Trong cuộc đời này, mỗi người chỉ được sống một lần, vì thế hãy sống cho thật ý nghĩa và sống thật với chính mình. Khi ta có ước mơ là có mục đích sống, đừng bao giờ từ bỏ.
***
Trên con đường Thanh Niên rực rỡ hoa phượng đỏ và xen lẫn sắc tím của hoa bằng lăng. Phượng, 18 tuổi, cô nàng xinh đẹp,đôi mắt to nghịch ngợm, nhìn ngổ ngáo, ăn mặc bụi bụi, tóc buộc cao cùng bạn học cùng lớp là Nga đẹp dịu dàng, ánh mắt thông minh với mái tóc dài ngang lưng và An cô nàng mập mạp, mồm ngậm kẹo mút, tóc chấm vai, mặt ngô ngố đạp xe sóng ngang vui vẻ cười đùa. Bộ ba bạn thân Phượng, An, Nga đang tận hưởng kỳ nghỉ hè năm lớp 11 theo cách của riêng mình. Vốn được gia đình cho tiền để đi đến trung tâm luyện thi đại học học thêm nhưng chỉ duy nhất An đi học còn Phượng thì không học mà lấy số tiền đó để tham gia khóa học nấu ăn ngắn hạn, còn Nga thì không đi học mà tranh thủ làm thêm để giúp đỡ gia đình.
Phượng vừa đạp xe vừa nghịch ngợm bỏ tay lái, giang hai tay để thỏa mãn cảm giác được bay và rú lên cười sung sướng.
- Đã quá!
Phượng quay sang Nga, An rủ rê. - Nè thử làm đi, cảm giác thật đã đó.
Nga lắc đầu, An gàn.
- Thôi đi bà cẩn thận ngã đấy.
Phượng phớt lờ lời cảnh cáo của An, cô mạo hiểm giang hai tay một lần nữa cười sung sướng. Nga, An nhìn bạn lắc đầu nhưng cũng vui lây. Phía sau, chiếc ô tô ngoại đỏ chót liên tục bấm còi đòi vượt lên trên khiến cả 3 giật mình. Nga, An nhanh chóng dạt vào làn đường bên trong. Phượng vẫn cố tình đi đằng trước, ngoái đầu lại, bữu môi.
- Xì, tưởng có ô tô xịn thì oai lắm sao?
Ngồi trong xe ô tô là Lăng, thiếu gia tập đoàn Hoàng Lăng 18 tuổi, đẹp trai, cuốn hút, lạnh lùng, đang cầm sách đọc chăm chú. Người cầm lái là ông Sơn giám đốc công ty bố Lăng, 48 tuổi, uy nghiêm.Ông Sơn càu nhàu khi nhìn thấy Phượng vẫn ngang tàng đi trước đầu xe ô tô.
- Đi đứng thế đấy, Chẳng hiểu luật lệ giao thông gì cả.
Phía ngoài, An nhìn xe ô tô đi chầm chậm lướt qua và bắt gặp Lăng ngồi trong đó khiến cô xuyết xoa với Nga.
- Ôi, đẹp trai quá, đúng mẫu người yêu lý tưởng của mình.
Nga bạt đầu An.- Thôi đi bà, mơ tưởng hão huyền.
An phụng phịu xoa đầu. -Kệ tôi.
Ngồi trong xe, ông Sơn bấm còi liên tục khiến Lăng giật mình, rời ánh mắt khỏi quyển sách. Thấy Phượng đang đạp xe ngang nhiên phía trước khiến cậu lắc đầu ngán ngẩm. Quay ra ngoài cửa sổ, mở kính xe quan sát phong cảnh thì thấy An ục ịch đạp xe sóng ngang ô tô, vẫy vẫy tay, chớp chớp mắt nhìn mình, chiếc kẹo trong mồm rơi ra khiến cậu che miệng phì cười. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay thúc giục ông Sơn.
- Chú vượt qua đi, muộn giờ rồi.
- Vâng, cậu chủ.
Ông Sơn đáp lời và lái xe tiến sát gần xe Phượng bấm còi inh ỏi để vượt qua. Phượng ngoái lại nhìn càu nhàu.
- Biết rồi...thật là...
Phượng đạp xe dạt vào làn đường bên trong, quay sang bất ngờ bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh cùng điệu cười khẩy nửa miệng của Lăng nhìn mình khiến cô nhíu mày tức giận.
- Gì vậy hả trời?...thật là...
Phượng vẩy mũi tỏ ra coi thường khiến Lăng đanh mặt giận dữ, nhếp mép, đóng cửa xe lại và chiếc xe vượt lên trên. Phượng cười đắc trí. - Cú chưa! Cô quay sau giục hai bạn.
- Nhanh lên hai bà, muộn rồi đó.
Nga, An vừa đạp nhanh vừa thở hổn hển nói . - Chờ với.
Phượng đạp nhanh, tung hai chân ra rú lên sung sướng. Bất chợt chiếc xe ô tô của Lăng phía trước dừng lại đột ngột khiến cô hốt hoảng kêu lên rồi phanh gấp nên chới với suýt ngã nhưng may chống chân kịp. Chiếc xe còn tăng ga, nhả khói khiến cô ho sặc sụa vội ngẩng đầu lên thì thấy Lăng ngồi trong xe ngoái ra phía sau nhìn mình, nhếch mép cười mỉm đắc trí khiến mặt cô sầm lại tức tối. - Tên khốn...định chơi khăm sao? Phượng dựng phắt xe, chạy đến xe Lăng để làm rõ chuyện thì xe Lăng đã bắt đầu lăn bánh, cô hét váng giận dữ. – Này, dừng lại...
Lăng đưa tay ra khỏi xe, ra hiệu chữ V ( chiến thắng) khiến Phượng gào lên cay cú.
- Gì chứ? ÁAA!... tức quá mà.
Trong xe ô tô, Lăng mỉm cười đắc thắng.
Ngoài đường, Nga, An vừa tới, dừng xe nhìn bạn lo lắng.
- Bà không sao chứ? Nga hỏi.
An xờ xoạng người Phượng run rẩy.- Có bị thương đâu không?
Phượng phì hơi bực bội.
- Mình không sao nhưng có người định chơi xỏ mình đây?
Nga, An nhìn ngó xung quanh ngạc nhiên. - Ai cơ?
Phượng lầm bầm. -Tên khốn ngồi trong xe.
Phượng nhìn thấy chiếc xe của lăng chuẩn bị dừng lại khi gặp đèn đỏ khiến cô mỉm cười ác ý. Cô bảo An, Nga.
- Ờ..Không có gì. Hai bà đi đi, mình đến lớp học nấu ăn đây, gặp lại sau nhé.
An, Nga nhìn Phượng khó hiểu. Nga gật đầu. - Ừ!bye bà.
An vẫy tay tạm biệt.- Bye
Phượng vẫy tay tạm biệt rồi phi xe tiến về phía trước.
*****
Ngã tư đèn đỏ. Phượng tiến sát cạnh chiếc xe ô tô của Lăng quay sang nhìn Lăng thách thức. Lăng quay ra ngoài cửa sổ bất ngờ nhìn thấy Phượng đang nhìn mình chằm chằm khiến cậu nhíu mày khó hiểu nhưng nhanh chóng phớt lờ. Đèn xanh báo, mọi phương tiện đều dịch chuyển. Ông sơn xi nhang hướng xe về đường Hùng Vương. Phượng theo sát, cố đạp xe chặn trước và đánh võng trước đầu xe ô tô của ông Sơn lái khiến ông Sơn liên tục phải bấm còi, tức tối.
- Đúng là bọn chọi trâu mà, ngổ ngáo ghê cơ.
Lăng ngạc nhiên rời mắt khỏi quyển sách. - Chuyện gì vậy chú?
Ông Sơn chỉ về phía trước, Phượng đang đi đánh võng từ bên nọ sang bên kia cố tình chặn xe ông. Phía ngoài đường Phượng vừa đạp vừa quay lại mỉm cười ranh mãnh.
- Đã đến lúc nhận lại những gì đã cho.
Trong xe ông Sơn chẹp miệng phàn nàn.
- Chẳng biết sợ chết là gì cả, ngang tàng hết lối. Con gái con ghiếc kiểu đấy chắc chẳng được gia đình giáo dục đàng hoàng. Thật là...
Lăng cười khẩy, nói thầm. - Định trả đũa đây mà.
Ông Sơn không nghe rõ nên quay ra hỏi lại. - Sao? Cậu chủ nói gì?
Lăng xua tay. - Không có gì. Kìa chú...Cẩn thận...Lăng hét lên hoảng hốt khi nhìn thấy Phượng đột ngột dừng xe.
Ông Sơn quay ra há hốc mồm, trợn mắt kinh hãi, phanh gấp lại khiến người ông và Lăng lao đập người về phía trước. Ông Sơn vã mồ hôi lo lắng hỏi Lăng.
- Cậu chủ không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Lăng thở gấp, xua tay. - Cháu không sao cả, còn cô ấy?..
