Tớ là cung Nhân Mã. Tớ từng xem một bộ phim trên mạng, nói rằng Bảo Bình và Nhân Mã là một cặp trời sinh.
Tất nhiên, một đứa con trai thường không dành thời gian lắm cho việc hiểu về Horoscope. Tớ chẳng hiểu sao cậu vẫn thích vin vào sự hợp nhau hoàn hảo giữa hai cung ấy, để khiến cho tớ hết nổi giận mỗi lần cậu đến trễ.
Tớ vẫn còn nhớ rõ ngày đầu chúng ta gặp nhau. Mắt cậu bị mù, nhưng tay lại vươn ra đón lấy ánh nắng mặt trời trước hiên nhà. Tớ đi ngang qua, tự hỏi vào buổi trưa như thế, người người bịt mặt dày cộm, che nắng còn không kịp, thế mà tâm trạng cậu vẫn ra vẻ thảnh thơi, thỏa mãn.
Về sau khi biết cậu bị mù, tớ không ngừng trách bản thân mình. Hôm đó, tớ đi xe tông vào người cậu. Cậu ngã xuống, tay run run sờ trên mặt đường. Tớ đỡ cậu dậy, nhìn vào đôi mắt bị mù đó, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác xót xa.
Đôi mắt, chính là phần đẹp nhất trên khuôn mặt cậu. Tớ chẳng hiểu sao nó lại sáng lấp lánh như vậy, cả hàng lông mi dài khẽ chớp. Nhưng trông cậu vẫn rất vô hồn, rồi, cậu bước qua tớ, chỉ gật nhẹ đầu xin lỗi.
Xin lỗi, chính tớ gây ra chuyện, sao cậu lại nhã nhặn xin lỗi!
Kể từ đó, tớ luôn để ý đến căn nhà hàng xóm heo hút ấy. Cậu hay đứng ngoài hiên, thỉnh thoảng lại bị đám bạn bè chế giễu. Đôi lúc, tớ nghĩ rằng mình không nên can dự vào chuyện của cậu. Phải chờ đến khi bọn chúng quá đáng đến mức đỉnh điểm, tớ vội dừng xe, ngay lập tức xông ra cãi lại bọn họ.
Bọn họ cũng thật quá đáng. Chúng hung hăng hơn tớ nghĩ. Chúng lại đông nữa. Một đứa trong lũ chúng khoe mình đã đạt đến trình độ đai đen Vovinam.
Khi tớ bắt đầu thấy sợ, quay sang nhìn cậu đang nhíu mày, khuôn mặt hoảng loạn, đứng như trời trồng không biết làm gì.
Chúng bắt đầu xông vào, đứa chửi, đứa đánh thằng chúng cho là anh hùng rơm. Tớ rất sợ bị bắt nạt, vì trong lớp tớ khá hòa đồng, lần đầu tiên trải nghiệm việc này, tớ sợ, sợ đến phát khóc….
Tớ lấy tay ôm đầu, cảm nhận thấy tiếng chiếc dép của chúng chọi vào mình. Đột nhiên, cậu kêu lên, bớ người ta, bằng khuôn giọng rất to và vang.
Tớ ngoái đầu lại nhìn, khỉ thật, chảy máu môi rồi. Chúng rút đi hết, khi thấy có người ở khu hẻm nhìn từ ban công ra. Cậu đột nhiên tiến chầm chầm đến chỗ tớ. Rồi, bàn tay cậu đặt lên đỉnh đầu tớ, lặng lẽ đo đếm.
“Cậu nhỏ người quá! Chúng rất to con, cậu không làm gì được đâu!”
Tớ nhìn lại một lượt thân người mình. Ừ, đứng với chúng tớ mới nhận ra mình rất nhỏ con, nhưng câu nói của cậu khiến tớ bị sốc.
Tớ chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy nụ cười hình bán nguyệt rạng ngời trên môi cậu:
“ Cậu biết vì sao mình nhìn được chúng to con không? Vì chỉ có những kẻ to con mới thích bắt nạt, chế giễu kẻ yếu!”
“Mình nhất định không như vậy, vì mình nhỏ con!” – Tớ cười lớn hơn khi hiểu ra triết lí của cậu.
Đừng chờ đợi tớ nữa, Bảo Bình!
