớ thoải mái hơn. Dù sao đi nữa tớ vẫn phải nói ra. Ukm... Hải này, tớ thích cậu.
Như phải cố gắng lắm mới không bỏ chạy, nhưng cảm giác nhẹ hơn rất nhiều. Nó cảm nhận được có cơn gió vừa thổi qua, cảm nhận được sau lưng có vài chiếc lá đỏ rơi, và cảm nhận được trước mặt Hải đang cười.
- Như này, nghe rõ những lời tớ sắp nói nhé. Tớ cũng thích cậu, rất nhiều.
Hải cười với nó. Như dám cá đây là nụ cười đẹp nhất nó từng thấy. Như đỏ mặt, tim nó đang lơ lửng với tán bàng trên kia. Hải cũng thích nó - điều này tuyệt vời hơn cả những giấc mơ...
***
Buổi chiều thứ hai với bắp rang thơm ngậy, với bộ phim hay nhất quả đất, với cả ánh mắt dịu dàng của Hải nữa. Rồi thêm một buổi hẹn đạp xe quanh những con phố, một buổi đi khám phá những món ăn ngon... Như cảm thấy hạnh phúc như vị ngọt của thanh Chocolate hạnh nhân tan dần trong cổ họng. Nhưng... có những khoảng cách xích lại gần để đẩy những khoảng cách khác xa hơn. Nó cũng nhận ra như vậy. Khi Như và Hải ngày một gần nhau hơn thì không hiểu sao, nó và Khôi càng xuất hiện thêm khoảng cách.
***
Những ngày cuối cùng của mùa đông. Khôi gọi Như ra, cậu ấy muốn đi cùng nó qua những dãy phố. Như đồng ý, dù thấy nét mặt cậu hơi lạ. Khôi nói cậu ấy sắp phải chuyển đi.
- Cậu đùa chán thật đấy!
- Tớ nghiêm túc đấy, Như. Gia đình tớ sẽ chuyển đến Darwin - thành phố thuộc phía Bắc nước Úc.
Như nghe tim nó giật một cái.
- Vậy là cậu chuyển đi thật? Khi nào về?
- Cũng chưa biết khi nào về. Tùy theo công tác của bố tớ. Nhưng nếu cuộc sống bên đó phù hợp thì nhà tớ sẽ không về nữa. Cậu sẽ không cô đơn đâu. Cậu vẫn còn Hải mà.
- nghe nói ở Úc thời tiết ôn hòa lắm. Cậu sẽ nhớ mùa đông chứ?
- Tất nhiên. Mùa đông sẽ ở lại với cậu. Tớ sẽ rất nhớ mùa đông. Và cả cậu nữa.
Như thở dài. Nó chợt thấy mình vô tâm thế nào khi không quan tâm đến Khôi từ khi hẹn hò với Hải. Đến lớp, Như nghe tin Khôi chia tay với Ngân, nhưng nó không định nói gì với cậu ấy cả. Nó hụt hẫng lắm. Như không thể tìm ra một người thứ hai như Khôi - người mà chịu đựng tất cả những sở thích và hành động kì quái của nó.
***
Chiều thứ tư, sân bay đông nghẹt. Như tiễn Khôi và gia đình cậu. Nó và Khôi chẳng ai nói gì nhiều. Khôi đưa cho nó quyển "Điểm tựa của niềm tin" của First New mà nó thích. Như cười nhẹ, cố lờ đi cảm giác thấp thỏm lo âu khi đưa cho Khôi một chiếc khăn len. Nó muốn gửi một phần mùa đông cho cậu ấy.
- Bảo trọng nhé!
5,
Tháng 5. Hơn năm tháng trôi qua kể từ ngày Khôi đi. Mùa hè đang thấp thỏm gõ cửa. Như vẫn cảm thấy hình bóng Khôi lẩn khuất đâu đây. Nó vẫn chưa quen hẳn với cảm giác trống vắng. Khôi và nó thưởng chỉ liên lạc qua mail, Khôi bảo cậu ấy thích liên lạc qua mail theo kiểu không giải thích được. Hòm mail vẫn gửi qua lại liên tục, nhưng thời gian không cho phép nó nói nhiều. Như có rất nhiều chuyện muốn nói, bao gồm cả chuyện nó và Hải chia tay. Đơn giản vì cảm thấy không còn hợp nhau nữa. Nhưng mỗi lần gửi mail cho Khôi, Như chỉ hỏi thăm về cuộc sống của Khôi, rồi kể đôi ba chuyện trên trời dưới đất. Nói chung là ti tỉ thứ chuyện. Nhưng tuyệt nhiên không có chuyện giữa nó và Hải. Khôi thường kể về cuộc sống thường ngày của cậu ấy, về nỗi cô đơn khi xung quanh chẳng có ai hiểu cậu, đôi khi Khôi hào hứng kể về những chuyến đi. Điển hình là chuyến đi Kuranda ở Cairns của cậu ấy: "Hôm nay tớ đã được ngắm cảnh Kuranda. Thực sự rất đẹp. Tớ đã vượt qua những dãy núi, băng qua những cánh rừng mưa, cả thác nước và công viên quốc gia nữa. Lúc đi tàu thủy xuôi theo dòng sông ở đây, tớ đã tận mắt ngắm nhìn những chú vẹt sặc sỡ, tớ cũng học thổi Didgerio lúc đi qua những khu chợ cạnh thác Barron... Mọi thứ rất tuyệt. Giá như cậu ở đây thì tốt biết mấy". Rồi thì Khôi thường nhắc nó những ngày trở trời đừng để bị cảm lạnh, buổi tối không nên thức quá khuya và suốt ngày dính chặt vào laptop. Như cảm thấy vui. Vì Khôi vẫn ổn, và vì Khôi vẫn quan tâm đến nó.
