"Ừ, Năm sau và năm sau nữa ba mẹ sẽ cùng đón Sinh nhật với Vân mà." Người phụ nữ với đôi mắt hiền từ, dịu dàng xoa đầu cô bé. Rồi lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, nguời đàn ông cũng nhìn bà, khuôn mặt ánh lên nét muộn phiền.
Cô bé khẽ nhắm đôi mắt mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay của mẹ, ba mẹ hứa thì sẽ giữ lời họ chưa bao giờ lừa gạc cô. Nhưng định mệnh trớ trêu cho lời nguyện cầu của cô bé vừa tròn mười tuổi...
"Pằng...pằng..."
"Á..."
Một âm thanh chát chúa vang lên hòa lẫn cùng tiếng thét chói tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và ấm áp. Nhưng mọi thứ vẫn không hề ảnh hưởng đến cô bé đang cảm nhận sự ấm áp lần cuối cùng mà chính cô cũng chẳng nhận ra, bởi bên tai cô là một đôi bàn tay áp vào, che đi những âm thanh hỗn loạn hoặc giả như người đó đang cố che đi cái thứ âm thanh đã cướp đi sinh mệnh của ba mẹ cô. Cho đến khi đôi tay của ba cô bất lực buông xuôi, thân hình mẹ đang ôm cô đổ gục xuống.
Bấy giờ, cô bé mới mở mắt ra, trong đôi con ngươi ánh lên niềm hạnh phúc bất tận, rồi sau đó lại biến thành hoảng hốt, thân hình nhỏ bé cứng đờ ra, nỗi đau cùng thù hận bất chợt ập đến rồi cuồng cuộng đánh vào người cô bé chỉ mới mười tuổi, cổ họng như nghẹn ứ khi nhìn vào dòng máu chảy ra từ ngực mẹ cùng đôi mắt vô hồn của ba...
"Không..." Tiếng thét thất thanh như muốn xé toạt màn đêm yên tĩnh. Rồi bỗng chốc cô được ôm trong vòng tay ấm áp, cảm giác như vòng tay của mẹ khi ấy. Cô ngước mắt nhìn người con trai đang luôn miệng thì thầm vào tai cô: " Không sao, không sao nữa rồi, đã có mình ở đây sẽ không có ai làm tổn thương cậu nữa đâu..."
Thì ra là mơ, giấc mộng đó lại đến nữa rồi, nhưng đêm nay người ở cạnh cô không phải là anh ấy... Vân bất chợt sững sốt với suy nghĩ của mình, rồi dần dần cô lại bỏ đi lớp vỏ kiêu cẳng thỏa sức thả trôi những giọt nước mắt đắng cay trong vòng tay vững chắc của người con trai cô coi là kẻ địch.
"Khóc đi, cứ thỏa sức khóc đi, mọi thứ sẽ ổn thôi, có mình luôn bên cậu mà..." Nam cất giọng dịu dàng, dỗ dành người con gái trong lòng như một đứa trẻ.
Một dòng nước ấm trải vào tim cô, bất giác trái tim đang đau đớn nhất thời loạn nhịp, như chợt thức tỉnh từ cơn mê loạn, ý thức được mình đang được người khác ôm chặt, Vân đưa tay định đẩy Nam ra thì...
"Cạch..." Bất chợt tiếng cửa mở ra, ánh sáng yếu ớt từ hành lan khẽ rọi vào phòng, càng làm nổi bật đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường.
Vân nghe tiếng động thì giật mình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa đôi tay đang dừng ở ngực Nam bất chợt sững lại hành động muốn đẩy anh ra, lại vô tình trở thành động tác mờ ám.
Nam cũng quay đầu lại nhìn người vừa vào phòng, chỉ thấy đứng ở cửa là một người con trai anh tuấn, đôi mắt sáng trong đêm mang theo sự bi thương cùng thống khổ dừng trên hai người, bàn tay đang đặt trên nắm cửa vô thức siết chặt, đôi môi đã bị cắn đến bật máu như muốn kìm nén điều gì đó.
"Đợi em với...hộc hộc...a." Bất chợt, một giọng nói vang lên rồi chợt dừng hẳn và kết thúc bằng một tiếng kêu kinh ngạc, ngay sau đó Thu xuất hiện phía sau cánh cổng.
Thu há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mày thanh mảnh nhíu chặt lại một đường. Như chợt nhớ ra, Thu đưa mắt nhìn người bên cạnh, nhận ra sự kìm nén của anh, đôi mắt cô hiện lên sự đau đớn nhưng nhanh chóng che giấu đi, Thu quay lại nhìn Vân đang chết sững một bên không khỏi cười khổ, Thu nhẹ bước đến gần kéo Vân ra khỏi vòng ôm của Nam.
