Tôi Bị Thua Một Cậu Nhóc Khi Tán Tỉnh Cô Đồng Nghiệp

Posted: Thứ Ba, Ngày 09-05-2017, : 990.



Tôi 29 tuổi, bị phụ thân đuổi ra nước ngoài vì khó bảo, lại không chịu học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ xe với pháo nên đành phải xách vali đi năm 15 tuổi. Từ khi sang đó có bạn mới, môi trường mới nên tôi cũng thích nghi theo, tính cách thay đổi. Bạn bè học tốt nên tức khắc tôi có chí phấn đấu, nhờ bạn bè giúp đỡ nên học cũng tốt hơn. Tôi phải học cách tự lập, lượng sức mà sống vì ở đây chẳng ai giúp đỡ. Ra trường tôi cũng vào được trường đại học xếp thứ hai về ngành tôi theo học. Phụ thân, mẫu hậu ở nhà ngỡ ngàng vì chẳng ai nghĩ tôi lêu lổng, khó bảo có thể vào được đại học chứ nói chi vào được trường giỏi. Tôi học xong, đi làm được hai năm thì bố kêu về làm thay thế chỗ nhân viên cũ, hơi tiếc công việc ở đây nhưng tôi cũng chấp nhận nghỉ việc về nước làm cho bố, mà trước sau gì tôi cũng phải về thôi, chứ bố mẹ không muốn tôi định cư vĩnh viễn ở đó.

Đến công ty tôi được chào mừng khá nồng nhiệt nhưng chỉ có ấn tương sâu sắc với một cô nhân viên. Lần đầu gặp, cô bé chào hỏi nghiêm túc lắm. Cô bé có thứ gì đó rất cuốn hút mà tôi chẳng biết nó là cái gì, thứ gì đó rất riêng biệt. Lúc đầu tôi tưởng chắc giả bộ, cũng thích tôi như mấy người kia nhưng lạnh lùng để gây sự chú ý, cuối cùng em không hứng thú với tôi thật. Tôi tán mà mặt em vẫn nghiêm, lạnh lùng. Nếu không cười nhìn mặt em rất kiêu căng, còn khi cười thì rất đẹp, rất cuốn hút. Tôi đến gần là em khó chịu, lừ tôi một cái.

Tôi chẳng biết sao em đang vui vẻ nói chuyện mà thấy tôi là em "tắt" liền, như thể tôi cướp mấy tạ thóc nhà em vậy, hay do tôi đã đùa quá? Em chỉ làm việc xong là về chứ tôi mời đi ăn toàn từ chối. Bị sai vặt, tôi biết em khó chịu và ức chế lắm, tôi cứ chờ tới lúc em "bùng nổ" để có cơ hội đấu khẩu mà em chịu nhịn luôn, tôi đến đầu hàng. Cứng quá tôi uốn mãi mà không mềm được chút nào, tôi đành đổi cách khác. Tôi không phải người thích sến sẩm nhưng chơi liều biết đâu em đổ, tôi chuyển sang lãng mạn kiểu thập niên 90, giấu mặt tặng hoa, quà kèm theo thiệp ghi vài lời nhắn nhủ yêu thương, những bài thờ ngắn vài ba dòng tôi tự làm nhưng đôi khi cũng là mượn trên internet gửi đi. Tôi gửi tặng nhiều thế, nắn nót xoá đi viết lại bao nhiêu cái thiệp mà em không hề biết là tôi, ở công ty tôi cũng cười cười để em biết thì lại bị lừ mắt. Ít ra em cũng phải biết chút ít chứ, thiệp tỏ tình tôi gợi ý đủ kiểu, chữ viết cũng dễ nhận biết.

