Đếm một giây...một giờ...một ngày. Chị đếm hoài, đếm từng phút. Nhưng sao em vẫn chưa về Mít ơi. Đã hơn một tuần rồi, sao em vẫn chưa trở lại. Khiến chị ngồi chị chờ, khiến chị nằm chị ngóng. Trông nhiều lắm, đợi nhiều lắm. Em biết không? Cái cảm giác chiều chiều ngước về con đường làng, mong chờ một tiếng "meo...meo.." quen thuộc vang lên. Quằn quại quá, đau đớn quá em à. Khi chẳng biết Mít của chị còn hay đã mất, khi cứ chờ đợi trong vô vọng.
Chị thà để cả thế giới quay lưng, còn hơn chịu em ngoảnh mặt với chị. Vậy nên về đi Mít ơi, chị nhớ em đến sắp vỡ tim đây rồi.
***
Một tuần nay chị cứ khóc suốt, ngoài khóc ra chị chẳng biết làm gì. Cứ tưởng tượng hình ảnh em gặp nạn, bị kẻ trộm bắt, gào thét kêu cứu nhưng chẳng ai quan tâm,...Là chị lại đau xót khóc nức nở. Đêm đêm, nghĩ về việc em đã mất thật rồi, là chị lại cắn răng bặm môi trong hai hàng nước mắt. Có người bảo chị phiền quá trời. An ủi chị bằng những câu như "nó về chừ, chỉ là con mèo thôi mà". Chỉ là con mèo thôi mà? Đối với họ em chỉ là một con mèo, nhưng với chị em còn hơn cả thế. Là một người bạn, là một người em, là một gia đình. Là cả một thế giới!
Nhớ ngày em cất tiếng khóc chào đời, chị ngắm nhìn em mà cứ bật cười mãi không thôi. Em là một chú mèo đặc biệt, sinh ra đã béo nhất bầy. Lông vàng hoe, đôi tai nhỏ xíu, cái đầu nhỏ xíu, đôi mắt nhắm nghiền cũng nhỏ xíu nốt. Và đặc biệt...đuôi em bị tật. Nó không thẳng dài duyên dáng như những con mèo bình thường, mà bị gấp khúc ở phần dưới.
Nhớ cái ngày em tập ăn, trong khi anh chị em của em chỉ ăn mỗi đứa một miếng thịt. Thì em ăn những ba miếng, ăn đến mức bụng căng tròn. Em thích ăn nên mỗi lần đến giờ cơm đều là đứa to miệng nhất. Đi quanh chân chị, kêu "méo...méo..." như sắp chết đói tới nơi. Nghĩ cũng buồn cười! Thường ngày em hòa thuận với anh chị của mình, vậy mà chỉ cần khúc cá là sẵn sàng gầm gừ gây chiến. Từ bé Mít của chị đã có tính háu ăn thế rồi nhỉ, nên sau này lớn lên cứ úc na úc núc.
Nhớ lần đầu tiên em chập chững biết đi, cái bụng béo khiến thân hình ấy cứ ngã bên này té bên kia. Em chỉ giỏi háu ăn, dành ăn thôi, còn việc gì cũng hậu đậu. Đến cả việc tập đi, trong khi những đứa khác chạy nhảy được rồi thì em đứng còn chưa vững. Mít của chị, chỉ được ăn là giỏi.
Ban đầu chị tính sẽ không nuôi em, vì nhà nhiều mèo lắm rồi. Sợ thêm nữa sẽ không thể chăm sóc. Nhưng khi mọi người vào nhận nuôi; ai cũng chọn mèo tam thể, mèo trắng, mèo đen,...Anh chị của em đều lần lượt có được tổ ấm. Chỉ riêng em, mãi vẫn không có ai nhận về. Chị biết, chị biết người ta chê cái đuôi bị dị tật của em. Chê em không được bình thường, chê em là đứa khuyết tật. Thế mà Mít của chị ngây thơ lắm, em vẫn cứ chơi đùa. Vẫn cứ trèo cây, vờn quả bóng. Em không biết người ta khinh bỉ em. Chị nhìn cảnh tượng hồn nhiên đó mà thấy xót lòng quá đỗi. Thấy thương, thấy yêu, rồi quyết định nuôi em. Lúc này mới lấy tên là Mít, trái Mít vàng tròn vo của lòng chị.
Vậy là kể từ giây phút đó, em trở thành một phần cuộc sống của chị. Chúng ta làm người một nhà. Mít quấn chị lắm, mỗi lần chị đi học về em đều chạy ra mừng. Cái giọng the thé cứ "meo...meo" như muốn nói "chị về rồi, chị về rồi". Chị hiểu em cũng thương chị như chị thương em mà, Mít của chị là đứa tình cảm lắm. Nhớ những trưa hè nằm ngủ, chị nằm một bên, em nằm một bên. Tiếng "rù..rì.." nghe sao mà bình yên, nghe sao cứ dịu dàng ru chị đi vào giấc mộng.
Thương những đêm em cùng chị học bài. Có ánh sao kia làm người chứng giám, có mặt trăng soi rõ tấm lòng của em. Khi chị cặm cụi viết bài, cặm cụi làm bài tập. Em cũng đến, cũng ngồi cạnh chị, thức cùng chị để rồi ngủ quên mà say sưa lúc nào không hay. Nằm trên đùi chị, vẫn cái tiếng "rù...rì.." yên bình quen thuộc. Mít béo ú na ú nần nằm khiến chị tê cả chân, nhưng chị vẫn chẳng dám động đậy, sợ em thức giấc. Chị hiểu Mít không muốn chị cô đơn, chị hiểu Mít của chị là đứa có tình có nghĩa mà.
