Một căn nhà nhỏ cheo leo trên vách đá đã bạc màu - màu của thời gian.
– Căn nhà này hơi cũ nhưng cũng được đấy chứ, Nguyên?
Hạnh cười khẽ rồi kéo Nguyên vào trong nhà. Mạng nhện giăng ở khắp nơi. Những lá cọ mục nát như sắp sửa rơi xuống nền đá lạnh ngắt và đầy mùi ẩm mốc.
– Chúng ta nên sửa lại một chút nhỉ?
Hạnh di tay trên thanh gỗ cửa sổ, vài con kiến bò qua lập tức rẽ sang hướng khác. Bầu trời ngoài kia, thật ảm đạm. Nguyên kéo chiếc ba lô nặng trĩu trên vai xuống, lấy ra hai chai nước, một đưa cho Hạnh còn đang mải miết dõi ánh mắt đuổi theo những đám mây đen, rồi cũng tự mình mở nắp chai còn lại.
– Sao em lại đi theo anh? Em có biết đây là đâu không? Đây là chiến trường đấy!
Giọng anh thật lạnh. Hạnh nghe ra sự hoảng hốt, lo sợ trong lời nói ấy. Khẽ mỉm cười, Hạnh uống một ngụm nước, thật chậm rãi đáp:
– Anh biết câu trả lời mà? Anh rất quan trọng với em..
– Anh thật sự… rất sợ!
Người Nguyên run lên. Anh đang nghĩ đến một sự thật khủng khiếp ở ngoài kia.
Những đám mây đen đó có chịu rời đi không? Hay chính người con gái mà anh yêu sẽ phải xa anh mãi? Anh hoảng sợ trong những suy nghĩ đến nỗi cả thân mình bị co giật.
Hạnh ôm chặt lấy hai cánh tay anh:
– Nguyên! Em biết nơi này không dành cho em. Nhưng nơi này có anh! Không có anh… em….
– Đừng nói gì nữa!
Nguyên chồm lên, bàn tay run rẩy của anh cố kéo cô vào thật sâu trong lòng.
– Đừng nói gì. Yên. Nghe. Trời đang mưa.
“Chỉ cần em còn, là đủ!”
Hạnh lặng im. Cô không nói gì nhưng cả hai đều biết, dậy lên cơn sóng lúc này là không nên chút nào.
Để yên đi và mưa sẽ rửa trôi tất cả.
__________________\/__________________
Chiếc huy hiệu cầm sư trên tay Hạnh đã xỉn màu. Cái màu của đồ đồng bị han gỉ - theo năm tháng.
Hạnh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên có trong tay chiếc huy hiệu này. Cô và Nguyên đã đổi huy hiệu cho nhau. Hạnh lấy chiếc huy hiệu đại bàng của anh, và anh sẽ giữ chiếc huy hiệu cánh hoa lan của cô. Nó như một giao ước, một sự hiện hữu, minh chứng rằng anh và cô còn sống và bên nhau.
Cả đội ai cũng có một chiếc huy hiệu.
Nhưng giờ lại chỉ còn một chiếc duy nhất.
Chỉ là… huy hiệu còn nhưng người đâu còn?
Cả căn nhà kỉ niệm này nữa. Những buổi cả đội bên nhau hát vang bài ca hùng tráng, chiếc đàn ghita nhịp nhàng đệm nhạc cho giọng hát trong veo. Âm thanh ấy, dường như, vẫn còn đâu đây. Hạnh chạm tay vào dây đàn…
“TƯNG…”
Dây thép đứt tung. Âm thanh lại một lần nữa chìm trong câm lặng.
Đã qua cả chục năm rồi.
Hạnh đảo mắt nhìn căn nhà. Gỗ như sắp mục, lá cọ thủng lỗ chỗ khiến ánh nắng chiếu thưa thớt trong phòng. Chiếc giường gỗ kêu cót két theo từng nhịp gió đưa ngoài kia. Tất cả vẽ lên một khung cảnh ảm đạm, chua chát.
Ngoài kia… Anh có thấy không Nguyên? Mây đen đã rời xa nơi này từ rất lâu rồi. Anh vẫn nói anh luôn mơ về một con đường trải đầy cỏ xanh mướt và sẽ không thể tìm thấy chút xám xịt qua khung cửa sổ. Anh vẫn thường nói với em như vậy, nhưng tại sao, chỉ mình em được thấy giấc mơ đó của anh? Anh luôn mơ về một sự bình yên không chỉ trong giây lát, và giờ, hẳn anh đang vui vì điều đó đã đến. Chắc anh vui vẻ lắm!
...
– Nhắm mắt lại đi!
– Tại sao?