Ông Sơn chột dạ vã mồ hôi. - Gì cơ? Con nhỏ đó...
Hai người hoảng hốt nhìn về phía trước nhưng không thấy Phượng đâu liền kêu lên sợ hãi. - Không lẽ...Lăng kinh hãi nhìn ông Sơn.
Ông Sơn kêu lên thảng thốt.- Ôi trời ơi!...
Ông Sơn, Lăng lao vội ra ngoài tiến đến phía đầu xe. Cả hai người đứng sững khi không thấy Phượng và xe đạp đâu. Ông Sơn run rẩy.
- Con...con ranh đó đâu rồi? Hay là..
Ông tái mặt cúi xuống gầm xe tìm kiếm rồi thở phào.- May quá không có.
Lăng điềm tĩnh chỉ về phía xa. - Cô ta kia kìa.
Trên vỉa hè trước quảng trường Lăng Bác, phía trước xe ô tô một đoạn. Phượng đứng nhảy tưng tưng, cười ngặt nghẽo sung sướng hét lớn.
- Lêu lêu, cảm giác bị ăn đòn thế nào? Xứng đáng với những gì đã cho tôi đúng không?
Lăng lắc đầu cười khẩy, nắm chặt tay kìm nén cơn tức.ông Sơn nổi đóa.
- Này, con ranh láo toét,tại sao mày lại làm thế hả? Muốn chết không thì bảo.Đứng yên đó, để tao bắt được thì chết chắc...
Phượng cố tình trêu ngươi. - Lêu lêu, có giỏi đến đây mà bắt.
Ông Sơn tức điên. - Cái gì?...đứng đó con ranh..
Ông Sơn định chạy đến túm lấy Phượng nhưng nhiều xe ô tô đi sau bấm còi inh ỏi vì đỗ giữa lối đi. Lăng gạt.
- Kìa chú...thôi bỏ đi, đỗ xe giữa lòng đường thế này không được đâu, nhanh lên chú.
Ông Sơn miễn cưỡng.- Ừ. Ông hậm hực quay lại xe nhưng vẫn cố giơ tay ra dọa Phượng. - Ôn con..
Lăng cũng nhanh chóng vào xe. Ông Sơn vừa khởi động xe vừa càu nhàu.
- Thật là bực mình mà, chưa thấy đứa nào xấc xược như nó.
Lăng xoa dịu. - Bỏ đi chú, nghĩ ngợi làm gì. Cô ta chắc cũng chỉ là đứa...
Lăng quay ra ngoài thấy Phượng vẫn đang lè lưỡi trêu tức. Cô ta còn giơ ngón tay trỏ lên rồi quay xuống ra hiệu Lăng là kẻ thua cuộc khiến cậu nổi điên.
- Gì chứ. Dừng xe...Cậu hét lớn với ông Sơn
Ông Sơn phanh xe gấp ngạc nhiên. - Chuyện gì nữa vậy?
Lăng ra lệnh. - Chú về trước đi, cháu phải cho con nhỏ này một bài học mới được. Lăng lao ra khỏi xe khiến ông Sơn và Phượng trố mắt.
- Kìa cậu chủ. Ông định xuống xe ngăn Lăng lại nhưng vài xe sau đang bấm còi inh ỏi nên miễn cưỡng lái xe đi.
Phượng bối rối thấy Lăng xấn xổ lao ra từ xe ô tô chạy đến gần mình.
- Ối!..cú rồi đây,định bắt mình hả?..
Lăng hét váng giận dữ.- Nè, cô thích đấu lắm đúng không? Cậu hầm hầm lao người chạy đến trong khi Phượng vội vã chèo lên xe phóng bạt qua quảng trường trước Lăng Bác.
Lăng vừa đuổi theo vừa gào. - Đứng yên đó, sợ rồi hả?
Phượng vừa đạp vừa quay lại trả treo. - Sợ gì? Có giỏi thì đuổi theo đi.
Lăng đuổi ráo riết một đoạn rồi dừng lại thở hồng hộc. - Thật là...cứ chờ đó, tôi mà bắt được thì cô ăn đủ đó.
Phượng dừng lại trêu ngươi. - Mệt rồi hả? Yếu lại còn ra gió, thôi, về nhà ngủ với mẹ đi.
Lăng nghiến răng. - Chờ đó...Lăng chạy thục mạng, vừa chạy vừa thở, Phượng cũng cố đạp xe nhanh tốc lực cua hết ô cỏ này đến ô cỏ khác ở quảng trường Lăng Bác để tránh sự truy đuổi gắt gao của Lăng. Thấy Lăng dừng lại cô cũng dừng rồi trêu tức Lăng.
Lăng cố đuổi cuối cùng cũng gần nắm được đuôi xe của Phượng. Mặt cậu hớn hở.- Tóm được cô rồi.
Phượng quay lại nhìn ranh mãnh. - Còn lâu nhé.
Phượng liều lĩnh phi xe cắt qua trước mặt xe ô tô du lịch lao sang đường Hoa Hồng. Lăng chạy theo thót tim, chới với dừng lại chờ ô tô du lịch đi qua. Lăng nhìn thấy Phượng đối diện bên kia đường, tay đặt lên đầu làm hai cái sừng trêu tức cậu rồi quay xe bỏ đi khiến cậu tức điên lên định chạy sang đường đuổi bắt bằng được Phượng nhưng lượng xe giao thông kẹt cứng nên cậu miễn cưỡng dừng lại, đá chút giận lên cột đèn nê ông, gào thét. - Tức quá đi mà...
*****
Phượng cười sung sướng sau khi trả đũa và thoát khỏi sự truy đuổi của Lăng. Cô vội vàng đến lớp dạy nấu ăn để học. Lớp học được thiết kế rất đẹp, Phượng và 10 bạn khác đang chăm chú nghe cô giáo giảng dạy. Cô giáo nấu ăn hơn 30 tuổi, phốp pháp, phúc hậu. Cô đứng giữa lớp cầm sản phẩm giỏ hoa làm từ quả bí ngô rất đẹp nói với học viên.
- Các em thấy thế nào?
Phượng và cả lớp nhìn cô giáo đầy ngưỡng mộ và đồng thanh " Rất đẹp ạ."
Cô giáo mỉm cười mãn nguyện chỉ vào quả bí ngô.
- Ừ, Cô nhắc lại mọi người chú ý. Khi bắt đầu các em đánh dấu vòng tròn để tạo tâm hoa, khi tạo cánh trong tâm hoa thì đường dao thứ nhất để đứng dao, đường thứ hai để nghiêng dao lấy ra, nguyên tắc theo đường vòng cung. Còn khi tạo cánh bên ngoài thì đặt nghiêng dao, cắt lượn sóng giống như cô vừa hướng dẫn các em làm. Các em đã hiểu chưa?
Phượng và cả lớp đồng thanh " Hiểu rồi ạ".
Cô giáo nấu ăn vỗ tay. - Được rồi, bây giờ mọi người thực hành đi.
Phượng và cả lớp đồng thanh " Vâng ạ" rồi mỗi người về chỗ tự thực hành. Phượng về chỗ nhìn mẫu cô làm rồi say xưa thực hành lại. Cô giáo đi qua khẽ gật đầu. - Ừ, làm đúng đó, khá lắm, từ từ thôi thì cánh hoa không bị đứt.
Phượng vui mừng. - Vâng, em cảm ơn cô. Cô chăm chú làm tỉ mỉ từng chút một, miệng luôn mỉm cười.
Trong khi đó sau khi tạm biệt Phượng. Nga đến quán cafe làm thêm, cô tất bật lau bàn và dọn cốc, chén từ các bàn khách đã ăn xong. Còn An vội vàng đến trung tâm luyện thi đại học để học thêm.
An bước vào lớp học đã khá đông đúc, cô lách người vượt qua mấy bạn để tìm chỗ ngồi. An thấy phía trước có một bạn nam ngồi một mình còn chỗ trống bên cạnh nên tiến đến. - Mình ngồi chỗ này được không? An hỏi.
Bạn nam đó đeo tai nghe không nói gì, đầu lắc lư theo điệu nhạc. An nhấc tai nghe của bạn nam ra nói lớn. - Này cậu...
Bạn nam giật mình quay ra khiến An ngạc nhiên mừng thầm. - Ôi!..Anh chàng ngồi ô tô lúc nãy đây mà.
Lăng nhìn An ngạc nhiên nhưng không nhận ra cô. - Gì thế?
An mừng rỡ nói lắp bắp.- Tớ..tớ.. ngồi đây được không?
Lăng lạnh lùng khẽ gật đầu rồi lại đút tai nghe và phớt lờ An. An ngồi sung sướng cười thầm. - Trời ơi! Đẹp trai quá! Mình đúng là hên mà.
*****
Tan học, An vội vàng đến quán cafe chỗ Nga làm để khoe. Bước vào quán đã thấy Phượng ngồi đó, Nga đứng cạnh đưa Phượng cốc nước. An hồ hởi. - Nè hai bà, có tin động trời đây.