Nam cũng thuận thế buông Vân ra, nhìn người đang đứng như trời trồng ở cửa rồi lại quay sang nhìn dáng vẻ mất hồn của ai kia, như nghĩ được điều gì đó đôi lông mày anh khẽ nhíu lại, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Vân như người từ trong cõi mộng, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thu rồi quay sang người con trai ấy, cô muốn giải thích nhưng lại không thể thốt nên lời, cổ họng nghẹn ứ lại, sau cùng trong vô thức cô lại thốt ra một câu.
"Hoàng! Sao anh lại ở đây..."
Bầu không khí bỗng chốc đông lại, Hoàng chăm chú nhìn vào ánh mắt bối rối của Vân, đôi con ngươi đen lái nhanh chóng che đi cảm xúc ban đầu, anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Vân, đưa tay dịu dàng xoa đầu cô rồi cất tiếng: "Anh về rồi!"
Ba từ đơn giản mang tính chất thông báo, nhưng đối với ba người Vân, Thu, Hoàng thì nó là một điềm báo, đến và đi rất bất ngờ, rất có thể ba từ đó khi đã nói ra lại như một cơn gió thoáng chốc thổi qua rồi mãi mãi chẳng thể nào tìm lại được...
Vân sững người một lúc, sau đó nhẹ mỉm cười nhìn Hoàng, đôi mắt cô ánh lên sự thân thiết vô hạn. Chỉ Thu và Hoàng mới biết, sự thân thiết đó luôn dừng lại trên người anh- người thân duy nhất của Vân. Đúng vậy, Hoàng vẫn mãi là người thân và chỉ ở mức đó thôi. Hoàng nhìn vào đôi mắt đó, một nỗi đau quen thuộc tràn vào tim, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại nơi khóe miệng mà chẳng thể nói ra, ánh mắt bi thương chợt hiện hữu trên khuôn mặt anh tuấn. Hoàng cười buồn, đưa mắt nhìn Nam đang đứng bất động bên cạnh.
Lại nói đến Nam, từ khi Hoàng xuất hiện, anh vẫn luôn dõi theo hành động của anh ta, mắt thấy Hoàng đưa tay xoa đầu Vân, đôi mày anh đã nhíu đến mức có thể kẹp chết con ruồi, cho đến lúc nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Vân tự dưng anh lại có một chốc muốn kéo cô về phía mình, chỉ muốn cô nhìn mỗi anh mà thôi. Nhưng anh ta có quan hệ thế nào với Vân? là người yêu sao? Tại sao anh chưa bao giờ nghe ai nhắc đến, rằng bên cạnh cô đã có một người đàn ông.
Ánh mắt hai người giao nhau, như nhận ra sự thù địch từ hai phía, hai người chỉ lặng lẽ gật đầu rồi cùng nhau đi khỏi phòng.
Vân lặng nhìn hai người đi khỏi, trong lòng trào dâng bao cảm xúc phức tạp, phải chăng trái tim đã không còn lành lặng của cô đã khiến cho nhiều người đau khổ, cô không tài nào đáp lại tình cảm của Hoàng cũng như không bao giờ dám đối mặt với con tim đang dần dao động vì một người con trai khác, khi cuộc đời của cô từ khi bị trúng phát đạn ấy cũng đã tan nát theo con tim mình rồi.
Đôi tay bỗng truyền đến xúc cảm ấm áp, Vân ngước mắt lên nhìn Thu, nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt sáng trong kia, Vân liền thấy lòng mình tắt nghẽn.
"Vân! Xin lỗi, là mình gọi anh ấy về, thật sự lúc nhìn thấy cậu ngất đi, trái tim mình lúc đó suýt ngừng đập, cậu mà có chuyện gì, cậu nói mình phải sống sao đây? Huống hồ, đã đến lúc rồi."
"Cậu đừng nói vậy, người nên xin lỗi là mình, nếu không phải mình, cậu đã không..." Nữa câu còn lại Vân chưa kịp thốt ra, Thu đã dùng vòng ôm của mình chặn lại. Thu mỉm cười trong nước mắt.
"Nếu cậu còn xem mình là bạn thì đừng nói thế!"
Vân nhìn Thu, có đôi lúc cô cứ ngỡ trái đất này chỉ có cô đau khổ nhưng thật sự khi nhìn thấy Thu, Vân lại có ý nghĩ, bản thân đã quá hạnh phúc vì có được một người bạn thân như Thu. Vân lại thấy mình thật tệ hại vì chính sự ích kỉ của riêng mình đã cướp đi hạnh phúc của Thu...