– Khi hàng mi của em chạm xuống, em thấy chứ, tất cả những đổ vỡ trước mắt em sẽ không còn.
– Nhưng tối quá!
Nguyên lắc đầu, anh cười hiền, một nụ cười xa xăm:
– Đó là bình yên. Em nhìn…
Anh vẽ một đường trên bầu trời. Nắng đỏ rực phía xa lấp ló sau những vệt khói dài.
– Nhắm mắt lại, nắng đỏ kia sẽ xuống. Em sẽ thấy thật bình yên.
– Em không hiểu?
– Rồi em sẽ hiểu!
Anh… lúc đó em đã chẳng thể hiểu nổi lời anh nói, nhưng giờ… Hạnh từ từ hạ mi. Vệt nắng dài xuyên qua khung cửa dần thu lại như mặt trời tắt nắng. Giống như, mặt trời đang lặn.
Tối.
Anh, hãy nhắm mắt lại đi, ánh mặt trời sẽ xuống. Ánh sáng đỏ rực đáng sợ ấy sẽ chẳng thể làm gì được anh. Em biết, mặt trời có màu vàng, nhưng khi tắt nắng thì thật đáng sợ biết chừng nào.
Hoảng hốt, lo sợ. Dù em có chạy, chạy mãi, nhưng cái màu đỏ ấy vẫn thành vệt dài trên nền trời sâu rộng.
Hạnh mở choàng mắt. Ngoài cửa sổ, ngoài căn nhà u tối này là cả một bầu trời rực sáng. Hạnh bước ra, từng thớ thịt trong cơ thể như căng ra để hưởng thụ cái ánh nắng tuyệt diệu ấy. Cả người Hạnh như bao trùm trong một vầng sáng rực rỡ.
Anh sẽ ổn thôi Nguyên. Bom rơi, đạn lạc hay những tiếc gào thét sẽ chỉ có thể làm tổn thương những kẻ có tâm hồn yếu đuối. Anh đã hi sinh thân mình vì em, sao anh có thể là một kẻ yếu đuối?
Nước mắt khẽ rơi.
...
– Anh xin lỗi!
– Không, anh không được phép! Em không cho phép anh đi tìm bình yên lúc này! Mở to mắt ra nhìn em!
Hạnh đập tay liên hồi vào người anh. Những cử động chẳng có chút sức lực. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm cơ thể khiến Hạnh không thể làm gì hơn.
Từng giọt, từng giọt nước mắt hòa vào máu thấm đẫm vai anh.
Anh thở khó nhọc, ngắt quãng. Bàn tay đen sạm giơ lên lau sạch nước mắt cho cô. Anh xoay người cô lại thật chậm rãi.
Đằng xa, mặt trời đang lên.
– Anh không muốn em nhìn thấy anh yếu đuối như lúc... này…
– Ai nói anh yếu đuối cơ chứ… - Hạnh khẽ nấc.
– Em… khục… nhìn xem... anh vẫn nói... anh… sợ mặt trời lặn… em cười anh đúng không?… khục…
– Đừng nói nữa! Em… không... - Hạnh òa khóc.
– Đừng sợ… có… nắng… chúng ta sẽ… được… bảo vệ!
...
Anh. Nếu được, em chỉ muốn anh sẽ là người bảo vệ em. Anh chưa bao giờ yếu đuối trong mắt em. Nếu anh yếu đuối, có lẽ viên đạn đó nên găm vào trán em mới đúng. Điều em hối hận nhất chính là đã để viên đạn đó găm vào trái tim anh chứ không phải bất cứ nơi nào khác.
Anh. Em không sợ đâu. Như lời anh nói…
Hạnh bước về phía trước. Tay cô chạm vào bia mộ bằng đá có khắc tên anh, dùng tay lau giọt sương đọng trên nó. Nước mắt cô rơi tí tách trên bó hoa cúc trắng đặt trước mộ, cô thì thầm khe khẽ:
– Bước ra ngoài ánh sáng, em và anh sẽ mãi được bảo vệ đúng không?
Chiến tranh có thể làm anh trở nên sợ hãi. Nhưng không thể phá nát sự mạnh mẽ trong anh.
Chiến tranh có thể phá hủy mọi con đường nó đi qua. Nhưng chẳng thể phá hết những cỏ cây ven đó.
Cây dù trơ cành nhưng cây vẫn đứng, cây dù bạc rễ cũng sẽ không gục. Chiến tranh có thể biến buổi chiều tà thành cơn ác mộng, nhấn chìm mọi thứ vào tăm tối. Nhưng, có biết chăng, khi mặt trời lên, mọi thứ sẽ được soi tỏ.
Giống như anh nói vậy, bước ra ngoài sáng, Anh và Em sẽ bình yên…
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.