Phượng, Nga ngạc nhiên. - Gì thế? Phượng hỏi. Nga giục An ngồi vào bàn. – Ngồi đi đã, có gì từ từ nói. An ngồi phựt vào ghế, với lấy cốc nước Phượng đang uống giở trên tay uống ực ực, thở hổn hển nói. - Tôi..Tôi đã gặp được chàng hoàng tử trong mơ rồi.
Phượng, Nga hú lên sung sướng. Phượng bẹo má An. - Ai thế? Ai mà có diễm phúc lọt vào mắt xanh của nàng mập ngố đáng yêu này.
An đánh tay Phượng. - Bỏ ra..
Nga tò mò. - Chàng ở đâu, tên gì? Đẹp trai cỡ Sơn Tùng không?
An uống thêm ngụm nước nữa, vênh mặt.
- Xì, Sơn Tùng là gì? Thua xa.
Phượng gật gù đá xoáy.
- Kinh kinh đây. Đẹp trai hơn Sơn Tùng mà để ý đến bà..không lẽ.. bị "chột" sao?
Nga, Phượng cười lớn, An xụ mặt.
- Đừng có mà châm "trốc" không ăn con "cốc" vào đầu nhé.
An giơ tay để cốc vào đầu Phượng nhưng Phượng nhanh như cắt nghiêng người về sau né tránh. An hất mặt kiêu căng.
- Đừng có mà chê hoàng tử của tôi, cậu ta quá đẹp trai, lại con nhà giàu nữa.. Cô quay sang Nga. - mà Nga cũng biết đó.
Nga chỉ tay vào mặt mình ngạc nhiên. - Tôi sao?
- Ừ. An gật đầu. - Cậu thanh niên ngồi xe ô tô sáng nay mình gặp đấy.
Nga, Phượng ồ lên. - Ồ! Cậu ta hả? Nga ngạc nhiên.
- Tên khốn đó hả? Phượng hậm hực.
An lừ mắt với Phượng.
- Tên khốn nào?.. người ta có tên có tuổi đàng hoàng đấy.
Nga tò mò.- Tên gì hả bà?
- Bằng Lăng.
Phượng đang uống nước hộc ra cười phì cả nước vào mặt An, Nga khiến hai người vội lau mặt kinh hãi.
- Kinh quá! Nga nheo mặt tởm lợm.
An cau mày.
- Bà thật là...
Phượng vội lau nước ở miệng, ngạc nhiên hỏi lại An.
- Cậu ta tên Bằng Lăng thật hả?
An khó chịu khi thấy Phượng cười nghiêng ngả.
- Có gì mà buồn cười, bà mới buồn cười ấy, văng nước tung tóe hết mặt người ta rồi còn cười. tôi thấy cậu ta không những tên đẹp mà còn hiền lành nữa.
Phượng trợn mắt ngạc nhiên. - Cái gì?..Hiền sao?
Phượng hoài nghi việc An nói và nhíu mày nhớ lại khoảng thời gian khiếp đảm khi nghĩ đến việc Lăng chạy thục mạng, vừa chạy vừa thở, Phượng cũng cố đạp xe nhanh tốc lực cua hết ô cỏ này đến ô cỏ khác ở quảng trường Lăng Bác để tránh sự truy đuổi gắt gao của Lăng. Phượng rùng mình, lắc đầu lẩm bẩm.
- Hiền quá cơ...
Nga ôm An chúc mừng. - Bà cố lên, tấn công mạnh vào.
An sung sướng. - Ừ.
Phượng nhìn hai bạn lắc đầu ngán ngẩm.
*****
Nhà Phượng khá đẹp, căn nhà 5 tầng, màu cam nổi bật giữa khu phố.. Trong phòng ăn ông Tú bố Phượng 50 tuổi, người phốp pháp, hiền lành cùng vợ bà Mai mẹ Phượng 46 tuổi, đẹp quý phái, nhìn học thức, thông minh nhưng sắc sảo và Huy em Phượng học sinh lớp 7, đẹp trai, lém lỉnh ngồi ăn sáng. từ trên cầu thang, Phượng vội vã cầm cặp chạy xuống dưới tầng 1 để đi học
- Con chào bố mẹ, con đi học đây.
Bà Mai vội bỏ bát, ra phòng khách giục Phượng.
- Ăn đã con rồi đến lớp không đói.
Phượng lao vào bàn ăn lấy tạm bánh rán rồi gặm vào mồm. - Con ăn bánh này được rồi.
ông Tú khẽ xuýt xoa.
- Ngồi ăn cho tử tế, vừa đi vừa ăn thế đau dạ dày đấy con.
Phượng chạy bá vai bố, bỏ bánh ra khỏi mồm, hôn trán ông.
- Chỉ có bố là lo cho con thôi.
Ông Tú cười khoái chí.
- Tất nhiên rồi công chua Phượng của bố mà. Ông véo má nựng yêu con gái.
Huy nhìn cảnh tình cảm xướt mướt của bố và chị nên không chịu được giả vờ nôn ọe.
- ọe..ọe.. buồn nôn quá! bố và chị thôi diễn cảnh tình cảm lâm li bi đát đó đi..
Phượng véo mặt em trêu trọc. - Ghen hả? hay để chị thơm em nhé. Phượng đè đầu em định hôn khiến Huy sợ hãi đẩy chị ra xa
- Thôi đi bà chị, kinh quá!..
Bà Mai nhắc nhở. - Hai đứa bớt nghịch đi. Bà nhìn Phượng nghiêm khắc - Con nhớ ôn tập cho đàng hoàng, năm sau là thi đại học rồi đấy. cố gắng phải đậu được đại học nghe chưa.
Phượng thở dài, trả lời đại.
- Con biết rồi, con đang học tập chăm chỉ đây. Thôi con đi đây.
Duy đế vào châm trọc. - chăm chỉ quá nha, không biết đi học hay đi chơi đây?
Phượng chột dạ, cười lớn, quay lại bạt đầu em.
- Thằng quỷ, dám nói xấu chị hả. chị mày hè này hơi bị con ong chăm chỉ đó nha. Đâu như thằng em sướng rên, suốt ngày được ở nhà xem phim, chơi điện tử.
Huy xoa đầu nhăn mặt.
- Thì chị cứ học giỏi được như em đi. Suốt ngày độn sổ lớp...
ông Tú khẽ bạt đầu Huy ngắt lời. - Ăn đi, nhiều chuyện..
Huy cáu gắt với bố.
- Sao bố lại đánh con, đánh vào đầu cho con kém thông minh giống chị à.
Ông Tú, bà Mai sợ Phượng chạnh lòng nên cả hai giơ tay ra nạt nộ.
- Cái thằng này..
Huy nghiêng người né tránh, Phượng giơ tay ngăn lại cánh tay của bố mẹ cười trừ.
- Kìa bố, mẹ, Huy trêu thôi mà . Cô xoa đầu em cười ranh mãnh. - Cái đầu này thông minh lắm nên không được đánh vào đó đâu.. mà chỉ ăn " cốc" thôi. chết này..
Phượng láu cá cốc vào em mấy cái rồi bỏ chạy ra ngoài cửa khiến Huy la oai oái. - Chị dám đánh vào đầu em à. Chị đứng lại đó.
Phượng nhanh tay xỏ giầy rồi chạy ra khỏi nhà. Huy định chạy theo chị nhưng bà Mai kéo tay lại.
- Con ăn cho xong đi. Đừng gây sự nữa.
.- Thôi con no rồi, con lên phòng đây. Huy sầm mặt bỏ ra ngoài., bà Mai nhìn theo lắc đầu.
Ông Tú lau miệng nhìn bà Mai đang ăn rồi nói.
- Anh thấy con Phượng dạo này đi học chăm chỉ lắm nhưng em cũng đừng hy vọng nhiều khiến cho con thêm áp lực.
Bà Mai nuốt miếng bún vào bụng phân bua.
- Em đâu có mong con vào trường Y,Bách Khoa, hay kinh tế Quốc đâu, biết nó không có thực lực mấy nên chỉ mong con đỗ vào trường đại học hạng hai, hạng ba cũng được. Dù gì vào đại học cũng rất tốt cho con sau này xin việc hơn. Giờ chỉ tốt nghiệp phổ thông, học nghề thì làm được gì. Dù gì thì bố mẹ đều là tiến Sỹ, con lại thi trượt thì coi sao được anh.
- Anh cũng biết thế nhưng đừng áp đặt con quá.
- Em Biết rồi. Bà Mai chặc lưỡi.
- À, mà em nên quan tâm đến con bé nhiều hơn. Con bé có vẻ xanh xao đấy.
- Vâng. Em cũng định sắp sếp thời gian được thì sẽ đưa con đi học cho đỡ vất vả.
- Ừ. Em nghĩ như thế là chu đáo rồi.
Ông Tú nhìn bà Mai mỉm cười.