Một ngày đầu tháng 6, Hải hẹn nó ra phía sau trường, nơi lần đầu tiên nó hẹn Hải.
- Dạo này chúng ta ít gặp nhau nhỉ. Sao cậu không tham gia câu lạc bộ phát thanh nữa? Dạo này cậu thế nào rồi?
- Ukm. Tớ muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Như nói với vẻ bình thản nhất có thể, nó không muốn Hải nhận ra đó là vì tránh mặt Hải. Như nghĩ đơn giản cả hai không cần thiết gặp nhau thường xuyên nữa, và cả hai cần có không gian riêng.
- Như này, tớ muốn nói chuyện này với cậu. Nếu không nói ra tớ sẽ day dứt mãi mất.
Nó ngơ ngác nhìn Hải.
- Tớ và Khôi có quen nhau từ trước. Và lúc đầu tớ không quan tâm đến cậu. Nhưng Khôi đã tìm tớ, và nói tớ hãy tìm hiểu cậu thử xem...
- Và cậu đã... giả vờ thích tớ? - Như có cảm giác nghẹn lại ở cổ họng.
- Như này. Cậu hãy tin tớ. Tớ đã quan sát cậu một thời gian và biết rằng cậu là một cô gái ấm áp, dễ mến. Tớ đã thực sự thích cậu, và tớ sẽ trân trọng những gì đã qua... Ukm... Nhưng Khôi còn thích cậu nhiều lắm. Cậu ấy chỉ giả vờ thích Ngân để xem phản ứng của cậu, và khi biết cậu thích tớ thì...
- Tại sao cậu lại giấu điều này? Hải?
Như gắt lên. Nó bỏ chạy, chỉ còn tiếng Hải thì thầm phía sau:
- Tớ xin lỗi, Như...
Như chạy thật nhanh về nhà. Nó khóc thành tiếng. Nó nhớ lại tất cả những gì Khôi đã cùng nó trải qua. Nó sợ Khôi sẽ không về nữa.
Vậy là, một email được gửi sang Darwin vào một ngày đầy gió:
"Tớ và Hải đã chia tay. Hải cũng nói hết với tớ rồi. Sao cậu lại không cho tớ biết?"
Mãi một lúc sau nó mới dám gõ tiếp:
"Bên ấy gia đình cậu vẫn sống tốt nhỉ? À, khi nào có bạn gái mới nhớ phải nói với tớ đấy".
Và bốn ngày sau, Như nhận được vài dòng mail trả lời...
"Như này, thực ra tớ biết cậu và Khôi chia tay lâu rồi. Khôi đã nói với tớ. Nhưng vì đó là chuyện riêng của cậu nên tớ không tiện hỏi. Tớ nghĩ lúc nào thích hợp, cậu sẽ nói ra. À, mùa đông năm sau nhà tớ sẽ về. Lúc đó thời hạn công tác của bố tớ vừa hết, bố mẹ tớ quyết định về Việt Nam và không nhận công tác lâu dài ở nước ngoài nữa. Bố mẹ tớ bảo sống trên chính quê hương mình là điều tuyệt với nhất. Còn tớ thì thấy sống bên cạnh người mình yêu thương cũng tuyệt vời chẳng kém. Cậu và mùa đông vẫn đợi tớ chứ?
Và, tớ sẽ không có bạn gái đâu. Tớ vẫn đang chờ đợi một phép màu ở đâu đó..."
Như đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, để chắc chắn rằng mùa đông năm sau Khôi sẽ về. Nó và cả một mùa đông dài vẫn đợi cậu ấy.
Buổi chiều dọn dẹp lại phòng, Như sắp xếp lại giá sách. Nó cầm quyển sách Khôi tặng và ngắm nghĩa hồi lâu. Như nhớ Khôi hơn những gì nó nghĩ. "Khôi vẫn còn thích cậu nhiều lắm...". Giọng Hải văng vẳng bên tai. Câu nói đó ám ảnh nó đến tận bây giờ. Như nghĩ nó phải làm gì đó.
***
Như định gửi mail cho Khôi sớm. Vậy mà mãi một tuần sau, khi ánh nắng đã chan hòa trên khắp các tán lá xanh mượt, một email mới được gửi sang Darwin.
"Tớ đang trồng một chậu thủy tiên trắng đẹp lắm. Tớ để nó ở ban công và chăm sóc nó mỗi ngày. Tớ tin nó có thể giúp tớ đủ can đảm để nói ba từ quan trọng khi cậu về. Yên tâm nhé Khôi, tớ và mùa đông vẫn chờ cậu."
Như mỉm cười, nhìn ra ban công. Những tia nắng lấp lánh trên bậu cửa. Cảm giác ấm áp đến lạ. Và nó tin, ở một nơi nào đó, có một người đặc biệt nào đó cũng cảm thấy ấm áp như nó vậy...
Hồng Nhung