Lạc Hoài Thu, cái tên luôn gắn liền với tuổi thơ của Vân, hai người là bạn thân từ nhỏ luôn gắn với nhau như keo, từ bé cùng nhau lớn lên, đi học nhất định phải ngồi cùng bàn, có đôi lúc giận nhau vì một vài chuyện nhỏ nhặt nhưng chẳng bao giờ nặng lời hay to tiếng trách móc. Vào cái ngày định mệnh đó, Thu đều chứng kiến tất cả, cũng chính Thu đã đẩy Vân khỏi họng súng, nhưng viên đạn vẫn làm tổn thương đến tim. Cũng vì thế Thu luôn trách bản thân mình, luôn che chở cho Vân như một người chị gái, dù Vân có làm gì đi chăng nữa, bao gồm người Thu yêu thương nhất có tình cảm với cô, người đó không ai khác chính là Hoàng.
...
Đó là ngày của bốn năm trước, vì ba mẹ không còn nên Vân ở một mình, cô bé chỉ mới mười tuổi chưa từng biết đến người thân và yêu thương, Thu thường hay đến chơi cùng cô cho đỡ buồn. Vân còn nhớ rất rõ hôm ấy cô đang ngồi nghe nhạc, Thu bước vào với vẻ không tự nhiên, Thu khi ấy mới chỉ mười hai tuổi, khuôn mặt trẻ con đỏ ửng bất thường.
"Vân! Mình...mình có bạn trai rồi~!"
Vân lúc ấy kinh ngạc ngồi bật dậy từ ghế sofa, nhìn Thu trân trân, cô không ngờ Thu lại nói thế, hai người họ luôn gắn với nhau, đi học cùng đi, về cùng về vậy mà đùng một cái Thu nói đã có bạn trai, cô không thể tiếp thu được: "Cậu có bạn trai? Tại sao mình chẳng hề hay biết gì vậy?"
"Xin lỗi Vân, mình chỉ mới tỏ tình và anh ấy đã chấp nhận quen thử. Sở dĩ cậu không biết là vì hôm mình gặp anh ấy cậu xin nghỉ nên mình định khi nào được anh chấp nhận sẽ nói cho cậu sau..."
"Anh ta là ai?" Vân dùng giọng đều đều cắt ngang lời Thu. Thu chưa bao giờ giấu cô chuyện gì, cô đã quen có chuyện gì đều tâm sự với nhau, nhưng hôm nay...
"A...à, anh ấy tên Dương Trung Hoàng, anh hơn tụi mình bốn tuổi, mới chuyển từ Mỹ về đây học, hôm ấy mình tình cờ bị hư xe vừa lúc gặp anh sửa giúp, vậy mà trái tim mình lại loạn nhịp vì nụ cười tỏa nắng của anh..." Thu không phát hiện sự bất thường của Vân, vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc.
Vân im lặng nhìn Thu, cô chưa từng nhìn thấy Thu dịu dàng như thế, Thu luôn mạnh mẽ bảo vệ cô và hoạt bát chọc cho cô cười, cùng dịu dàng ấm áp ôm cô vào lòng mỗi khi gặp ác mộng. Vân chỉ mãi nghĩ Thu sinh ra là giành cho cô, vì chính cậu ấy đã luôn bên cạnh mỗi khi thế giới quay lưng lại với cô.
Từ hôm ấy, Thu bắt đầu đi và về vội vã, cũng không còn cùng đi học với Vân, chủ đề nói chuyện của hai người luôn xoay quanh người con trai đó. Cho đến một ngày cô chợt nhận ra, bên cạnh đã không còn bóng hình nhộn nhịp, luôn lắng nghe tâm sự của cô, cũng không còn ôm cô mỗi khi bị ác mộng giày vò, khoảng cách hai người đã quá xa, đến nổi Vân giơ tay cũng chẳng hề với tới...
Vân quyết định tìm Hoàng, người đã xuất hiện giữa cô và Thu, dựa theo những lời kể từ Thu, Vân dễ dàng tìm gặp Hoàng, đồng thời nói ra ý định tránh xa Thu. Nhưng mọi chuyện lại đi quá tầm với, Vân không ngờ sự xuất hiện của mình lại phá hỏng niềm hạnh phúc của Thu, Hoàng đưa ra đề nghị chia tay với Thu vì...anh thích Vân.
...
Thu lặng im trong nước mắt, cô đã không thể giữ đúng lời hứa mãi bên Vân, vì hạnh phúc riêng mình, cô đã bỏ mặc người bạn thân duy nhất. Trái tim đã đau lại càng đau thêm, Thu không giận Vân vì chính cậu ấy đã đưa cô thoát khỏi hạnh phúc vô hình cô đã tạo ra.
