Kể từ ngày quyết định chấm dứt tình cảm với anh, để anh được hạnh phúc bình yên bên người yêu hiện tại, tôi vẫn chưa thể quên được anh và lúc nào cũng dằn vặt trách móc bản thân mình.
Anh là người hiền lành, giỏi giang. Anh theo đuổi tôi từ ngày chúng tôi bắt đầu vào đại học. Lúc đó, tôi đang yêu một người khác. Người đó là mối tình đầu của tôi. Đến ngày chuyện tình tan vỡ, tôi vô cùng đau khổ. Anh vẫn kiên trì chờ đợi, ở cạnh bên tôi. Ngày ngày tôi và anh trò chuyện với nhau như những người bạn. Mỗi khi tôi gặp chuyện gì, cần giúp đỡ hay muốn đi đâu, anh luôn có mặt đầu tiên và rất nhiệt tình. Tôi biết anh quan tâm và yêu tôi chân thành. Tôi cảm nhận được sự bình yên và an lành mỗi khi nói chuyện, gặp gỡ anh. Tuy quý mến anh, nhưng mỗi lần anh có ý định thổ lộ tình cảm là tôi lại gạt đi, từ chối hay giả vờ như không biết. Tôi muốn giữ mối quan hệ này ở mức tình bạn. Tôi chưa quên được người yêu cũ. Tôi cũng không muốn yêu, sợ yêu, sợ nếu bắt đầu mối quan hệ với ai khác sẽ lại đau khổ như lần đầu. Nhiều lý do nữa khiến tôi không muốn nảy sinh bất cứ tình cảm gì khác.
Tôi càng né tránh, anh càng tấn công mạnh. Tôi dần dần ghét anh. Gặp anh, tôi rất ngại. Có nhiều lần anh đã mất tích không nói chuyện cả thời gian dài, sau đó anh xuất hiện trở lại, tiếp tục theo đuổi. Anh cứ như thế, kiên trì cho đến hơn 4 năm. Đến lúc chúng tôi ra trường đi làm, số phận đưa đẩy mỗi người tìm được việc ở một thành phố. Ngày tôi đi, anh nhắn tin cho tôi nói vẫn yêu tôi, vẫn chờ đợi tôi. Tôi lúc đó cũng đã yêu anh, đã quên hẳn mối tình năm xưa, nhưng không hiểu sao lại không đủ can đảm nói lên tình cảm của mình. Tôi dại khờ nhắn lại rằng chúng ta cứ là bạn. Anh không nói gì, vẫn quan tâm hỏi han tôi trong vài ngày rồi sau đó anh mất tích. Tôi không biết rằng đó là cơ hội cuối cùng cho tôi, anh đã quyết định từ bỏ.
Tôi mỗi ngày đều mong nhớ, chờ đợi anh. Đùng một cái, anh có người yêu. Ai cũng tin, chỉ mình tôi không tin đó là sự thật. Đến khi có đủ bằng chứng khiến tôi phải thừa nhận sự thật, bạn bè nói cho tôi nghe nhiều, tôi mới bàng hoàng. Lúc đó tôi chỉ biết òa khóc. Tôi vội vàng nhắn tin cho anh hỏi cho ra lẽ. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm của mình. Anh ngạc nhiên lắm, cả hai chúng tôi nói chuyện rất lâu và lần đầu tiên thành thực với nhau đến thế. Tôi bỏ qua lòng tự trọng, sĩ diện, tôi vừa khóc vừa nói chuyện với anh. Anh cũng buồn nhưng chỉ nói tôi hãy quên anh và tìm hạnh phúc mới. Về phía anh, đã nói lời yêu người khác thì anh phải có trách nhiệm đến cuối cùng.
Sau hôm đó, tôi buồn rất nhiều nhưng công việc bận rộn đã khiến tôi tạm quên đi. Sau đó chúng tôi có một dịp gặp nhau. Anh đã chia sẻ với tôi chuyện tình cảm của anh không suôn sẻ và hai người vừa chia tay. Không làm chủ được tình cảm của mình, tôi gật đầu khi anh hỏi tôi có yêu anh không và chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ hôm đó. Được vài ngày, người yêu anh biết chuyện, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng tôi đoán rằng hai người đã quay lại.
