Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao giờ nguội đi. Đã rất nhiều lần San mơ thấy Nam, rất nhiều lần San trông thấy anh đèo cô bạn gái xinh xắn chạy ngoài đường, rất nhiều lần San đứng lặng yên ở đầu hẻm nhà Nam mà không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Càng xa cách, càng đậm sâu. Càng vô tình, càng gây đau.
***
San bước vội trên con đường đến chỗ gửi xe. Trời xanh, nhiều mây nhưng không có nắng, báo hiệu sẽ có một cơn mưa bất ngờ trong buồi chiều ngày hôm nay. Vài chiếc ô tô lướt ngang qua. Thỉnh thoảng, San giật mình đưa mắt dõi theo một bóng dáng trên chiếc xe ga nào đấy... Lẩm nhẩm một bài hát trong miệng, San rảo bước nhanh trên đường. Có cuộc gọi đến. Của Manager Lâm. Chưa kịp bắt máy, San đã thấy chói tai vì tiếng la hét của anh ta trong điện thoại. "Tại sao giờ này còn chưa đến công ty hả? Có biết ngày mai là quay hình rồi không? Giờ này mà còn chưa có kịch bản là sao?". San để điện thoại ra xa, mặt nhăn nhó, chờ cho những âm thanh chói tai trong ống nghe chấm dứt, mới từ từ đưa nó sát lại mặt mình. "Em mới học ra, giờ em qua công ty nè. Anh yên tâm, trong chiều nay sẽ có kịch bản cho anh". Nói dứt câu, San cúp máy, không chờ người đầu dây bên kia hồi âm. Luôn là vậy. Hành động có giá trị gấp mấy lần lời nói. Giờ không phải là lúc để đôi co trên điện thoại. San lấy xe ra bãi gửi đông đúc và phóng đi, cardigan xám bay nhẹ trong gió.
Công ty. Nhìn đâu cũng thấy 9x. San cũng chỉ mới 19 tuổi. Nhưng tự trong sâu thẳm, San biết nó khác biệt. Không màu hồng, không đam mê những thần tượng xứ Hàn đẹp trai, không vác xác đi mua hàng đống thứ kỳ cục chỉ để trang trí cho bàn làm việc vốn dĩ đã rất màu mè, không bánh tráng trộn, không trà chanh...Vì lẽ nào đó, sự chín chắn và điềm tĩnh từ An đã gây ấn tượng cho manager trẻ tuổi.
Ít ai biết, làm việc với nhân viên nhỏ tuổi sẽ mang đến nhiều phiền toái như thế nào. Xu hướng bây giờ của các công ty làm trong lĩnh vực truyền thông cho giới trẻ là chiêu mộ càng nhiều người trẻ càng tốt, đa phần là làm partime. Mà partime cũng có cái hại của nó. Công việc không bao giờ được hoàn thành đúng thời điểm do lịch làm việc không chính xác. Lịch học luôn là lý do đầu tiên được đưa ra khi công việc hoàn thành trễ tiến độ. Khi cần kiểm tra lại vai trò và trách nhiệm của nhân viên trong dự án, thường thì manager Lâm luôn phải đau đầu vì sự đùn đẩy đến từ nhóm nhân viên 9x này. Tuy nhiên, sự năng động, nhiệt huyết, am hiểu đời sống giới trẻ đến từ họ thì không gì có thể sánh bằng. Chính vì lẽ đó, ngoài mặt thì Lâm luôn tỏ ra là một manager hắc ám và khó tính, nhưng ít ai biết được, mỗi lần trình bày công việc với cấp trên, Lâm luôn phải tìm lý do để bao biện lỗi phải cho đám nhân viên dưới quyền.
Chỉ riêng San là luôn làm Lâm hài lòng. San điềm tĩnh, làm việc có trách nhiệm. Nói đâu xa xôi, kịch bản cho buổi quay ngày mai đã được San hoàn thành nhanh chóng và chuẩn xác. Sau khi gọi điện thông báo cho các MC về buổi quay ngày mai, San xin phép ra về, mặc cho cả phòng đang xôn xao tìm kiếm địa điểm quán ăn mới cho buổi tụ tập tối nay.