Trong đêm lạnh giá, hai trái tim nhỏ bé dần sưởi ấm cho nhau, hạnh phúc chỉ bấy nhiêu thôi, thế là đủ.
***
Ngoài sân trường, từng cơn gió nhẹ thoáng qua xua đi tâm trạng ngột ngạt của hai người con trai, ánh trăng lạng lẽo sáng trong rọi vào hai chiếc bóng cao lớn in trên mặt đất. Hoàng lặng yên hồi tưởng lại quá khứ, ngày gặp Vân, một cô bé cao ngạo và lạnh lùng tìm đến anh, không nói một lời đã đề nghị anh tránh xa Thu. Thực ra ngày Thu bày tỏ với anh, trong thâm tâm anh không muốn làm vỡ tan tình cảm thơ ngây của cô bé chỉ mới mười hai tuổi, nhưng anh cũng đã ân hận vì lúc đó không suy nghĩ, để rồi mang kết cục như ngày hôm nay. Thế rồi anh về Mỹ, trả lại cho cô sự bình yên...
Khi biết bệnh tình của Vân, anh đã đưa ra đề nghị muốn cô cùng anh qua Mỹ chửa trị, ba anh là bác sĩ nỗi tiếng về tim mạch nên anh nghĩ bệnh của Vân không đáng ngại, chỉ có điều ban đầu cô nhất quyết không đồng ý, cho đến khi anh tìm đến Thu, cô lặng im giây lát rồi đồng ý khuyên Vân. Đã bốn năm kể từ ngày đi Mỹ, tình trạng của Vân vẫn thế, đôi lúc sẽ thấy tim đau đớn từng hồi. Hôm nay nhận được điện thoại của Thu, anh tức tốc bay về, nhưng tình cảnh anh nhìn thấy lại khiến lòng đau đớn...
Nhìn Nam, anh cũng đủ hiểu tình cảm cậu ta dành cho Vân, có lẽ đã đến lúc anh nên nhường lại hạnh phúc đáng ra Vân nên thuộc về, có điều...
"Cậu thích Vân, tôi nói đúng chứ. Nếu vậy tôi nên khuyên cậu mau chấm dứt tình cảm đó đi, hai người sẽ không có kết quả đâu..."
"Anh lấy tư cách gì để bảo tôi dừng lại, nếu là bạn trai thì chưa đủ đâu." Nam nhíu mày tức giận, tuy chỉ mới gặp Vân nhưng Nam biết tình cảm của mình không hời hợt sẽ dễ dàng buông bỏ.
"Tùy cậu. Hi vọng điều đó không phải cố chấp nhất thời." Hoàng lãnh đạm nói. Nếu đã có thể yêu Vân như thế, anh đồng ý buông tay.
"Hừ!" Nam hừ lạnh rồi tức giận bỏ đi.
Hoàng cười chua chát, khẽ lắc đầu, có phải năm đó anh cũng cố chấp và nông nổi như thế không. Đứng một lúc, tận hưởng sự bình lặng của gió đêm, trái tim cũng đã dần bình ổn, anh xoay người chuẩn bị bước đi. Bất thình lình sau lưng anh, Thu đang lặng lẽ dõi theo anh, ánh mắt buồn thương. Nhìn cô như thế, lòng anh cũng rất đau, nhưng biết làm sao hơn khi tình yêu anh đã dành cho người con gái khác.
"Thu!...anh xin lỗi." Giọng nói nặng nề như gằn từng tiếng.
"Tại sao phải xin lỗi!? Yêu anh là tình cảm của riêng tôi không liên quan đến anh. Nói thế chẳng khác nào tình yêu của tôi hèn mọn đến mức cần anh thương hại." Thu cười trong nước mắt, cô nhẹ bước qua anh, có những khi cô đã cố gắng khiến lòng thôi không buốt giá, mà sao vẫn cứ đau, vậy hãy để thời gian lấp đầy trái tim tan nát...
Hoàng nhìn bóng lưng cô xa dần, lòng phức tạp khôn nguôi, bên tai vẫn vang vọng câu nói sau cùng của cô...
"Số mệnh vô hình, đến và đi khi nào lại chẳng bao giờ biết được.Cuộc sống vô hình vì đôi khi không biết phía trước là điều gì đang đến.Có những hạnh phúc cũng là cơn gió vô hình khi đã thoảng qua thì chỉ còn lại dư âm.Nỗi nhớ cũng vô hình vì một chút kỉ niệm nào đó mà vô tình hồi tưởng.Tình yêu vô hình cũng bởi con người ta không biết mình là người được yêu hay... đau khổ vì yêu."
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.