Cụ năm nay đã hơn 70. Kể từ ngày vợ qua đời, cụ quần quật làm lụng nuôi 2 đứa con ăn học. Giờ chúng thành đạt hết rồi. Còn cụ, cũng kể từ ngày ấy, chưa biết thế nào là ăn no. Cũng không nhớ mùi phở nó ra sao.
Cụ nhìn những bát phở bốc khói nghi ngút mà nhỏ rãi. Cụ đánh liều đến gần quán:
- Cháu ơi, cho cụ xin...
Thì con bé nhân viên tầm 18, 19 tuổi bực mình quát nhặng lên:
- Cụ tránh ra đi, người ngợm hôi hám bẩm thiue, tiền thì không có, cho chiếc cái gì.
Thế là cụ già đành ngậm ngùi im lặng. Những người khách ở đây, họ cũng đang vội vã mối người 1 việc ăn xong còn đi làm, không ai có thì giờ quan tâm đến ông cụ rách rưới.
Đang định quay ra, bỗng nhiên cụ liếc thấy 1 vị khách đứng dậy, trong bát vẫn còn ít nước phở cuối cùng. Cụ lao đến húp lấy húp để làm cả quán giật mình. Còn đám nhân viên thì vội vàng chạy lại kéo cụ già:
- Ông làm cái gì thế? Ông điên à?
Rồi anh phục vụ giật lấy chiếc bát.
- Cụ... Đói quá... Cho cụ ăn ít nước thừa được không?
Anh nhân viên chau mày:
- Cụ làm thế khách nào dám đến ăn nữa. Cụ hôi hám thế này vào quán người ta đã chạy mất dép rồi. Với lại, chúng cháu chỉ là nhân viên thôi không có quyền. Cụ đi cho.
Ông cụ đành lê lết bỏ đi. Nhưng vì quá đói mấy hôm sau cụ vẫn quay lại tìm bát phở khách ăn thừa để ăn trộm.
Hôm đó, nhân viên bực mình gọi điện cho bà chủ. Bà lập tức tới quán, chứng kiến cảnh ông cụ nghèo đói đang lê la trong quán ăn của mình. Ai cũng nghĩ bà sẽ đuổi thẳng cổ lão ăn mày xơ mướp. Nhưng không, bà cầm tay ông cụ dắt vào, trong khi cụ già ngơ ngác:
- Cô... Cô định làm gì? Tôi chỉ xin đồ thừa thôi mà.
Bà chủ quán để ông cụ ngồi vào ghế rồi chính tay vào bếp làm 1 bát phở thơm phức đầy thịt bò và rau:
- Cụ ăn đi ạ.
- Nhưng tôi... Tôi không có tiền.
- Là cháu mời cụ. Không cần trả tiền.
Cụ già nghe thế thì ăn vội ăn vàng vì quá đói. Ăn xong cụ rưng rưng nước mắt:
- Cảm ơn, cảm ơn. Đây là bát phở ngon nhất mà tôi từng ăn.
Lúc ấy bàn bên cạnh có 2 cha con vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ. Đứa con trai gắp cho bố mấy miếng thịt từ bát mình:
- Bố ăn thêm vào này, của con còn nhiều thịt lắm.
Ông bố đó cười hạnh phúc:
- Bát của bố còn đầy đây này. Con ăn đi.
Rồi ông lại gắp trả mấy miệng thịt, họ cứ đưa đi đi lại khiến ông cụ phải liếc sang nhìn chằm chằm. Bà chủ quán thấy thế hỏi:
- Cụ không có con cháu sao?
Cụ gật đầu rồi cười xót xa:
- Con tôi 2 đứa đều ở gần đây, nhưng... Không đứa nào chịu nuôi tôi cả. Chúng nó chê bố ăn bám.
Rồi ông gục đầu khóc. Bà chủ quán cùng mọi người xung quanh bây giờ cũng đều rơi nước mắt.
- Từ nay mỗi ngày cháu sẽ mời cụ 2 bát phở. Cụ đồng ý không?
Ông cụ không thể từ chối, chỉ còn biết cảm ơn rối rít.
Từ hôm ấy, ngày nào bà chủ quán cũng cho nhân viên mang phở ra cái lều bên đường cho ông cụ. Những lúc ông ốm đau, bà còn mua thuốc mang đến chăm sóc ông như bố mẹ đẻ. Tối đến, quán dọn dẹp sạch sẽ, bà chủ lại mở cửa cho ông cụ ăn xin vào trong ngủ.
Và cũng kể từ đó, quán phở ấy ngày càng đông khách. Người ta đến ăn vì ủng hộ 1 con người có tấm lòng thơm thảo như bà chủ quán và nhìn vào bà đê học tập cách sống có đạo đức ở đời.
(ST)
CHÚC CÁC BẠN & GIA ĐÌNH BUỔI TỐI BÌNH AN, HẠNH PHÚC