– Em không tham gia cùng mọi người à? – Lâm cau mày hỏi.
– Em có chút chuyện đột xuất.
– Lúc nào cũng bận. Chưa bao giờ thấy em có mặt trong cuộc vui nào của phòng mình cả. Hôm nay phá lệ đi. Vì hôm nay tôi đãi.
– Nói thật là sau giờ làm việc, em chỉ muốn về nhà và vùi đầu vào chăn.
– Tôi có bao giờ bắt em làm việc đêm khuya không mà em lại thiếu ngủ đến mức đó?
– Chỉ đơn giản là em muốn nghỉ ngơi.
– Đi đi. Rồi tôi sẽ cho em nghỉ ngơi nguyên ngày hôm sau, nếu em muốn.
Lâm nói rành rọt và dứt khoát. San nhìn vẻ nghiêm nghị của Lâm và biết mình không thể chối từ. Cả phòng kéo nhau tới một quán lẩu nhỏ và ấm cúng theo phong cách Nhật. Tuy nhiên, sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ bởi sự nhí nhố và ồn ào từ đám nhân viên trẻ. Một bàn dài và riêng biệt được manager Lâm đặt riêng kèm theo cái nháy mắt "Thỏa sức mà quậy nhé". San nhìn qua menu, lật qua lật lại và đẩy cho người khác. Những cái tên và mùi vị xa lạ không bao giờ nằm trong thực đơn ăn uống yêu thích của nó. Không như đám người trẻ kia, cuộc sống của họ bây giờ gắn liền với ẩm thực Nhật, Hàn với nào là susi, kimbab... mà San không dám chắc họ có thật sự thấy ngon miệng với chúng không, hay chỉ là thứ trào lưu nhất thời.
Tiếng cãi cọ chí chóe khiến mãi gần 30 phút sau, món ăn mới được order. Trong lúc chờ đợi, mọi người nói chuyện công việc cũng như những sự kiện hot nhất vừa qua trong showbiz.
– Công việc thời gian qua chạy rất tốt. Sắp tới, công ty chúng ta sẽ kết hợp với kênh truyền hình X để phát sóng một chương trình nhạc Hàn. – Lâm lên tiếng, phá tan không khí bàn luận sôi nổi ồn ào.
San như đánh rơi đôi đũa... Kênh truyền hình X, nơi Nam làm việc... San như thấy Nam hiện thật gần.
– Những ai muốn tham gia dự án lần này?
– Em. – San lên tiếng, không cần suy nghĩ.
Hàng chục cặp mắt đổ dồn vào cô gái ngồi im lặng nãy giờ.
– Em sẽ viết kịch bản? – Lâm hỏi – Em có biết đây là chương trình nhạc Hàn không? Mảng của em là USUK.
– Em viết được – San chắc nịch.
– Tôi không thể giao dự án này cho một USUK script writer được. Fan Hàn rất khó tính. Họ sẽ soi xét kỹ lưỡng chương trình. Thông tin sai một chút là bị ném đá rồi. Nào, những người khác? Ai tham gia?
Rất nhiều cánh tay đưa lên. Đúng. San không đam mê nhạc Hàn như họ. Đối với San, đó là một thế giới khác mà không cách nào San tiêu hóa nổi. Nhưng bỏ lỡ cơ hội này, tức là bỏ lỡ cơ hội được gặp lại Nam, được làm việc cùng anh, được yêu anh lại lần nữa... San cảm nhận rõ máu nóng đang chạy trong người, mạnh đến nỗi, cô dằn mạnh đôi đũa xuống bàn và dứt khoát:
– Em làm được. Em sẽ tìm hiểu về nhạc Hàn. Xin anh, cho em theo dự án này.
