Đi đến đâu, tôi cũng không quên khoe về người chồng tài giỏi của mình. Ngoài việc kiếm tiền nuôi vợ, anh còn đối đãi rất tốt với gia đình tôi. Dù sống dựa vào chồng nhưng tôi chưa bao giờ bị anh coi thường. Vì làm ở bộ phận đối ngoại của công ty nên chồng thường xuyên phải đi công tác. Do đó những lúc chồng vắng nhà, tôi thường sang nhà bạn thân chơi.
Cô bạn của tôi tên Nguyệt. Tình bạn của tôi với Nguyệt tính đến nay đã được 24 năm. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, học cùng nhau và đến khi lấy chồng thì sống cùng một thành phố. Điều trùng hợp hơn nữa là, ông xã của tôi và Nguyệt đều là dân gốc Hà Nội, cả hai thường phải đi công tác.
Qua trò chuyện, tôi biết cuộc hôn nhân của Nguyệt không được hạnh phúc. Chồng Nguyệt thường xuyên tranh thủ vụng trộm với người phụ nữ khác. Kể cả khi bị vợ “bắt tận tay, day tận trán” thì anh này cũng không chừa thói trăng hoa. Nhưng sau tất cả, họ lại về sống với nhau vì không muốn làm hai bên gia đình bị sốc.
Khi nào cãi vã với chồng, Nguyệt thường sang nhà tôi ngủ nhờ. Ban đầu, chồng tôi cũng hơi khó chịu vì tự dưng có người khác trong nhà nhưng về sau anh dần quen và quý Nguyệt. Tuy nhiên, tôi không biết rằng chính mình đã dần tạo cơ hội cho chồng và Nguyệt gần gũi nhau.
Một lần tranh thủ chồng đi công tác dài ngày, tôi về quê chơi. Khi lên, tôi có mang một ít quà quê cho Nguyệt. Vì chồng đi công tác vẫn chưa về nên hôm đó tôi ngủ lại nhà bạn thân luôn. Lúc đến nơi vì say xe nên tôi không ăn trưa mà lao vào phòng bạn thân nghỉ ngơi.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, tôi nhận được tin nhắn của bạn thân. Nguyệt nói, có việc bận phải ra ngoài một chút, tối về hai đứa sẽ nấu ăn cùng nhau. Tôi định tranh thủ dậy để tắm cho tỉnh táo. Lúc này, vì đang cầm điện thoại trên tay nên tôi quăng lên giường để rảnh tay cầm quần áo. Nhưng chẳng may tung thấp quá chiếc điện thoại chui tọt vào gầm giường. Khi cúi xuống nhặt thì đập vào mắt tôi là chiếc ví nhìn rất quen.
Khi lật ra xem, tôi chắc chắn đây là chiếc ví của chồng mình. Trong đầu tôi bao nhiêu câu hỏi hiện ra: “Tại sao đồ của anh lại ở đây?”, “Anh đến nhà Nguyệt khi nào?”, “Có lẽ nào chồng tôi và Nguyệt…”.
Tôi cố tình đẩy suy nghĩ chồng mình tòm tem với Nguyệt ra khỏi đầu. Tối hôm đấy, tôi bần thần như người mất hồn. Cuối cùng, tôi hỏi Nguyệt để có lời giải thích. Ngay khi thấy tôi đưa chiếc ví lên mặt bàn thì Nguyệt lúng túng làm rơi chiếc đũa trong tay. Trước ánh mắt dò xét của tôi, Nguyệt lắp bắp:
- Hôm đến nhà cậu chơi tớ có cầm nhầm ví thôi.
- Thật không? Thế sao cậu không trả lại?
- Tớ… định khi nào chồng cậu đi công tác về thì sẽ đem qua.
- Nói dối, ví là vật bất ly thân của chồng tôi. Không khi nào anh ấy để nó ra mặt bàn cho cậu cầm nhầm cả. Tôi tìm thấy nó trong gầm giường đấy.
Đến lúc này thì Nguyệt ôm mặt khóc và quỳ gối xin tôi tha thứ. Hóa ra, người bạn thân nhất đã qua lại với chồng tôi gần hai tháng nay. Họ đã “xếp lịch” để có thể ở bên nhau. Sự cố mất ví chắc là trong lúc cởi đồ chồng tôi để rơi. Cái cảm giác bị bạn thân phải bội tôi sẽ không thể nào quên. Nó giống như bị người mình tin tưởng đâm bị thương vậy. Tôi phải làm sao bây giờ? Mọi người giúp tôi với…
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.