Cuộc sống giống như một cuộc hành trình dài đằng đẵng. Trên con đường nhân sinh mờ mịt ấy, có những lúc vấp ngã, những lúc khó khăn, tương lai rộng mở sẽ chỉ dành cho những ai dám đương đầu.
Có ba chàng trai cùng nhau rời quê ra thành phố mưu sinh, một người tên Oán Thiên, một người tên Oán Địa, người còn lại là Vô Hối.
Ba chàng trai cùng nhau lên đường, trên đường đi đã gặp biết bao khó khăn, gian khổ, phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất, leo qua bảy ngọn núi cao, lội qua hai mốt con sông lớn, cuối cùng cũng đến với chốn phồn hoa đô thị.
Trong ba con đường lớn ở thị trấn có một con đường có thể dẫn tới thành phố, nhưng không ai có thể nói rõ rốt cuộc là con đường nào?
Oán Thiên nói: “Cha đã dạy tôi một câu như thế này: ‘Hãy phó thác cho trời!’ tôi sẽ nhắm mắt lại chọn đại lấy một con đường, biết đâu lại gặp may”. Thế là anh ta chọn ngẫu nhiên một con đường và đi.
Oán Địa lại nói: “Tôi không được đi học, không tính toán được con đường nào là đúng, thôi thì tôi đi theo con đường bên cạnh con đường của anh Oán Thiên vậy”. Oán Địa phủi phủi mông rồi cũng đi nốt.
Chỉ còn lại một con đường, Vô Hối chưa quyết định. Cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại, và quyết định đi hỏi trưởng lão của thị trấn này.
Trưởng lão nhìn cậu ta, nhưng vẫn lắc đầu: “Chưa có ai đến được thành phố vì nó rất xa. Hơn nữa cuộc sống của chúng tôi ở đây rất tốt, Nhưng này chàng trai trẻ, ta có thể lấy lời dạy của ông nội ta bảo cho cậu: ‘Con đường dù sai thì nó vẫn là con đường!'”.
Vô Hối ghi nhớ lời dạy chân thành của vị trưởng lão, đi theo con đường nhỏ, tìm đến thành phố trong mơ của cậu ấy.
Cậu ta đã trải qua những khó khăn gian khổ không gì sánh được, tuy nhiên, mỗi lần thất bại, mỗi lần vấp ngã đều không làm lung lay ý chí của Vô Hối. Lúc rơi vào bước đường cùng, cậu ta vẫn tự nhủ với mình rằng: “Con đường dù sai thì nó vẫn là con đường!” thế là cậu ấy mạnh mẽ cố gắng vượt qua.
Mười năm sau, vào một ngày nọ, cuối cùng với tinh thần và nghị lực phi tường Vô Hối cũng tìm đến được thành phố trong mơ của cậu ta, kiếm sống từ việc đánh giày, nhặt rác, bồi bàn, rồi sau này làm một nhân viên văn phòng bình thường trong công ty, và cuối cùng trở thành một ông chủ của chính công ty mình.
Sau 30 năm, Vô Hối già đi, ông giao việc quản lí công ty cho cậu con trai, một mình đi tìm hai người anh em năm xưa. Vẫn là ngôi làng ngày xưa, vẫn là những mái nhà tranh vách đất, Oán Thiên và Oán Địa vẫn sống ở ngôi làng này, tuy nhiên cuộc sống của họ dường như không có chút thay đổi nào.
Ba người lại ngồi xuống nói chuyện và kể cho nhau nghe về chuyện của mình trong quãng thời gian qua. Oán Thiên theo con đường lớn đó được 5 tháng, nhưng càng đi đường càng nhỏ lại, nguy hiểm với những loài thú dữ. Vào một buổi chiều tối cậu ta suýt nữa thì bị chó sói ăn thịt, Oán Thiên chán nản đành quay về.
Còn Oán Địa thì chọn con đường không khác mấy so với con đường của Oán Thiên, sau khi trở về, cậu ta cảm thấy cả đời này sẽ chẳng thể ngẩng cao đầu nhìn mọi người.
Vô Hối than thở nói: “Con đường tôi chọn cũng giống như các anh mà thôi, điều duy nhất không giống đó là tôi đã thề sẽ không bao giờ từ bỏ mà trở về”.
Đôi khi cuộc đời cần một chút dũng khí để đối mặt, một chút thử thách để rèn luyện bản thân. Để đến được bến bờ hạnh phúc, cần phải biết kiên trì. Điều quan trọng không chỉ là cách lựa chọn đường đi, mà còn phụ thuộc vào quyết tâm đi cho tới cùng con đường mình đã chọn.
(ST)
CHÚC CÁC BẠN & GIA ĐÌNH TỐI CUỐI TUẦN ẤM ÁP, YÊU THƯƠNG