– Một USUK fan sẽ tìm hiểu về nhạc Hàn ư? – vẻ chế giễu từ Lâm khiến San tức điên lên được – Em sẽ lấy gì đảm bảo nếu như chương trình do em biên tập sẽ bị phá hỏng bởi kiến thúc Kpop non kém của em?
– Em sẽ chịu trách nhiệm tất. Quyết định vậy đi Lâm. Em sẽ làm được.
San nhìn thẳng vào mắt manager và không nhận ra rằng, lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh, thay vì "manager hắc ám" như thường lệ. Lâm nhíu máy hồi lâu, lưỡng lự. Cuối cùng Lâm cũng đồng ý:
– Ok. Script writer sẽ là San. Những phần còn lại, ai xung phong đây?
Khi phân công công việc xong cũng là lúc thức ăn được mang ra. Mặc cho mọi người xuýt xoa với nồi lẩu thơm lừng và nóng ấm, mặc cho mọi người bàn tán rôm rả về chương trình sắp tới, mặc kệ tất cả, San chỉ cắm cúi ăn và nghĩ đến gương mặt của Nam. Vì lẽ gì mà San xin vào làm ở đây, một nơi tập hợp những thành phần người trẻ chơi thì nhiều, chất thì ít? Vì lẽ gì, San đánh đổi lòng tự tôn của một tín đồ USUK thứ thiệt để đi làm về mảng Kpop vốn náo nhiệt và hời hợt? Vì lẽ gì mà San đã có hành động dằn đũa mất kiểm soát trước mặt Manager và mọi người, để đánh mất hình ảnh điềm tĩnh và chín chắn bấy lâu? Câu trả lời vẫn chỉ là vì Nam. San biết, sẽ có một ngày, công ty hợp tác với đài X. Và ngày đó, San sẽ gặp lại Nam, một cách hợp lý và an toàn.
San chưa từng yêu ai. Tuy nhiên, khi gặp Nam lần đầu, San đã biết cô yêu người đàn ông này rất nhiều. Kỳ lạ thật đấy, San biết rõ những cảm giác đó là yêu thương. San yêu nụ cười, cái cách nói chuyện hóm hỉnh và hài hước của anh, thậm chí cả khuôn mặt được cho là đểu đó nữa. Trong lần đi chơi đầu tiên, vì một vài sự cố về xe cộ mà cả hai đành phải đi taxi. San nhớ cái cách mà Nam cằn nhằn với anh tài xế vì đã chở cả hai đi vòng vòng một đoạn đường dài: "Bạn tôi bị say xe, anh có biết không? Anh tưởng chúng tôi không biết đường hả?" Khi San cố gắng xoa dịu anh, anh đã quay lại và nhăn mặt với San bằng ánh mắt trìu mến: "Em bị say xe. Làm sao em chịu nổi một quãng đường dài như vậy". Chỉ vì vậy thôi, mà San nghĩ San đã yêu anh mất rồi.
Anh có bạn gái rồi. Một cô nàng xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn đúng gu của anh, trái ngược với sự lỳ lợm và ngang tàng nơi San. San biết thế, nhưng khi anh nắm tay hoặc hôn cô, cô không chối từ. Tình yêu đến và nhanh như một cơn gió. Thảng hoặc, San tự hỏi bây giờ anh đang làm gì. Và tự cho mình một câu trả lời khả dĩ để khỏi làm lòng đau như chắc anh đang đi làm hoặc coffee với bạn, để rồi sau đó lại vờ như không thấy hình ảnh anh đang đi chơi vui vẻ với Thư cùng đám bạn 9x nhí nhảnh của cô ấy. Nhưng, đến tối, bằng những tin nhắn ngắn gọn của mình, Nam khiến San yên tâm, khiến San vui, khiến San yên lòng. Đúng, chỉ cần những tin nhắn ngắn hơn 360 ký tự hoặc những cuộc gọi chưa bao giờ kéo dài hơn 5 phút cũng khiến San vui cả một đêm dài.