*****
Phượng và các học viên khác đang thực hành kỹ thuật nhào bột mì. Phượng khéo léo tay ấn, tay gập bột thành thạo. Thỉnh thoảng cô vẩy bột khô để không bị dính và nhào tiếp. Phượng nghịch ngợm kéo miếng bột dài thành sải tay rồi gấp lại thành cục và tung miếng bột lên trên cao rồi rơi bịch xuống mặt bàn khiến bột khô văng bắn tùm lum lên mặt và tóc. Cô lắc mạnh tóc cho bột rơi ra cười thích chí. Cô giáo đi qua khẽ cốc vào đầu Phượng mắng nhử.
- Nghịch vừa thôi.
Phượng gãi đầu cười trừ. - Dạ.
Cô giáo đi đến chỗ các học viên khác quan sát.Chuông điện thoại trong túi Phượng reo lên, thấy tên An mập ngố hiện trên điện thoại, Phượng mỉm cười vội bấm máy.
- Gì thế bà, không học à? ( hốt hoảng, mặt tái xanh) gì? sao bà không nói sớm...ờ..ờ..tôi đến ngay đây.
Phượng cúp máy, tháo vội tạp dề, chạy đến tủ gần đó lấy túi sách, miệng làu bàu, mặt héo như táo tàu.
- Ôi!Thật là..nhanh lên mới được.
Phượng vút chạy ra khỏi lớp trước sự ngạc nhiên của cô giáo nấu ăn. Phượng đạp xe tốc lực lao qua các con phố, trán lấm tấm mồ hôi, đầu văng vẳng lời An hốt hoảng nói qua điện thoại.
- Bà ơi!làm sao đây?.. mẹ bà đang ở đây này.. qua nhanh lên đi..
Phượng ngửa đầu lên trời rên rỉ.
- Trời ơi! bị phát hiện chắc chết quá! phải nhanh lên mới được.
Phượng co người đạp xe gần đến trung tâm nhưng gặp đúng lúc đèn đỏ ở ngã tư đông kín người không có chỗ len khiến cô vã hết mồ hôi, vò đầu rên rỉ.
- Thật là... điên mất thôi.
Phượng bập mồm liên tục vì lo lắng, sốt ruột khi chưa thấy đèn xanh.Mọi người đứng quanh trố mắt nhìn cô ngạc nhiên rồi cười tủm tỉm khiến Phượng nhíu mày khó hiểu. Cô chợt nghĩ ra là người cô dính đầy bột mì liền phủi phủi nhanh trên tóc, mặt, quần áo nhưng vẫn không hết.
- Ôi!.. Điên mất thôi, điên mất thôi...
*****
Đứng trước cửa lớp ở Trung tâm luyện thi đại học An vã mồ hôi khi đứng nói chuyện với bà Mai.
- Bác chờ thêm một chút thôi, Phượng đi phô tô tài liệu cho lớp nên chắc hơi lâu một tí.
- Phượng đi lâu chưa cháu? Bà Mai sốt ruột.
- Dạ, cũng...cũng được khoảng 30 phút rồi ạ, chắc bạn ấy cũng sắp về rồi. An Lắp bắp.
Bà Mai khẽ nhíu mày nhìn An như nghi ngờ khiến An hơi hoảng quay mặt vào trong nhăn nhó nói thầm.
- Bà Phượng này, sao lâu thế? tim tôi muốn rụng luôn rồi nè.
An quay ra nhìn bà Mai cười gượng. Bà Mai ngó nghiêng vào lớp học đắn đo hỏi An. - Học ở đây có tốt không cháu?
- Dạ, tốt..tốt bác à. Giáo viên dạy rất hay, khóa trước rất nhiều anh, chị đỗ đại học. An cố điềm tĩnh trả lời.
- Thế à! thế thì tốt, con Phượng học ở đây cùng cháu thì bác yên tâm rồi. Bà Mai mừng ra mặt
- Vâng ạ. An gượng gạo trả lời.
*****
Phương vẫn kẹt xe ở ngã tư đèn đỏ cô bập bập mồm sốt ruột. Cô quan sát xung quanh, thấy lối đi tắt qua vườn hoa nên phi xe lên vỉa hè rồi băng qua công viên sang bên kia đường tiến vào nơi trung tâm luyện thi đại học. Phượng gửi xe rồi lén lút đi vào trong, vừa đi vừa nấp vào bụi cây nọ đến bụi cây kia để quan sát. Thấy bà Mai và An đang đứng trước cửa lớp nhìn ra sân nên cô cẩn thận để không bị phát hiện. Cô nhìn lại quần áo dính đầy bột nên ngó nghiêng tìm nhà vệ sinh để vào rửa ráy.
- Không biết nhà vệ sinh ở đâu đây? thế này mà ra gặp mẹ chắc bị phát hiện luôn quá.
Phượng nhìn quanh thấy biểu tượng nhà vệ sinh bên phải nhưng lại phải chạy qua một khoảng sân trống mới tới nơi nên quyết định nhổm dậy chạy nhanh tới đó nhưng đúng lúc bà Mai quay ra nên cô vội quay phách người lại và nằm thấp xuống bụi cây.Vài bạn học sinh đi qua thấy kì lạ nên tủm tỉm cười khiến Phượng nhăn mặt xấu hổ. Phượng vã mồ hôi quan sát và thấy mẹ quay đi hướng khác nên nhổm dậy, lao thẳng tới nhà vệ sinh trước mặt. Cô mừng quýnh khi tới nhà vệ sinh nhưng mặt nhanh chóng xịu xuống khi cửa nhà vệ sinh bị đóng và treo biển " Đang sửa chữa" khiến cô nhăn mặt, vò tóc rên rỉ
- Đúng là đen cả chấy mà. Làm sao bây giờ?
Phượng nhìn sang nhà vệ sinh nam, ánh mắt lóe lên ý nghĩ, cô len lén tiến đến trước cửa nhà vệ sinh nam.
Bên trong nhà vệ sinh nam Lăng lau tay và đi ra cửa, chưa kịp nắm chốt mở thì thình lình cánh cửa mở ra và đập mạnh vào mặt khiến cậu ôm mặt kêu la.
- ÁAA...đau quá!
Phượng mở cửa thấy bạn nam trong nhà vệ sinh vừa giật mình hoảng hốt, chạy lại gần lo lắng.
- Ối!..Cậu..cậu không sao chứ, mình xin ...hả?...Phượng trố mặt ngạc nhiên khi gặp lại Lăng. - Là.. cậu...?
- Hả?..lại là cô? Lặng sửng sốt không kém
Phượng nhăn nhó, cười gượng gạo quay người bỏ đi nhưng Lăng đã kéo tay lại, đanh mặt.
- Cô..cô làm gì ở đây?
Phượng giật mình khi bị Lăng kéo tay lại, tay cô bị bóp chặt nên hơi đau khiến cô nhăn mặt, vẩy tay Lăng ra.
- Bỏ tay ra đã. thật là xui xẻo hết nói mà, sao lại gặp hắn ở đây chứ? Phượng nghĩ thầm.
Lăng nhìn Phượng từ đầu đến chân toàn màu trắng nhìn khôi hài khiến cậu nhếch mép cười mỉa. Phượng lúng túng.
- Ờ..như cậu thấy đấy, mình cần vào nhà vệ sinh.
Lăng ngạc nhiên.
- Nhà vệ sinh? đây là nhà vệ sinh nam mà.
- Tôi biết...Ờ..tại vì nhà vệ sinh nữ đang sửa nên...Phượng cười gượng.
Lăng ngạc nhiên, cười nhạt.
- Nên cô sang đây sao?
Phượng gượng gạo gật đầu, tiến đến chậu nước, xả nước và vội vàng rửa mặt, phủi quần áo. Lăng nhìn cười khẩy.
- " Dị" thật đấy. Hôm trước thì chặn đầu xe, hôm nay thì vào nhà vệ sinh nam? Cô..cô là loại người gì vậy?
- Loại người? Cậu quá lời rồi đấy. Phượng mím môi tức giận.
Lăng nhún vai, bĩu môi.
- Tùy cô nghĩ thôi.
Phượng phì hơi, nhắm mắt nhẫn nhịn.
- Tôi đang bận, lúc khác nói chuyện sau.
Phượng đi ra cửa, tay nắm núm cửa định mở thì Lăng kéo người cô lại và đóng sầm cửa. Phượng trợn mắt hầm hầm.
- Gì nữa.
- Chúng ta chưa nói xong.
Phượng thở hắt khó chịu.
- Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?
- Chuyện hôm trước... Xin lỗi đi.
Phượng cười khẩy.
- Tại sao tôi phải xin lỗi? Chính cậu là người gây chiến trước mà không phải sao?
- Tôi sao? Lăng ngạc nhiên cười lớn
- Phải. Cậu cố tình dừng xe đột ngột làm tôi xuýt ngã đúng không?
Lăng trợn mắt tức tối.
- Thế à. Thế ai là người cố tình chặn trước đầu xe người khác mà không chịu tránh sang bên khi người ta xi nhang để vượt lên hả?
