Từ Ngày Thích Anh, Em Chưa Bao Giờ Ổn Cả Anh À…

Posted: Thứ Ba, Ngày 09-05-2017, : 2097.



Em quá mỏi mệt khi nhìn dòng người qua lại trên phố Sài Gòn này rồi, người qua lại không dứt, chỉ riêng em vẫn ôm một dấu lặng…

Em quá mỏi mệt với những suy nghĩ cứ trôi hết qua ngày lại ngày. Công việc, học hành đang chờ em, em cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong mớ hỗn độn này. Điều em cần làm bây giờ là thoát khỏi nó bằng mọi giá, em cần một chốn bình yên để thấy tâm hồn em tỉnh lại, để em biết đâu là thứ em cần và điều gì em nên vứt bỏ lại phía sau.

Em muốn có những chuỗi ngày không suy nghĩ về những thứ làm em mỏi mệt, không phải vướng bận bất cứ điều gì. Để em được một mình ngồi tập trung làm viết bài, để em tìm được sự an ủi cho bản thân sau những vết thương, để em được ngồi ngẫm lại những gì đã qua, để em có thể tìm cho tim mình một lối thoát.

Em sinh ra là một cô gái, cô gái mang nhiều điều mâu thuẫn, hay vốn tại tâm hồn yếu đuối nên hay hành động theo bản năng. Bởi khi quá bận rộn thì em cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi cho bản thân chút thời gian rãnh rỗi thì toàn bộ tâm trí em điều hướng về anh. Bao lâu rồi em đã như thế nhỉ? Phải chăng em đang mang một nổi nhớ vô nghĩa? Anh có thương em đâu, thế mà em vẫn còn day dứt thế. Trong em vẫn mang một nổi nhớ vu vơ, thế mà khắc sâu đến lạ thường. Em lặng đi trong từng nổi nhớ, nhớ một – người – dưng – xa – lạ!

Là do em thích anh, thích một người không thích mình, nên từ cái ngày thích anh, tâm trạng của em chưa bao giờ ổn cả anh à! Dường như mọi thứ xung quanh em bị xáo trộn, mà em thì chưa đủ bản lĩnh để làm phai nhạt tình cảm này. Dù cho là một chút, dù cho em đã cố tình lãng quên nó, lãng quên cả anh. Vẫn không có cách nào xua tan đi được. Ngày một, ngày hai em ngăn nỗi tim mình chứ ngày thứ 3 em lại chẳng thể nữa, lôi ra bấm bấm xóa xóa rồi gởi cho anh một loạt tin. Em vẫn biết ngoài kia, có bao nhiêu thứ tốt đẹp đang chờ em? Bao nhiêu việc đang đợi em làm? Thế nhưng em vẫn muốn được ngồi đây nhìn mọi thứ lặng lẽ trôi, để đắm chìm trong nổi nhớ mỗi mình em cảm nhận. Anh đâu biết được, em muốn quên anh nhiều như thế nào?

Em muốn bước ra đón ánh nắng ngày mới, em muốn cuộc sống của em thêm nhiều gom màu tươi đẹp chứ không phải đơn sắc riêng về anh, những gom màu ấy do bản thân em vẽ lên và quan trọng hơn là nó không cần phải có sự góp mặt của anh. Em muốn đây là lần cuối cùng mình cho phép bản thân được nhớ về anh – người yêu của người ta. Em được phép đắm mình trong những giọt nước mắt nóng hổi mà bấy lâu kìm nén. Em khóc cho thỏa nỗi nhớ, rồi ngày mai nhất định em sẽ phải quên. Em sẽ tự tay mình mở ra cánh cửa mới, em phải tự đứng lên xoa dịu nổi đau cho mình, em phải yêu thương em.

Và… Em phải ý thức được rằng thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, rồi em cũng sẽ vui, sẽ nhoi, sẽ điên trở lại… sẽ là cô gái nhỏ trước ngày chưa gặp anh! Em sẽ vì em cố gắng sống thật tốt, sẽ thôikhông chờ mong người không thương em, sẽ thôi không còn níu kéo những gì không thuộc về mình. Em sẽ đứng lên và bước tiếp về phía không anh…

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Truyện Buồn"


Có Thể Bạn Thích

Vu Lan và hồi ức mẹ
Nguyện vọng của anh lười
Gợi ý hợp lý cho du lịch hè ở nước ngoài
Đường nào cũng chết
ĐỒ HÈN! SAO KHÔNG DÁM NÓI YÊU EM?
Con gái như một cuốn sách, đừng để đàn ông lật đến trang cuối
Một mái nhà
Xin tiền tiên..
11 cuốn sách hay nhất Trường Kinh doanh Harvard khuyên startup nên đọc
Người lạ từng quen
Vôva: Thêm mẩu Socola
Hướng dẫn cách làm mặt nạ Halloween bằng giấy độc đáo
Đừng bao giờ làm 6 điều này với người đàn ông của bạn
Nhỏ Bọ Cạp
Chàng trai có phép màu
Project Manager, Product Owner hay Software Architect... là nghề gì?
Mẹ Bất Ngờ Trước Lời Đáp Trả Của Con Trai
Anh Bước Xuống Từ Xe Hơi Và "phủi" Sạch 10 Năm Mặn Nồng
Lý Do Khách Quan Khiến Vợ Béo
YÊU NGƯỜI Không HOÀN HẢO

Trang Mọi Người Quan Tâm