Nhưng những tháng ngày như thế khiến San khổ sở. Và San quyết định chấm dứt hết tất cả, bằng một tin nhắn. Soạn, gửi, và tắt nhanh điện thoại đi ngay tức khắc để dặn lòng đừng yếu đuối mà nghe máy nếu Nam gọi lại.
Nam ơi, em muốn nói với anh điều này. Người ta chỉ có một cuộc đời để sống mà thôi. Anh cũng vậy, nên hãy sống tốt nhé. Sẽ có rất nhiều người bên anh, lắng nghe anh và hiểu anh như em. Còn em, em đã lỡ chọn cho mình 1 cách sống không giống ai, một tình yêu không có tương lại, cho nên bây giờ mình em tự đi trên con đường của mình. Dù thế nào, anh cũng nên nhớ em đã từng yêu thương anh rất nhiều. Đừng liên lạc với em nữa.
Facebook và nick yahoo cũng bị San xóa không thương tiếc. Xóa hết một tình yêu mong manh. Thời gian sau đó, San vẫn học hành, bạn bè, tụ tập chơi bời bình thường. Nụ cười thảng hoặc trở lại. Nhưng đôi khi, nhìn thông báo về những cuộc gọi nhỡ của Nam, San thắt lòng và dặn mình đừng bao giờ yếu đuối. Hàng ngàn lần nó soạn hàng ngàn tin nhắn mẫu chỉ để lưu lại mà không dám gửi. Chút kiêu hãnh cuối cùng không cho phép San làm điều đó. Nhưng những lúc đi dạo giữa trung tâm thương mại đông đúc, những lúc dừng đèn đỏ giữa lòng đường tấp nập, nó luôn mong chờ một cuộc gặp gỡ vô – tình với Nam. Nhưng hình như, ông trời luôn bắt hai người đi hai con đường ngược chiều nhau.
Khi San nhìn thấy mẩu tuyển dụng biên tập viên của công ty truyền thông Siêu sao, nó chợt nhớ một lần Nam đã từng nói công ty này là đối tác mà Nam hay phải làm việc nhất, về mảng chương trình dành cho giới trẻ. Nó không ngần ngại nộp hồ sơ xin việc. Và ngay khi ngồi đối diện với Manager Lâm trong phòng phỏng vấn, nó biết rằng, đây không đơn thuần là tìm kiếm một công việc.
– Bên cạnh việc mài đũng quần hàng ngày trước laptop để gõ những dòng kịch bản vô hồn, em cũng sẽ phụ tôi trình bày nội dung chính của các show cho các công ty đối tác trong những cuộc gặp gỡ quan trọng. Nói nôm na là tôi cần một người giúp ghi nhớ những công việc lặp đi lặp lại nhàm chán này. Đầu óc tôi không rộng để chưa hết những thứ vớ vẩn đó.
San nể cái lối nói chuyện thẳng như ruột ngựa và câu văn không hề được ngắt câu của người đàn ông này. Tuy nhiên, vế sau của câu nói lại ngọt ngào hơn bao giờ hết. Vậy là, có thể San sẽ gặp lại Nam, trong một phòng họp nào đó, bàn về một tivi show nào đó, và mắt Nam sẽ mở to suốt quãng thời gian đó. Nhìn San không chớp mắt. San sẽ tự tin, nhìn thẳng vào mắt Nam một cách đầy kiêu hãnh, mặc dù tim đập thình thịch đến chết được.
Viễn cảnh ấy ngọt ngào và đắm say. Ý nghĩa hơn tất thảy những cuộc gặp gỡ mà San đã từng gặp trong cuộc đời này.