Phượng gân cổ.
- Tại cậu đã nhìn đểu tôi và cười khẩy như thế này này. Phượng bắt chước lại điệu bộ của Lăng. - Nên tôi tức mới làm thế. Thôi được rồi..coi như là hòa nhé, được chưa? bây giờ tôi đang có chuyện gấp để lát nữa nói sau đi.
Lăng cười nhạo.
- Cô đúng là người xấc xược mà.
Phượng đanh mặt giận dữ, bất ngờ nắm chặt tay lăng, xoay cánh tay ra đằng sau khiến Lăng không kịp phản ứng rồi đá vào chân Lăng khiến chân cậu khụy xuống kêu oai oái.
- Bây giờ thì cậu biết thế nào là xấc xược rồi chứ.
Lăng cố quay lại tức tối.
- Cô..cô..làm gì thế?
Phượng lè lưỡi trêu tức, đẩy người Lăng ngã xuống đất rồi bỏ chạy ra khỏi nhà vệ sinh nam đúng lúc 2 người khác vào giật mình nhìn hai người. Lăng vừa tức vừa xấu hổ.
- Cô đứng lại đấy.
Lăng lao ra ngoài, ánh mắt giận dữ ngó nghiêng khắp nơi tìm Phượng. Nhìn thấy Phượng đang tiến đến trước cửa lớp cậu nên cậu cười ranh mãnh tiến đến gần.
Phượng đi nhanh đến trước cửa lớp học nơi An và mẹ đang đứng. Cô gạt nước trên mặt cười lớn chạy đến ôm mẹ.
- Ôi! sao hôm nay người mẹ đáng kính của con lại ghé qua đây vậy.
Phượng vùa cười gượng với mẹ vừa nhìn An méo mó. Bà Mai hơi lừ mắt khó chịu.
- Con đi phô tô ở đâu mà lâu thế?
Phượng ngạc nhiên.
- Phô tô?..Chột dạ nhìn An đang nháy nháy mắt. - À..con phô tô khá xa ở đây cho rẻ ý mà. Mà sao hôm nay mẹ lại đến thăm con thế này? làm con vui quá đi mất.
Phượng ôm châm lấy mẹ mặt nhăn nhó khổ sở. Cô giật mình khi thấy Lăng đang tiến đến gần cô với nụ cười ranh mãnh.
- Trời ơi!sao hắn lại đến đây? À..hắn học cùng lớp với An mà..chết rồi.. Cô rên thầm.
Bà Mai nhìn con âu yếm.
- Mẹ có việc đi ngang qua đây nên ghé thăm con học hành sao. Gặp con một lát rồi mẹ đi ngay. Mà con bảo đi phô tô tài liệu cho lớp mà, tài liệu đâu?
Phượng giật mình lắp bắp.
- À...tài liệu rất nhiều nên họ bảo khoảng 2 tiếng nữa quay lại. Con định đợi lấy nhưng thấy An bảo mẹ đến thăm nên con về gặp mẹ.
- Thế à!Con học vẫn tốt chứ? có vất vả lắm không?
- Không vất vả lắm đâu. Ở đây thầy cô rất giỏi, bạn bè rất..
Phượng nhìn thấy Lăng đứng tựa người trước cửa lớp đang nhếch mép cười mình khiến cô quắc mắc nhìn lại rồi nhìn mẹ cười gượng.
- rất...rất tốt ạ.
Lăng cười ác ý lầm bầm.
- Nói dối sao? thật là...có chuyện hay đây.
Phượng lén gạt mồ hôi lấm tấm trên trán, tay giật áo An cầu cứu.An thoáng giật mình nhưng hiểu ý.
- Thôi chúng cháu vào lớp đây. Cô giáo sắp vào rồi ạ.
Phượng hồ hởi nhưng giả bộ.
- Đã vào giờ học rồi sao? Con muốn ỏ thêm với mẹ nhưng lại phải vào học rồi.
Bà Mai mỉm cười.
- Không sao, việc học là quan trọng, mẹ cũng đi bây giờ, thôi con vào lớp đi. Lúc nào học xong mẹ qua đón con nhé.
Phượng hơi hoảng xua tay.
- Dạ không cần đâu mẹ ạ. Con đi xe đến đây mà. Cô kéo An đi. - Thôi con vào đây. Mẹ về đi nhé.
Phượng vội vàng đưa An vào lớp. Cô gặp Lăng đứng chặn ở cửa lớp nên cười gượng gạo.Lăng mỉm cười ranh mãnh.
- cậu học ở đây sao?
Phượng giật thót mình, bối dối nhìn Lăng rồi nhìn mẹ vẫn đứng ở đằng sau nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc.
- Tất nhiên rồi..Phượng cười gượng trán vã mồ hôi. - Chắc cậu mới học ở đây đúng không?
Lăng tỉnh bơ.
- Đâu có, mình học từ đầu mà. Mình nhìn mặt cậu rất...
Phượng cười lớn, bá cổ Lăng tỏ ra thân thiết khiến Lăng ngỡ ngàng.
- Rất quen đúng không? Phượng nháy nháy mắt với Lăng. - Chắc tại lớp đông quá nên chưa có dịp thân thiết, hay nay bọn mình ngồi cùng bàn đi. Cô nhìn An cầu cứu. - Đúng không An.
An gật gật đầu cười gượng.
Lăng thấy Phượng diễn thì nực cười nên gạt tay Phượng ra, nói thầm
- Bỏ ra, cô thôi diễn trò đi.
Phượng cố mặt dày cười gượng, quàng cổ Lăng và kéo nhanh vào trong lớp. Phượng ấn Lăng ngồi xuống ghế rồi cô ngồi bên cạnh mặc cho Lăng luôn giật tay cô ra năn nỉ.
- Làm ơn đi, một lát thôi, giúp tôi đi.
Lăng cười mỉa.
- Tại sao tôi phải giúp...
Lăng chưa kịp nói hết thì Phượng đã lấy tay bịt mồm cậu lại và quay ra phía ngoài cửa lớp xem mẹ đã đi chưa. Bà Mai nhìn cô mỉm cười khiến Phượng cố cười theo, vẫy tay tạm biệt cho đến khi bà bước đi làm cô thở phào nhẹ nhõm. Cô giật mình khi Lăng hất tay cô ra.
- Bỏ ra. Cô đúng là mặt dày thật đấy.
- Thì vì ai? lúc nãy cậu cố tình đúng không? Phượng nổi quạu.
An đứng sau ngắt lời Phượng.
- Mẹ bà về rồi đấy. Trời ơi, tim tôi muốn rụng ra ngoài luôn rồi đây này.
Phượng nhìn An biết ơn, cô đứng lên, kéo An ngồi vào bàn.
- Cảm ơn bà nhiều . Phượng đập tay với tay An. - Tôi về trước đây, hẹn gặp bà sau nha.
Lăng cười mỉa khi thấy Phượng chạy ra khỏi lớp.
Thật chẳng ra gì. Lăng nhìn Phượng bằng con mắt khinh khỉnh. Trong lòng cậu không bao giờ muốn tiếp xúc hay gặp lại cô ấy một lần nào nữa. Cậu giật mình khi thấy An nhìn mình đắm đuối.
- Chuyện gì?
An nhỏ nhẹ cảm ơn Lăng.
- Cảm ơn cậu vì lúc nãy đã giúp Phượng bạn mình.
Lăng lắc đầu, cười nhạt.
Phượng được phen hú hồn thoát chết trong gang tấc. Cô vào phòng thở phào nhẹ nhõm. Phòng ngủ Phượng được trang trí màu vàng khá nổi bật. Cô ngồi bàn học say xưa đọc sách nấu ăn rồi ghi chép ra vở. Cô lôi bộ dụng cụ nấu ăn trong cặp ra nhìn ngắm thích thú.
****
Trước cổng trung tâm luyện thi đại học. Phượng và An đứng chờ mẹ Phượng đến đón. An lo lắng.
- Sao dạo này bà được quan tâm ghê thế?
Phượng nhăn nhó.
- Thế mới khổ đây, hôm nay lại mất buổi học nấu ăn rồi.
- Hay bà cứ nói thật với mẹ đi. Biết đâu mẹ bà lại cho bà đi học nấu ăn mà không phải học lén lút nữa.
- Chờ đó. Phượng giật tóc mình. - Nếu mình nói ra chắc không còn sợi tóc trên đầu nào mất.
- Tội nghiệp bà. An chẹp miệng ngán ngẩm
- Khát quá, bà đứng đây tôi mua gì uống cho mát nhé.
Phượng quay người bước đi vô tình vấp phải người Lăng. Cô giật mình lùi lại. Lăng cười khẩy rồi phớt lờ bước đi khiến Phượng phụng mặt khó chịu.
- Này cậu, dừng lại đã. Phượng chặn trước mặt Lăng.
- Sao? lại đến đây diễn kịch nữa hả?
- Diễn kịch? Phượng tức tối cười lớn.
