Muốn cafe một mình nhưng lại sợ nhạt nhẽo. Vì tôi, một con người chưa bao giờ biết tự khuấy động niềm vui khi chỉ riêng mình. Muốn một tách cafe nóng, tỏa khói, mùi vị thơm lừng, béo ngọt quyện cùng màu xanh cuộc sống, thứ mà giờ đây tôi cảm nhận được.
Tự dưng có điều gì đó khiến đầu óc tôi tươi tắn hẳn lên, một điều gì đó mơ hồ. Ai sẽ tự nguyện cùng tôi san sẻ điều đó bây giờ nhỉ, ai đó gần bên tôi và cảm thấy thích thú. Một cuộc sống không ngừng hoạt động và có ý nghĩa sẽ không thể nào thiếu đi sự hiện diện của những người thân yêu. Vì sợ lắm mỗi khi lang thang hay làm điều gì đó một mình nên dù là sở thích muôn phần tôi cũng không thể tung tăng một mình mà không có ai đó.
Tôi thú nhận mình chẳng thể can đảm để đâu đó một mình, sợ lắm lúc lạc lõng trong bể người vô tận, trong không gian rộng lớn ngoài kia và lại tự thấy mình yếu đuối, mệt mỏi với những khó khăn, những cảm xúc bất chợt buồn. Cũng vì yêu nó mới thế đấy, đâm ra lại sợ lắm nhiều thứ vẩn vơ.
Nhiều tâm hồn thì sẽ tốt hơn biết mấy. Tách cà phê sẵn sàng đưa đến tay cùng người nhấp nháp chút dư vị ấm áp trong nó, để rồi biết ơn cuộc đời thật đẹp, và tiếp tục công việc, đam mê ta lại xây cuộc sống. Niềm vui trong tôi đơn giản thế đấy.
Ngồi trong quán, qua một màng không khí mỏng manh, cơn mưa ngoài trời tí tách từng giọt nhẹ nhàng và nhảy múa những vũ điệu của riêng nó nhưng chỉ theo cách mà đôi mắt bạn nhìn thấy, tâm hồn bạn cảm nhận. Còn… chiếc lá xanh trên giàn hoa treo kia cũng vẫn không thôi vui đùa cùng gió.
Mưa đang rơi đó, khẽ khàng, chỉ khẽ khàng thôi và chạm nhẹ vào sinh lính bé bỏng là nàng lá. Chỉ một chút vận động đơn giản kia thôi cũng là biểu hiện của sợi dây liên kết giữa vạn vật, biểu hiện của một sức sống không bao giờ mờ nhạt. Sẽ chẳng điều gì khiến mọi vật thôi ngừng hoạt động, thậm chí dưới đôi mắt trong ngần của bạn, nó còn làm tốt hơn những công việc của riêng nó, ban tặng niềm vui cho tất cả.
Người ơi ta xin một chiều thong rong cùng ta thỏa chốn yên bình. Đời sắc màu là thế, cũng chỉ bởi ta mà thôi. Và… xin cho riêng tôi dang rộng cánh tay đón một chiều êm đềm như thế với người nhé, để tôi được cơ hội khuấy động niềm yêu trong mình, trong ngỡ ngàng chờ mong.