Manager Lâm vẫn không hiểu vì lẽ gì mà một người như San lại tỏ vẻ say mê mảng nhạc Hàn, mà trong khái niệm của anh, San từng cho rằng nó vô vị và nhạt nhòa. Tất cả các lý do bay lơ lửng trong đầu Lâm suốt bữa ăn ngày hôm đó đều không khả dĩ, nhưng vẫn không ngăn Lâm ngừng suy nghĩ, đến nỗi anh không nhận ra, anh đã nghĩ về cô nhân viên dưới quyền mình quá nhiều. Sáng hôm nay, khi Lâm đến công ty và thấy San chúi mũi vào những clip đầy sắc màu của Kpop, anh im lặng và giữ ánh mắt hoài nghi về phía cô gái trẻ. Rất nhanh chóng, như bản tính nóng vội cố hữu, anh kéo mạnh tay Lâm và đi ra cửa. Nắng tràn hẳn ra lan can. Dưới ánh nắng, đôi mắt mở to ngỡ ngàng của San như hai viên bi trong suốt.
– Gì thế manager Lâm?
– Cho tôi biết lý do thật sự được không? Vì sao em cương quyết theo dự án này?
– Em muốn thử thách chính mình ở lĩnh vực mới. Với lại, một biên tập giỏi thì phải là một người có khả năng biên tập tất cả mọi thứ, đúng không?
– Nhưng công ty cũng có dự án của mảng Vpop hoặc Jpop. Ít ra thì nó hợp với em hơn là Kpop.
– Vậy thì nếu ví dụ em chọn theo Vpop hay Jpop thì anh cũng sẽ hỏi em câu hỏi tương tự mà thôi. Khác gì nhau đâu.
Lâm chống hai tay lên hông và nhìn San bằng đôi mắt tò mò pha vẻ giận dữ vì bị bắt bẻ bởi nhân viên dưới quyền. Sau một lúc im lặng, Lâm quyết định bỏ qua cuộc tranh luận này và trở về phong thái làm việc quen thuộc.
– Được rồi. Cố gắng làm cho tốt đấy. 2h chiều nay chúng ta sẽ có cuộc gặp đầu tiên với đối tác. Em nhớ chuẩn bị đầy đủ tài liệu.
– Khoan – San bất thần kéo áo Lâm lại – Những ai bên đài đối tác sẽ có mặt ở đây chiều nay?
– Trưởng ban biên tập và 2 nhân viên của phòng sản xuất chương trình. Có gì quan trọng không? – Lâm nhíu mày.
– Không – San lắc đầu, buồn bã – Không. Thôi em vô làm việc đây.
Lâm nhìn dáng San bước đi và sau đó, anh đứng ở góc lan can ấy lâu thật lâu. Anh bắt đầu không hiểu vì sao cứ bị ám ảnh bởi đôi mắt như hai viên bi trong suốt ấy.
Dự án nhanh chóng đi vào guồng sau buổi gặp đầu tiên đã diễn ra thành công. San bắt đầu dành thời gian các buổi tối để ngồi xem lại những video clip Hàn, lân la vào những diễn đàn của fan Kpop Việt Nam để nắm tinh thần gu nghe nhạc của họ. San nhận ra, thứ tình yêu mà những người trẻ này dành cho văn hóa Hàn còn hơn cả yêu, hơn cả đam mê. Nó dần dà trở thành máu thịt, thành món ăn, thành quần áo mặc trên người và không thể tách rời. Đôi khi San cười nhạt khi đọc được những dòng comment biểu lộ tình cảm quá khích đối với thần tượng của họ. "Tại sao đối với những người ta gặp gỡ hàng ngày, yêu thương đến mấy cũng không đủ. Trong khi, đối với những người mà có khi trong đời chưa bao giờ gặp một lần, ta lại tình nguyện dành cả suy nghĩ và tâm hồn cho họ?".
Rồi San nhận ra, nó như đang nói với chính mình. Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao giờ nguội đi. Đã rất nhiều lần San mơ thấy Nam, rất nhiều lần San trông thấy anh đèo cô bạn gái xinh xắn chạy ngoài đường, rất nhiều lần San đứng lặng yên ở đầu hẻm nhà Nam mà không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Càng xa cách, càng đậm sâu. Càng vô tình, càng gây đau.