An thấy bối dối khi thấy hai người có vẻ căng thẳng.
- Có..có chuyện gì vậy?
Phượng phân bua.
- Cậu ta bảo mình đang diễn kịch này. Diễn kịch? mình sao? Cô phì hơi giận dữ.
- Thì đúng thế còn gì. An chột dạ thật thà.
Phượng đớ người quắc mắc, giơ tay dọa An.
- Cậu thật là...Cô cười gượng nhìn Lăng và An. - Thì vì có nguyên nhân nên mình mới làm thế đúng không?
An gật gật đầu, Lăng cười khẩy phớt lờ bước đi, Phượng tức tối kéo tay Lăng lại
- Này, tôi biết cậu luôn khó chịu với tôi nhưng đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi và còn cả cái kiểu cười đó nữa rất khó chịu đấy.
Lăng vẩy tay Phượng ra thách thức. - Nếu tôi vẫn nhìn kiểu đó, vẫn cười kiểu đó thì sao?
Phượng bẻ ngón tay, phì hơi giận dữ dọa nạt.
- Thì tôi không để cậu yên đâu.
Lăng cười lớn.
- Không để yên thì định làm gì? Đánh sao? Cứ tự nhiên, à, mà hôm nay chắc bố mẹ cô đến đón đúng không? hay tôi ở lại chào hỏi một tiếng nhỉ. Hôm trước vội quá chưa kịp chào hỏi, bạn cùng lớp mà, có cần tôi diễn giùm không?
An toát mồ hôi hích tay Phượng kiềm chế. Phượng chột dạ nghĩ thầm.
- Gì chứ, tên khốn định dọa mình đây mà. Nhưng nếu hắn tiếc lộ chắc mình chết mất. Cô cười gượng làm lành. - Ấy không cần cậu vất vả thế đâu. Mình là bạn bè mà sao lại đánh nhau ở đây. Chỉ là.. cậu và mình có chút hiểu lầm nên mình không thích ..ha..ha cậu nhìn mình kiểu đó ..Ha..Ha...Nhưng không sao cái đó cũng không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới đúng không. Cô chùn giọng. - Vì thế..chắc không vì chút hiểu lầm mà cậu lại có ý định nói cho bố mẹ mình biết đúng không?
Lăng cười khiêu khích.
- Có thể, vì tôi và cô đâu phải bạn bè.
- Gì chứ. Cậu đúng là tên khốn mà. Phượng giận dữ.
- Tên khốn sao? Lăng cáu tiết
- Phải. Cậu là tên khốn đó. Nãy giờ tôi nhịn nhiều rồi đấy nhé. Chắc chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ mà.
- Gì chứ. Lăng trố mắt.
An vã mồ hôi kéo Phượng đi ra chỗ khác.
- Thôi đi bà, đừng gây sự nữa.
Phượng tức tối đẩy An ra bên.
- Tránh ra.
Phượng hầm hầm quay lại tung vài món võ cô từng học ở cấp 1 ra đe dọa Lăng. Ban đầu Lăng chút giật mình nhưng nhanh chóng nghiêng người né tránh cú đá trực diện rồi nhẹ nhàng tránh cú đấm bên phải, bên trái rồi điệu nghệ tóm tay Phượng bẻ ngoặt ra đằng sau khiến cô hốt hoảng.
- Bỏ ra tên khốn. Mình gặp cao thủ rồi..thật là..Cô vã mồ hôi nghĩ thầm.
Lăng đắc trí.
- Tưởng gì, chỉ thế này thôi sao mà đòi hạ gục tôi à?
- Ừ đấy. bỏ ra. Cô giật mình nhìn thấy mẹ từ xa đang đến. - Ôi mẹ tôi đến kìa!.. bỏ ra đi.
An cũng giật mình can hai người.
- Thôi đi hai cậu, đùa thế đủ rồi đấy.
Lăng vẫn giữ chặt tay Phượng khiêu khích.
- Ban đầu tôi không có ý định xen vào chuyện gia đình cô nhưng vì cô đã hành xử lỗ mãng với tôi trước nên tôi quyết định sẽ nói cho mẹ cô biết mọi chuyện. Nào đi đến gặp mẹ cô thôi.
Phượng, An nhìn nhau vã mồ hôi sợ hãi. Phượng can Lăng bước đi xuống giọng van xin.
- Đừng đừng. Xin cậu đấy, nếu mẹ tôi biết thì tôi chết mất.
- Thế à? Thế thì càng phải nói. Lăng mỉm cười đắc thắng.
An đứng cạnh run rẩy. Phượng van xin thảm thiết.
- Xin cậu đấy, đừng nói chuyện đó ra, cậu bắt tôi làm gì cũng được. Xin cậu!..Phượng rơm rớm nước mắt.
Lăng thích thú.
- Làm gì cũng được sao?
Phượng nhăn nhó khổ sở.
- Phải, làm đầy tớ, làm trâu bò cũng được..
An nhìn Phượng ngạc nhiên, Lăng mỉm cười đắc thắng.
- Trước tiên, hãy xin lỗi đi.
Phượng mím môi, nhắm mắt kiềm chế nghĩ thầm. - Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Cô lầm bầm. - Mình xin lỗi.
- Nói to, vừa cười vừa xin lỗi. Lăng mỉm cười.
- Mình xin lỗi. Giờ thì bỏ tay ra được chưa? Phượng đỏ mặt hét lớn.
- Hôm nay tạm tha. Sáng mai 7 giờ có mặt ở đây, nếu không đến đúng giờ thì tôi không đảm bảo giữ lời đâu. Lăng lạnh lùng ra lệnh.
Đúng lúc bà Mai vừa tới, Lăng bỏ tay Phượng và khẽ cúi chào bà Mai rồi bỏ đi với nụ cười đắc thắng. Phượng nhìn theo tức ói máu. Cô và An quay ra nhìn bà Mai cười gượng.
****
Trước cổng trung tâm luyện thi Phượng dừng xe vừa lúc Lăng tới. Lăng quẳng balo vào người Phượng khiến cô lúng túng đỡ lấy.
- Cậu nhận làm đầy tớ của tôi đúng không? Giờ thì đi mua xôi cho tôi ăn sáng rồi mang vào lớp. Cô biết chỗ tôi ngồi rồi đúng chứ.
Phượng nặng mặt, ánh mắt tức giận phụng phịu chửi thầm. - Tên khốn này.
Lăng nhíu mày khó chịu.
- Thái độ đó là gì? Không thích à?
- Đâu có, để tôi..tôi đi mua ngay lập tức. Cậu vào trong đó ngồi chờ đi nha. Cô cười gượng
Lăng khẽ mỉm cười đắc trí nhưng cố làm mặt lạnh.
- À, nhớ mua xôi ruốc, xôi khác tôi không ăn đâu.
- Cho ăn " xôi xéo" luôn tên khốn. Phượng lẩm bẩm chửi thầm.
Phượng hậm hực nhìn Lăng rồi bỏ đi một lát và quay trở lại lớp học để balo và xôi trên bàn cho Lăng.
- Giờ tôi về được chưa?
Lăng lạnh lùng tỉnh bơ.
- Ăn xôi mà không có nước thì khát lắm. Cậu đi mua nước đi.
Phượng mím môi, lườm lăng miễn cưỡng đi ra. Lăng cười mỉm thích thú. Phượng vội vã ra ngoài mua chai nước và mang vào đặt chai Lavi trên bàn . Lăng lắc đầu, kéo áo vẩy vẩy.
- Oa! trới nóng thế này thì phải uống nước lạnh chứ.
Phượng phì hơi kiềm chế cơn tức chạy ra ngoài. Vài người bạn trong lớp nhìn cô ngạc nhiên, cười khúc khích khiến cô giận tím mặt. Phượng lại đi vào đặt chai nước lạnh cạnh chai nước lúc nãy. Lăng lắc đầu. Phượng mặt cau có đi nhanh ra ngoài lớp rồi hậm hực đi vào để hộp sữa TH cạnh hai chai nước. Một lúc sau cô lại đi ra, lại đi vào đặt hết chai nước cam, nước coca, bánh mì,bim bim đầy bàn trước mặt Lăng. Trán cô vã mồ hôi, thở hổn hển trước mặt Lăng.
- Bằng đấy đã đủ chưa?
- Tạm đủ. Giờ cậu ra ngoài chờ tôi học song thì nói tiếp. Lăng lạnh lùng nhìn Phượng
- Gì? tôi không thể chờ ở đây được. tôi còn phải.. Phượng tức tối.
Lăng dọa dẫm.
- Nếu cậu không nghe lời thì tôi sẽ...
- Thôi được rồi, tôi chờ, tôi chờ là được chứ gì. Phượng xuống giọng miễn cưỡng.
Phượng hậm hực đi ra, Lăng nhìn theo mỉm cười đắc trí. Đi tới trước cửa lớp cô quay lại nhìn Lăng gầm gừ.
- Tên khốn, đúng là xui xẻo mà, tức quá đi mất.