Nói về chuyện ngủ mới nhớ, em là đứa thích ngủ và ngủ cực nhiều. Lúc ngủ lại còn thích nằm ngửa, hai chân trước vương dài hết cỡ. Em ngủ ở mọi nơi, mọi lúc, mọi địa điểm. Có lúc nằm giữa mái hiên, trên chiếc ghế, sau tấm nệm hay trong vườn nhà. Mỗi lần chạy xe từ trường về, chị đều thấy Mít ở đó, màu lông vàng hòa lẫn ánh nắng vàng. Mít hiện lên trong chị vẫn luôn đẹp và rạng ngời như vậy. Còn nhớ có một lần, đến giờ ăn cơm rồi mà em vẫn chưa về. Làm chị đi tìm, cuống cuồng vào từng nhà hàng xóm hỏi. Tìm mãi không thấy, tưởng mất em rồi nên ôm mặt khóc bu lu bù loa. Đến lúc Mít từ đâu ra kêu "meo...meo...", còn vươn mình ngáp dài ngáp ngắn. Mới bật cười hiểu ra, là em ngủ đến mức quên cả món cá ngon lành. Mít của chị là chúa ham ăn ham ngủ như vậy đấy.
Hai chị em ta sóng yên biển lặng có, mà mưa gió bão bùng cũng có rồi nhỉ. Em cũng đã từng bị người ta chém một phát, về nhà thấy mặt em đầy những máu mà chị hoảng quá trời. Vừa thương vừa tức! Tức thằng nào khốn nạn dám chặt Mít của chị, chị hận lắm, hận không biết hắn là ai mà trả thù lại giúp em. Thế là từ in hằn luôn vết sẹo, tới giờ vẫn không phai. Mít của chị cũng là đứa lãng tử đào hoa lắm nhỉ? Chẳng biết tán cô nàng nào mà đi đánh lộn, để sáng đó về mặt sưng vù bầm tím. Chị vừa lo vừa buồn cười! Cái mặt sưng lên trông vừa xót vừa ngộ.
Nhớ thời gian Mít thành thanh niên, em từng bỏ nhà đi nguyên nửa tháng. Bữa đó chị khóc lóc cũng tưởng mất em một lần nữa. Thế mà cuối cùng em vẫn về, vào một đêm mưa. Em kêu "meo...meo...', chị gặp lại mà chẳng thể tin vào mắt mình. Gần một tháng trời, bao nhiêu nghĩ suy, bao nhiêu nhớ nhung đều vỡ òa vào giây phút ấy. Ôm chặt em mới biết chị yêu em nhiều hơn chị nghĩ. Khóc thật to mới hiểu em không đơn thuần chỉ là một chú mèo.
Thế mà lần này lại khác, em không có ngủ quên để bất ngờ xuất hiện. Em không có theo gái rồi bất chợt về trong một đêm giông. Lần này, em đi lâu quá rồi. Trong lòng chị cứ có cảm giác không lành, cứ như bị lửa thêu đốt. Nóng lắm, quặn lắm, thắt từng đoạn em à.
Giờ đi đâu, chị cũng nhớ về em. Hình bóng em cứ ám ảnh lấy chị. Mỗi trưa đi học về chị đều mong gặp lại bộ lông vàng hòa cùng nắng. Mỗi tối học bài chị đều mong thân hình béo ú nằm lên chân. Khắp ngôi nhà, chị cứ thấy một con mèo vàng chơi đùa giữa sân, thấy một con mèo vàng đang ham ăn dành phần cá và thấy một con mèo vàng ngồi thơ thẩn trên mái nhà. Nhớ cái ngày cuối gặp em, chị đang bận để vẽ tập san cho mấy đứa. Nên lúc em nhảy lên đùi chị, chị đã nhẹ nhàng đẩy ra. Chị sợ đống bài vẽ sẽ bị hư. Giờ nghĩ lại chị thấy hối hận lắm Mít à. Nếu biết đêm đó là đêm cuối cùng gặp em, chị nhất định sẽ ôm em thật chặt. Sẽ không buông tay, sẽ không để em đi. Chị ân hận lắm Mít à, nhẽ ra chị nên yêu thương em nhiều hơn. Cho em ăn nhiều cá hơn. Nhưng giờ có khóc, có hối hận, cũng muộn màng lắm rồi phải không em? Chị xin lỗi, Mít của chị!
Giờ em về đi Mít ơi, em về với chị đi. Chị nhớ em, nhớ đến day dứt, nhớ đến cồn cào. Còn nhiều điều chị chưa làm cho em lắm, chị muốn bù đắp. Muốn hôn em thật nhiều cái hôn, muốn ôm em những cái ôm thật chặt, muốn béo cái mặt đầy mỡ ấy.
Thất bại, chị chỉ buồn... khóc rồi có thể đứng lên. Bị nhỏ bạn thân chơi xấu, chị chỉ tức...thất vọng...rồi có thể vượt qua. Nhưng mất em, dù có cả kiếp người...nỗi đau này vẫn không thể nguôi ngoai.
Chị tin em vẫn chưa chết, chị sẽ đợi em về.
Chị sẽ đợi em về, Mít à!