Đến và đi. Nhanh như gió. Còn nó. Như đang mắc kẹt ở thiên đường, không lối thoát.
***
Gặp lại
Lâm nhìn cách San ngọ nguậy trên bàn làm việc., nhìn vẻ sốt sắng đang hiện rõ trên khuôn mặt và giọng nói có vẻ run hơn vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh lên tiếng:
– Kịch bản đã duyệt xong, thời gian quay hình cũng đã fix. Hôm nay chỉ còn một cuộc họp cuối cùng, sao nhìn em có vẻ sốt ruột, lo lắng điều gì vậy?
– Không... chỉ là em lo trong cuộc họp có xảy ra sự cố nào không thôi.
– Sự cố gì là sự cố gì? Vớ vẩn – Lâm gắt gỏng – Chúng ta kiểm soát hết tất cả, em hiểu không?
– Uhm.
Lâm bước tới, nhìn chằm chằm vào San.
– Mắt sao toàn quầng thâm thế kia? Công việc nhiều quá hay sao?
– Có gì đâu anh. Tại đêm nào em cũng căng mắt ra xem những clip nhạc Hàn để viết kịch bản.
– Hết dự án này, em phải quay về mảng USUK của em. Tôi sẽ không bao giờ để em tham gia mảng nào khác ngoài USUK hết. Tôi muốn em trở về là em, hiểu không San? Là chính em.
Những câu nói cuối Lâm gằn mạnh giọng, nhưng San nhìn trong ánh mắt lại thấy vẻ dịu dàng và thiết tha. Tự nhiên San xúc động. Đúng, người ta không thể nào là chính mình nếu bị buộc phải theo đuổi một đam mê nào đó mà ta biết nó không dành cho ta. Thật bất ngờ khi San nhận ra Lâm hiểu rõ nó. Hoàn toàn về con người nó. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng qua đi, vì San vẫn còn bận nghĩ về Nam. Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi là San sẽ đạt được mục đích của mình. "Cố lên nào". San tự nhủ và sắp xếp lại đống giấy tờ, hít một hơi sâu và tiến vào phòng họp.
Khi Nam ngồi đó trước mặt San, như San đã tưởng tượng bao nhiêu lần, ánh mắt Nam mở to hơn cả viên bi trong suốt. Sự ngạc nhiên đến tột độ pha lẫn thảng thốt và bàng hoàng. Còn San, trống ngực nó đập như chưa bao giờ được đập, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản và tự tin như đã bao lần tập luyện trước gương. Vẻ kiêu hãnh đầy bất ngờ và khó đoán. Cách giả vờ lơ đãng và vô tình. Nét lạnh lùng như hàng ngàn vết kim châm. Nó cảm nhận rõ Nam đang rất bối rối.
Tuy nhiên, vào một thời khắc nào đó, khi San chạm phải ánh mắt Nam sắc lạnh, như một tia điện giật, nó cảm thấy sợ run cả người và bất thần nắm lấy bàn tay Lâm dưới gầm bàn. Nắm và siết chặt. Manager Lâm bất ngờ trước tình huống khó đoán và dường như không thể rút ra theo phản xạ, anh đáp trả lại hành động ấy bằng một cú siết. Cứ thế, hai người trẻ nắm tay nhau suốt cuộc họp. Nếu ai tinh ý có thể nhìn thấy được, Manager trẻ tuổi của công ty không hề một lần đứng dậy và các giấy tờ, nếu cần thiết phải trình bày hoặc lật giở, sẽ có một assistant làm thay.
San nhận được điện thoại của Nam ngay khi xe ô tô chở Nam rời khỏi cổng ít phút.
– Anh nhớ em đã từng hứa sẽ không bao giờ làm việc ở đây mà San? Rằng nơi đây xô bồ, ồn ào, các chương trình thì nhảm nhí và không chất lượng, chỉ hợp cho tụi con nít đua đòi, đúng không?