Phượng tức đá giỏ hoa trong sân chút giận khiến giỏ hoa lăn lông lốc ra sân. Cô chột dạ sợ bị phát hiện nên nhanh chóng để lại chỗ cũ và bỏ ra ngoài. Trước cổng trung tâm Phượng hậm hực đứng chờ dưới cái nắng gay gắt khiến trán vã mồ hôi. Cô đi đi lại lại sốt ruột rồi cầm điện thoại ra xem giờ. Phượng tìm chỗ có bóng râm giở sách hướng dẫn nấu ăn ra đọc rồi ghi chép cẩn thận ra vở. Lăng đi ra nhìn thấy Phượng ngồi học có vẻ chăm chú lấy làm ngạc nhiên nhưng không mấy quan tâm. Cậu lạnh lùng bước đến ra lệnh.
- Này.
Lăng ném balo vào người Phượng, Phượng giật mình nhưng phản ứng nhanh túm lấy, nhìn Lăng cau có.
- Gì nữa? trốn học à?
Lăng cười ranh mãnh.
- Yes. Nhanh lấy xe của cậu đi.
- Để làm gì? Phượng trợn mắt ngạc nhiên.
****
Trong công viên Phượng vừa khoác balo đằng sau, đằng trước vừa cong lưng đạp xe đèo Lăng thở phì phò lên dốc, trán đãm mồ hôi trong khi Lăng ngồi sau thư thái, thích thú chụp ảnh.
- Cậu không đạp cùng được à, dốc cao quá, chân tôi muốn rụng luôn rồi này. Phượng phàn nàn.
Lăng tỉnh bơ.
- Cậu khỏe lắm mà. Hôm trước còn thẳng chân đá tôi rất dũng mãnh đúng không. Tự đạp một mình đi, tôi còn bận ngắm cảnh. Lăng mỉm cười thích thú vỗ vai Phượng. - Đầy tớ trung thành, cố lên.
Phượng mím môi, nhắm mắt hậm hực rủa thầm.
- Tên khốn, giỏi hành hạ người khác.
Phượng vã mồ hôi đạp xe cố vượt lên cầu. Cây cầu nối giữa hai hồ nước, xung quanh phong cảnh thật nên thơ. Phượng dừng xe thở hồng hộc còn Lăng thích thú chạy bên này sang bên kia chụp ảnh. Phượng lườm Lăng rồi ngồi phịch xuống lan can cầu đấm vào chân.
- Mệt chết đi được. Trông hắn kìa, đúng là sướng như vua mà, mình đúng là số khổ mà. Cô nắn bóp chân. - Ôi cái chân của mình! Phượng tức tối giơ nắm đấm về phía Lăng. - Tên khốn..
Phượng giật vội tay lại khi Lăng bất ngờ quay nhìn về phía cô. Lăng nhìn Phượng nhíu mày tò mò.
- Đi thôi, ngồi đó làm gì. cậu giục.
Phượng miễn cưỡng đứng lên chờ Lăng ngồi lên xe, cô đạp cho xe chạy xuống dốc và hét lên sung sướng khi không phải đạp, giơ hai chân lên cho xe chạy tự do. Lăng ngồi sau rú lên sung sướng, cậu đứng lên chân để xe giang tay cười thích thú. Phượng ranh mãnh phanh gấp xe lại khiến Lăng chao đảo và bá vai Phượng khiến cả hai bối dối, ngượng ngùng. Lăng đỏ mặt nhìn ra hồ hớn hở.
- Dừng xe. Chúng ta đi đạp vịt thôi.
- Gì? Phượng ngạc nhiên phanh gấp. – Nếu muốn cậu tự đạp một mình đi.
- Tại sao tôi phải đạp, cậu là đầy tớ của tôi cơ mà.
- Tên khốn. Phượng lầm bầm tức tối.
- Đi thôi, còn đứng đó làm gì. Lăng giục rồi mỉm cười tỉnh bơ quay đi. Phượng tức tối đá đổ chiếc xe hậm hực theo sau. Hai người nhanh chóng lên thuyền. Lăng hất mặt ra lệnh cho Phượng đạp để con vịt chạy. Phượng lụng phụng đạp nặng nề.
- Đạp nhanh lên, yếu như sên ấy. Sao lúc đá tôi thì khỏe thế.
- Tên khốn, đúng là biết cách trả thù người khác mà. Phượng làu bàu chửi thầm. Cô ghì chân để đạp thật mạnh cho vịt chạy nhanh trán ướt đẫm mồ hôi trong khi Lăng thư thái chụp cảnh, miệng mỉm cười nhìn Phượng thích thú.
Lăng dẫn Phượng đi lòng vòng quanh công viên, hai người dừng lại trước trò chơi đánh đu. Lăng mừng reo.
- Oa! trò này hay đấy. Lăng nhảy lên đu ra lệnh cho Phượng. - cậu lại đây đẩy cho tôi.
- Lại nũa. Phượng càu nhàu chân như muốn khụy xuống vì phải đạp vịt lúc nãy.
Lăng giục giã.
- Lẹ lên, come on, hurry up!
Phượng hậm hực bỏ balo ở sau lưng và trước ngực xuống đất rồi đến đu. Cô miễn cưỡng đẩy cho Lăng. Lăng thúc giục
- Đẩy mạnh nữa lên, yếu như sên ấy.
Phượng phì hơi khó chịu. Cô lấy toàn sức đẩy thật mạnh khiến người Lăng bay cao lên trời. Lăng cười thích thú.
- Thích quá. Cậu lên đây nào. Trò này hai người chơi mới thích.
- Không cần, Cậu chơi một mình đi. Phục vụ cậu từ sáng tới giờ tôi cũng mệt lắm rồi.
- Tôi bảo cậu lên cơ mà. Có nghe lời không. Lăng đanh mặt ra lệnh.
Phượng miễn cưỡng dừng đu. Lăng đưa tay ra kéo Phượng lên nhưng cô gạt phăng tự mình trèo lên khiến Lăng bẽ bàng. Hai người bối rối khi đứng đối diện với nhau. Hai người thay nhau nhún, chiếc đu từ từ đẩy lên cao bay từ bên này sang bên kia. Dây buộc tóc Phượng rơi ra khiến làn tóc bay phất phơ trong gió làm cho khuôn mặt cô thật đẹp, hiền dịu. Lăng chút bối rối nhìn khuôn mặt rạng ngời của Phượng. Cả hai cười vui vẻ bay trong không trung.
*****
Quán cafe nơi Nga làm tấp nập người ra vào. Phượng, An ngồi cười đùa vui vẻ trong quán cafe nơi Nga Làm trong khi Nga đang bận phục vụ khách. Trang và Trường bạn cùng lớp bước vào. Trang với vẻ đẹp sắc sảo, tính cách ngang ngược, hống hách và luôn đố kỵ với Phượng, An, Nga còn Trường thì luôn đỏm dáng với phong cách hotboy nổi loạn, tính khí hung hăng luôn a dua theo Trang. Hai người yêu nhau nên lúc nào cũng cặp kè cùng nhau. Trang, Trường ngồi vào bàn, mắt chăm chăm vào điện thoại và lên tiếng gọi phục vụ.
- Phục vụ. Trường gọi.
Nga vội chạy đến ân cần.
- Dạ, quý khách uống gì ạ. ơ.?..Nga nhìn Trang, Trường ngạc nhiên.
- Cậu làm ở đây hả? Trang tò mò hỏi.
Phượng, An ngồi góc trong nghe thấy tiếng Trang nên tò mò quay ra. Nga cười trừ. - Ừ. Hai cậu uống gì.
Trang đặt điện thoại lên bàn, chân vắt chéo, tỏ vẻ.
- Cho 1 sinh tố bơ, 1 đen đá.
- Hai cậu chờ một chút.
Nga tất tưởi đi vào quầy pha. Trang nhìn theo cười mỉa.
- Chắc nhà nghèo quá nên mới đi làm thêm.
- Nghe nói nhà ông bà nội Nga rất giàu mà. Trường hoài nghi.
- Giàu nhưng nhà nó có được xơ muối nào đâu.
- Sao thế?
- Vì họ đã bị nhà nội từ mặt rồi mà.
- Vậy à. Trường tỏ vẻ thông cảm.
Phượng ngồi sau thấy Trang, Trường nói xấu Nga và gia đình không chịu được nên to tiếng.
- Này, hai bạn. Cô đứng dậy tiến đến bá vai Trang. - Rảnh rỗi quá hay sao mà mang chuyện người khác ra bàn tán thế hả?
Trang, Trường giật mình.
- Gì chứ. Tự do ngôn luận mà, có luật nào cấm không. Trang nhơn nhơn.
Phượng nhếch mép.
- Không có luật nào cấm, cậu có mồm cậu nói, nhưng đừng lôi chuyện nhà người khác ra đàm tiếu, hèn lắm.
- Gì chứ, cậu định sinh sự với mình hả? Trang nổi cáu.
- Đâu có. Phượng ngoáy lỗ tai. - Tại thấy ngứa tai quá nên không chịu được.