Lúc đầu tôi nghĩ không lộ mặt không sao, miễn em vui, nghe em kể cho đồng nghiệp về người tình bí ẩn của mình, muốn biết đó là ai rồi cười là tôi biết em thích cách tỏ tình đó. Quá khứ của tôi có chút trăng hoa, chắc tai tiếng tôi cũng không phải bí mật, thêm nữa em không thích yêu cấp trên, em có quan niệm đàn ông làm sếp không chung tình, lại đang không ưa tôi sẵn nên tôi vẫn chưa vội ra mặt. Tôi tính cho em hiểu con người mình trước, kể sau cũng không muộn, tuy khó chịu với tôi nhưng em chắc không bỏ việc đâu nên tôi thừa thời gian, nhưng giờ thì khác. Em bắt đầu tìm hiểu một tên nhóc tầm tuổi em, nhóc đó còn đem hẳn bó hoa đứng trước công ty chờ em tỏ tình. Phải chăng em lầm tưởng người tặng hoa, quà bấy lâu nay là đứa nhỏ đó nên đồng ý liền trong khi từng nói là ghét kiểu tỏ tình phô trương? Thấy em cười tôi có chút khó chịu nhưng không phải ghen.

Hôm văn phòng vắng, tôi vào đó hỏi dò thì em chỉ âm ừ. Tôi hỏi ý sao em thích tên kia, đã suy nghĩ kỹ chưa? Em lườm một cái rồi giả điếc bơ tôi. Bực quá vì độ chậm hiểu hay cố ý không hiểu của em, tôi mới bất đắc dĩ nói thẳng ra mình là người chăm chỉ, kiên nhẫn gửi hoa, quà cho em, hỏi em nghĩ sao mà tên nhỏ đó có nhiều tiền mua đồ như vậy? Chỉ vì một bó hoa mà em quy ra người chăm gửi hoa, quà, thư từ cho em là tên đó. Sao em có thể suy nghĩ như thế? Em có chút sốc nhưng cũng không vừa, gân cổ cãi lại, nói tên kia không nói vì xấu hổ, còn kêu tôi vô duyên, thấy em có người yêu trong khi bản thân ế già, không ai thèm nên ghen tỵ. Em còn bảo tôi đừng tưởng là con sếp thì em sợ, cùng lắm nghỉ việc xin việc khác, nên tôi đừng tưởng đuổi thì em đói, em thủ nghề phụ sẵn rồi.

Tôi đến phát bực, chẳng lẽ mình tốn công sức bao lâu nay, trổ tài ga lăng, lãng mạn, toát mồ hôi mà cuối cùng lại bị đứa nhỏ hơn mình hớt tay trên? Đôi co với đứa nhỏ hơn mình thì trẻ con quá, mất mặt, không ra dáng cấp trên gì hết, nhưng mà việc bị đứa nhỏ hơn mình hớt tay trên, lại còn bị mắng ngược là tôi nuốt không trôi. Tôi phải làm sao đây?

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Truyện Buồn"


Có Thể Bạn Thích

Em và cuộc tình cũ
Tại sao không gọi em dậy?
Bí Mật Kinh Khủng Đằng Sau Việc Quyết “Giữ” Cho Vợ Đến Đêm Tân Hôn Của Chồng
Đoán tuổi…
Muốn làn da không bị nếp nhăn, trẻ lâu hãy ăn những thực phẩm này
Triết lý về tiền
Kinh nghiệm chọn bơ ngon không ngâm hóa chất
Học sinh giỏi
TẠM BIỆT CẬU... TÌNH ĐẦU CỦA TỚ
Đừng Bao Giờ Để Cuộc Đời Mình Phải Nói "giá Như"
Hạnh phúc không muộn màng
Thị phi ở đời
Danh ngôn hay nhất – những câu nói ý nghĩa nhất về cuộc sống quanh ta
Những hình ảnh hài hước độc đáo nhất thế giới trên facebook xem không nhịn được cười
Chị không phải người tôi thương
Hậu Quả Của Việc Thích Vuốt Ve Động Vật
Trung Quốc sợ Việt Nam
Những câu nói bất hủ hay và hài hước nhất của thầy cô Việt Nam đọc và cười nghiêng ngả
Hình ảnh tuyết rơi mùa đông đẹp nhất thế giới năm 2015
Vợ Là Gì?

Trang Mọi Người Quan Tâm