– Có những lời mời và công việc hấp dẫn đến nỗi làm em có thể phá bỏ quy tắc của mình". Và nó cũng tự động phá bỏ nguyên tắc không liên lạc với Nam nữa ngay khi nhận cuộc gọi này.
– Anh... anh thật sự rất bất ngờ khi hôm nay được gặp lại em. – Bỗng chốc Nam phì cười – Em đúng là bướng. Tóc chẳng bao giờ thấy dài qua vai được 1 mm nào cả.
– Nếu em để tóc dài như anh mong muốn... thì em sẽ giống như hàng ngàn cô gái ngoài kia. Rồi anh sẽ chẳng nhận ra đâu là em nữa.
– Em vẫn vậy San à.
Cuộc điện thoại có lẽ là dài nhất từ trước đến giờ của Nam dành cho San sao mà ngọt ngào đến thế. San muốn rơi nước mắt vì sự gặp gỡ này. Đã hàng ngàn lần trong mơ, trong suy nghĩ, nó mong gặp lại Nam. Và giờ thì nó biết nó vẫn còn yêu Nam rất nhiều.
Cái nắm tay bất ngờ như một cú dội thẳng vào lồng ngực Lâm. Như một cơn bão mạnh đến không báo trước giữa trưa hè tháng 7 nắng gắt, khiến Lâm dường như không thể thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy suốt cuộc họp... Bàn tay vẫn còn nóng ấm, như dấu siết mạnh của hai con người đơn độc trong đêm lạnh. Lâm bất thần đưa bàn tay lên mặt mình, và vội vàng đút nó vô lại túi quần, trở về dáng vẻ đĩnh đạc thường khi mà không biết, một cỗ máy vận hành trong Lâm đang dần hỏng hóc. Từng chút một.
Sau ngày hôm đó, mọi thứ tưởng như vẫn như cũ, nhưng hóa ra có một vài thứ đã thay đổi. Lâm nhận ra San cười và nói nhiều hơn. Kể cả cái đám nhân viên ồn ào cũng bí mật nháy mắt nhau khi San chộp lấy cái móc khóa cực dễ thương của một nhân viên khác và khen lấy khen để. San cũng thử qua bên phòng thiết kế, tham gia brainstorm cho các ý tưởng thiết kế của các show mới, cùng các thiết kế thiên về màu hồng và chuyển động sôi nổi, khác hẳn với tông lạnh mà San hay dùng cho các show USUK của mình. Thảng hoặc, Lâm thấy San vừa nhắn tin vừa cười. Bỗng Lâm nhói đau. Nghèn nghẹn ở cổ. Một ngày làm việc Lâm tu hết hơn hai lít nước. Khô và bức bối không thể tả.
Một buổi tối, San đứng trước công ty với một tâm trạng háo hức không thể tả. Nó chờ Nam qua chở đi ăn. Cuộc đi chơi đầu tiên sau quãng thời gian dài xa cách. Gió rất lạnh. Nó đã để quên khăn choàng ở trên phòng làm việc rồi. Nghĩ tới cảnh leo 4 tầng lầu lên lấy khăn và Nam chạy tới mà không thấy nó, nó thà chịu lạnh còn hơn. Vài phút trôi qua, điện thoại reo. Số Nam. Nó bắt máy:
– Em nghe.
– Ừm...Có lẽ anh không qua được. Anh có cuộc hẹn đột xuất với đối tác.
......
– Em đừng buồn nhé, bữa sau anh dắt đi bù.
......
– Em còn đó không San?