Phượng thấy có chút gỉ tai trên tay liền lau vào áo Trang khiến Trang nổi điên túm lấy áo Phượng định đánh nhưng An cầm tay Trang ngăn lại.
- Thôi đi hai bà. Nếu đánh nhau thì ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến Nga.
Phượng thấy Nga từ quầy mang cafe ra thì gạt tay Trang ra và tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra. Mặt Trang hầm hầm tức tối, khi Nga gần tới nơi Trang cố tình gạt chân khiến Nga vấp phải chới với ngã. Phượng nhanh tay đỡ Nga, tay đỡ lấy khay nước, không may cô hấng trọn cafe và sinh tố rớt vào người. Trang, Trường cười ngặt nghẽo, An bịt mồm cười thầm còn Nga cuống quýt lo lắng.
- Cậu không sao chứ? mình xin lỗi..
Phượng nhìn Trang tức tối.
- Mình không sao, không phải lỗi của cậu mà có kẻ cố tình gây sự thôi.
Nga giục giã.
- Vào nhà vệ sinh đi, mình lau cho.
An cầm tay Phượng lôi đi.
- Đi nào, nhanh lên.
Phượng hậm hực nhìn Trang trong khi Trang đắc trí cười mỉa. Trong nhà vệ sinh Nga giặt khăn dấp nước lên áo để lau, An lau chỗ sinh tố dính đầy trên mặt Phượng. Phượng cáu giận.
- Tức quá, nó cố tình hại bà đó.
- Mình biết. Cảm ơn cậu. Nga nhìn Phượng biết ơn.
Phượng vẩy tay.
- Bạn bè mà cảm ơn gì. sao dạo này số tôi đen quá. Bị tên Bằng Lăng người yêu lý tưởng của bà An bắt nạt phải làm đầy tớ cho hắn đã nhục lắm rồi, nay lại bị con Trang làm cho thân tàn mà dại thế này. Cô nhìn vào gương rùng mình. - thật là xui xẻo, xui xẻo mà.
Nga, An nhìn bạn cười tủm.
- Hai bà còn cười được hả. Thế này mà còn bị mẹ phát hiện là bỏ học thêm đi học nấu ăn nữa thì đời tôi coi như xong luôn đó. Phượng kêu trời
Phượng gục đầu vào gương nhăn nhó. Ngoài cửa nhà vệ sinh Trang tình cờ nghe được ánh mắt lóe lên ý nghĩ ranh mãnh.
****
Phượng vừa mở cửa bước vào nhà thì bà Mai mặt hầm hầm từ trong phòng khách chạy nhanh ra, véo tai cô lôi vào.
- Lại đây, con nhỏ hư đốn này.
Phượng ngạc nhiên kêu lên.
- ÁAA...mẹ làm gì thế, đau quá!
- Con...con học đâu cái tính nói dối đấy hả?
- Nói dối gì ạ? đau quá, mẹ bỏ tay ra đã.
Bà Mai kiềm chế bỏ tay ra khỏi tai Phượng.
- Con..mẹ cho con tiền đi học thêm để ôn luyện thi đại học tại sao con lại không học mà đi học nấu ăn hả?
Phượng trợn mắt ngạc nhiên rồi tức tối nghĩ đến Lăng
- Là tên khốn kia.
Phượng kinh hãi nhưng gân cổ cãi lại mẹ.
- Học nấu ăn thì có gì sai chứ. Xin mẹ đừng kỳ thị như thế.
Bà Mai nổi cáu.
- Nấu ăn, nấu ăn, mẹ cấm, cấm tuyệt đối. Con làm mẹ thất vọng quá đi mà. Tưởng con học hành chăm chỉ vậy mà không những bỏ học mà còn nói dối nữa. Vậy là..những ngày qua con toàn đóng kịch đúng không? Con giỏi quá mà.
Phượng rơm rớm nước mắt.
- Con xin lỗi vì nói dối mẹ. Thực lòng con không muốn thế nhưng nếu nói ra chắc mẹ không đồng ý nên con mới làm vậy. Xin mẹ hiểu cho con.
Bà Mai thất vọng.
- Thôi đi. Mẹ không thể tin con được nữa. Từ ngày mai mẹ sẽ đưa con đi học. Còn lớp học nấu ăn đó thì nghỉ luôn đi.
Phượng mếu máo.
- Kìa mẹ..con xin mẹ..
Bà Mai giận dữ bỏ vào phòng đóng sập cửa lại, Phượng ngồi thụp xuống đất, mím môi khóc.
****
Trước cổng trung tâm Lăng giật mình thấy Phượng bất ngờ đằng sau lao tới.
- Tên khốn kia.. Phượng gào thét nhìn Lăng căm giận.
Cô tung cú đá như trời giáng vào chân Lăng khiến Lăng ngã khuỵa xuống đất kêu la, ánh mắt kinh hãi nhìn Phượng.
- Ui da! Cậu làm gì thế hả? Lăng tức tối.
Phượng nhìn Lăng trừng trừng.
- Đây là phần thưởng cho kẻ bội tín như cậu.
Lăng vừa tức vừa kinh ngạc, nhăn mặt,xoa chân.
- Cậu nói gì chứ?
Phượng hậm hực đe dọa.
- Đồ mách lẻo. Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Nếu cậu xuất hiện trước mặt tôi lần nào nũa thì tôi không để cậu yên đâu.
Phượng hầm hầm bỏ đi, Lăng tức tối cố kéo tay Phượng lại.
- Gì hả? Tự nhiên vô cớ đánh người lại còn..ÁAA..
Lăng bất ngờ nhận thêm một cú đá nữa vào chân còn lại khiến cậu nhảy lò cò kêu la.Phượng hả hê bỏ đi. Lăng nhìn theo méo mặt tức giận.
- Này, cậu điên rồi hả?
*****
Trường TPHT Nguyễn Tất Thành là ngôi trường hiện đại và đẹp nhất Việt Nam.Trường được thiết kế theo tiêu chuẩn đẳng cấp quốc tế với đầy đủ cơ sở vật chất hiện đại từ các phòng học đến hồ bơi, sân bóng, khu thi đâu đa năng, hội trường, sân bóng rổ..Không những thế trường còn được bao bọc bởi không gian xanh thân thiện từ các khuôn viên cây xanh, đồi cỏ, hoa, hồ nước trước và sau trường. Trước cổng trường là một quảng trường rộng được điểm tô bởi cây xanh và các loại hoa. Cổng trưởng được thiết kế bằng gỗ sang trọng có gắn chữ Hoàng sa, Trường Sa. Hàng trăm học sinh háo hức đến lớp sau kỳ nghỉ hè. Phượng, An, Nga vui vẻ cùng nhau bước vào cổng trường. Các bạn học sinh lấp lánh trong bộ đồng phục được thiết kế theo trang phục chiến sĩ hải quân việt nam trên nền áo trắng. Nữ mặc váy xếp li chớm gối, nam quần âu xanh dương, cổ áo có thắt.
Phượng, An, Nga cùng vài người bạn ngồi cười đùa thân mật trong lớp 12B. Một bạn nữ trong lớp chạy từ ngoài vào loan tin.
Này mọi người ơi, có tin sốt rẻo đây.
Mọi người trong lớp nhao nhao " Có gì vậy, gì vậy".
- Lớp ta có nam học sinh mới chuyển đến. Trời ơi! đẹp trai kinh khủng còn thành tích học tập thì " Siêu nhân" luôn.
Hội con gái hú sung sướng. An tò mò chạy ngó ra cửa lớp.
- Đâu đâu. Anh chàng đẹp trai đến chưa?
Phượng nhìn An phàn nàn.
- nĐúng là cái đồ mê trai mà.
Hội con gái xúm lại trước cửa lớp, ngó ra ngoài phía hành lang thấy cô Lan phó hiệu trưởng kiêm giáo viên chủ nhiệm, dạy môn văn, 43 tuổi, hiền hậu, quý phái đi đằng trước, theo sau là bạn nam mới chuyển đến chúng reo lên thích thú " Đến rồi, đến rồi". An giục giã.
- Nhanh, nhanh vào chỗ ngồi đi.
Hội con gái nhanh chóng vào chỗ ngồi mặt háo hức. Phượng nằm gục xuống bàn phớt lờ. Cô giáo bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào. Cô mỉm cười vẫy tay cho cả lớp ngồi xuống.
- Cô thông báo cho cả lớp tin vui. Hôm nay lớp mình đón chào một bạn học sinh mới chuyển đến. Đề nghị các em vỗ tay hoan ngênh.
Lăng bước vào, cả lớp vỗ tay rào rào.An ngạc nhiên rú sung sướng.
- ôi trời! Hoàng tử Bằng Lăng của mình kìa.
Phượng nằm gục, đang ngáp dài chợt mở to mắt kinh ngạc bật người dậy nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Lăng nhìn xuống. Cả hai há hốc mồm sửng sốt nhìn nhau.
CÒN TIẾP-