Trực giác của tôi đã đúng, điều này cũng dễ hiểu, vì anh và người yêu anh còn là đồng nghiệp của nhau nữa. Tôi cảm thấy hụt hẫng lắm nhưng tự nhủ hãy chia tay để không trở thành kẻ thứ ba trong câu chuyện này. Đến khi tôi đòi chia tay, anh vội vàng nói đã chấm dứt tất cả với cô gái ấy. Anh nói anh còn yêu tôi, và tôi vẫn còn tin anh nên tiếp tục yêu anh và bỏ qua mọi chuyện.
Thời điểm đó tôi chuyển công tác về cùng thành phố với anh. Tôi không biết rằng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó và sau đó là một loạt rắc rối xảy ra. Ở cùng một thành phố, không ít lần tôi bắt gặp anh cùng cô gái ấy đi với nhau. Họ cười nói, tình cảm với nhau. Công việc mới, bỡ ngỡ với sự thay đổi nhịp sống, tôi bị stress nặng. Ngày nào đi làm về, tôi cũng chỉ biết chui vào góc phòng ngồi khóc một mình. Cuộc sống của tôi là những ngày chỉ có sự mệt mỏi, buồn phiền, nước mắt và lúc nào cũng lơ đễnh. Tôi thất vọng vào tình yêu, thất vọng vào bản thân và chỉ muốn đi đâu đó xa xa để quên đi tất cả. Thế nhưng tôi không đi được vì công việc ràng buộc.
Anh ở bên người yêu như vậy nhưng vẫn chưa chấm dứt với tôi. Anh vẫn tìm cách liên lạc, gặp gỡ tôi. Tôi có nói chuyện với anh, gặp anh một vài lần. Sau mỗi lần như vậy, tôi lại càng thê thảm hơn, đau khổ hơn.
Anh là một người có trách nhiệm, và tôi biết anh không nỡ rời bỏ người con gái đang yêu anh tha thiết kia. Anh trước đây chưa từng trải qua mối tình nào ngoài việc yêu đơn phương tôi, còn cô gái kia rất tốt với anh. Tôi hiểu tại sao anh thay đổi và không hề trách anh dù anh cư xử như đang đùa cợt với tình cảm của tôi. Tôi biết anh tham lam ích kỷ khi anh nói không muốn tôi quên anh. Tôi biết anh giấu người yêu tìm đến tôi. Tôi hiểu, có lẽ do hoàn cảnh mà anh mới trở nên như vậy. Anh mà tôi biết vốn là người tốt, khi yêu sẽ chung thủy và chân thành, không muốn làm khổ người khác. Tôi vẫn biện hộ cho anh khi những người bạn thân của tôi biết chuyện và chỉ trích anh.
Tôi nói tôi sẽ chấm dứt và quên anh nhưng quả thực khi anh liên lạc tôi vẫn không thể nào coi như không biết được. Tôi cảm thấy tội lỗi với chính bản thân và với cả người bạn gái hiện tại của anh. Tôi bế tắc trong tình cảm của chính mình, trong mâu thuẫn của chính mình. Không biết bao nhiêu lần tôi tự trách mình vì đã không đủ can đảm nói yêu anh sớm hơn. Không ít lần tôi tự tưởng tượng viễn cảnh nếu tôi đến với anh trước thì chúng tôi đã yêu nhau và hạnh phúc thế nào. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng thôi. Tôi biết sự thật không phải thế và tôi đang học cách chấp nhận nó.
Tôi đã để mất anh, một người bạn cùng tôi đi qua bao năm tháng từ ngày là học sinh, một người luôn bên cạnh tôi và yêu tôi chân thành. Không biết đến bao giờ người nặng tình như tôi mới có thể lại quên đi được một người và có thể mở lòng đón nhận thêm ai khác?
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.