– Ừm không sao. Công việc quan trọng hơn. Bữa khác vậy.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi. Tự nhủ chỉ là một cuộc hẹn không thành, vậy mà nó cảm thấy buồn bã ghê gớm, buồn đến nỗi quên hẳn phải chiếc xe máy đang được gửi ở bãi, cứ đâm đầu đi thẳng trên vệ đường vắng. Gió thốc vào người lạnh buốt. Bỗng dưng những mệt mỏi và chịu đựng trước giờ ở đâu kéo đến, khiến nó không thở nổi và nước mắt tự động rơi. Kiệt sức lắm. Như tình yêu mà San gửi trao không biết bao giờ được đền đáp, như những giờ phút ngập đầu trong đống công việc chỉ vì một mục đích nhỏ nhoi, như những lúc cô đơn trong căn phòng nhỏ, tưởng tượng ra hàng lần cảnh Nam chở cô người yêu bé nhỏ dạo phố hàng đêm. Rồi áp lực đến từ Manager hắc ám cùng đủ thứ công việc không tên. Rút cuộc nó cũng chỉ là một cô gái với sức chịu đựng có hạn thôi mà. Có ai biết là nó rất mệt mỏi không? Mệt mỏi đến độ chỉ muốn dựa vào bức tường bên đường này cho qua đêm nay thôi. Bật khóc không kiểm soát, có cảm tưởng nước mắt đang bòn rút dần dần năng lượng của nó.
Lâm ở đâu bỗng xuất hiện bên vệ đường. Gạt chống, nhảy xuống, nắm lấy cổ tay nó thật mạnh: "Lên xe tôi chở về."
Cái nắm tay đau điếng, khiến nó phải hất ra và hét lên: "Tại sao không bao giờ anh đối xử tử tế với tôi vậy hả? Tại sao cứ muốn làm tổn thương tôi??? Đã quá đủ mệt rồi Lâm à, anh không biết tôi đã chịu đựng nhiều như thế nào đâu.". Nó khóc nấc.
– Xin lỗi. Để tôi chở em về. Tôi chỉ muốn gặp em để đưa em cái khăn choàng để quên trên công ty. Trời lạnh rồi
Nói đoạn, Lâm dịu dàng cầm tay và đưa nó lên xe. San mềm như con mèo nhũn nước, cứ ngồi sau lưng Lâm như kẻ mất hồn, để yên cho Lâm choàng khăn cho mình. Xe chạy bon bon trên con đường vắng. Khi đi ngang qua ngã tư, trong đôi mắt nhòe nhoẹt nước, San bỗng trông thấy một dáng người quen thuộc. Người ấy đang quay ra phía sau cười rạng rỡ với cô gái đi chung. Nụ cười ấm áp và tươi vui nhất mà nó từng thấy ở người đàn ông nó yêu. Xe lướt qua nhanh như gió. Gió thổi tung lồng ngực đang khổ sở. Bất giác, nó hét vang nguyên một đoạn đường. "A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Sau cú la điếng người, San dựa hẳn vào người Lâm.Trong một phút hốt hoảng, Lâm cho tay về phía sau và kéo chặt thân hình gầy gò của cô gái áp sát vào lưng mình. Bàn tay nhỏ nhắn, và gầy một cách đáng thương... Bỗng chốc dâng lên trong Lâm một tình cảm thật đặc biệt. Lo lắng, và yêu thương. Đúng, vì cớ gì mà Lâm luôn phải cộc cằn, nổi nóng với San? Chỉ vì muốn cô ấy chú ý tới mình thôi. Lý do đơn giản nhưng lại đẹp đẽ tựa mặt hồ trong sương mù mùa đông. Phố khuya dài và vắng người, Lâm chạy xe thật chậm, nghe rõ hơi thở khó nhọc của cô gái sau lưng. Cảm giác yên bình và tin cậy.
Một ngày đầu đông, San tới công ty với một dáng vẻ khác. Quầng thâm trên mắt đã biến mất, vẻ trầm uất cũng chẳng còn. Bước lên cầu thang, San nhìn thấy dáng người quen thuộc. Manager Lâm đứng dựa vào lan can cùng ly cà phê buổi sáng. Thoáng thấy San, đôi mắt đang nheo vì nắng buổi sớm thoáng chốc dịu lại và mỉm cười.
Lan can mùa đông. Có hai người trẻ nắm tay nhau thật chặt, như đã thân quen từ bao giờ.
Thiên Bình