Đừng chờ đợi tớ nữa, Bảo Bình!
Kể từ đó, cậu và tớ thân nhau hơn trước. Cậu đã từng đi học, nhưng lại bị chính thầy cô khuyên phụ huynh nên cho nghỉ ở nhà. Đôi mắt không cho phép cậu thực hiện ước mơ làm họa sĩ của mình. Tớ đã từng thấy rất nhiều bản vẽ trong ngôi nhà nhỏ của cậu. Cậu phác họa được khuôn mặt của một người, nhưng lại rất khó khăn để cân đối từng nét.
Thỉnh thoảng, cậu lại thích sờ vào khuôn mặt tớ để định hình trong đầu. Cậu nói khi đã cứng cáp hơn, chắc chắn sẽ tặng cho tớ một chân dung có chữ kí của mình. Tớ cười xòa, ở bên cậu, đột nhiên tớ thấy thời gian trôi chảy rất chậm.
Cậu đã buồn rất nhiều khi chúng ta đi chơi cùng nhau. Cậu mất nhiều thời gian để ăn một bát bún, tìm được chỗ ngồi, hay đi từng bước chậm rãi. Một số người nhìn cậu với ánh mắt thương cảm.một số người thậm chí còn hét lớn vào mặt chúng ta: “Bị mù sao không ngồi ở nhà đi”. Đêm đó, cậu trở về nhà sớm, nói vội một câu trước khi vào trong phòng:
- Đừng chờ đợi tớ nữa, Nhân Mã.
Cậu biết rằng, mình nên sống yên phận trong căn nhà, không nên khiến cho cuộc sống của tớ bị ảnh hưởng. Cậu ít ra ngoài đường hơn hẳn, chỉ đến khi tớ kêu khản cả cổ mới lầm lũi đi ra. Tớ đã nói rồi, Bảo Bình à, tớ nhất định phải chờ bằng được cậu!
Nhưng hình như tớ đã lầm. Một người đó nói, thời gian là thứ thuốc khiến mọi vết thương đau đớn nhất dịu lại, nhưng cũng chính nó tạo nên những thực tế tàn khốc nhất.
Thời gian của tớ sắp hết.
Tớ không chấp nhận điều đó, ngay từ bé tớ đã muốn sống thật hòa thuận với căn bệnh tim, mặc cho bác sĩ nói rằng tớ không thể sống quá đến mười tám tuổi.
Một ngày, tớ vật lộn với cơn đau tim không biết bao nhiêu lần. Mỗi ngày trôi qua đều theo một chiều hướng xấu hơn, như thể sinh mệnh đã dần cạn kiệt quá nửa.
Mười lăm tuổi, tớ gặp cậu lần đầu trên con đường đầy nắng. Mười tám tuổi, tớ lại chia tay cậu cũng chính tại con đường ấy.
Cậu trân trân nhìn tớ. Đôi mắt khẽ chớp, hàng lông mi dài rủ xuống đầy buồn tủi, bất lực.
Hít một hơi dài, tớ nói lại điều cần nói một cách rành mạch.
“Tớ sắp phải theo gia đình định cư ở Mỹ. Tớ sẽ không về đây nữa”.
“Chúng ta…không còn gặp nhau nữa sao?” – Khuôn mặt cậu trắng bệch, khiến lòng tớ cũng cảm thấy đau thương tưởng như vô tận.
“Không!”
“Nhân Mã, cậu không thể đi như thế!” , Cậu gượng cười, không dám tin điều này là thật “Tớ còn chưa kể chuyện này, có người giấu mặt đã tình nguyện hiến giác mạc cho tớ”.
“Chúc mừng cậu!”, tớ cố gắng mỉm cười thật an lành “ Cậu nhất định sẽ là họa sĩ tốt, cố gắng…trở thành họa sĩ tốt!”
“Tớ phải thấy được cậu, sau ca phẫu thuật!” , khuôn giọng cậu run run “ Cậu không thể chờ đến lúc đó sao?”
“ Gia đình tớ ngày mai sẽ chuyển đi!”
….
Tớ lặng lẽ buông một câu, khi nắng chiều đã nhạt dần.
“Xin lỗi”
Tớ cố gắng cúi gằm xuống, để không nhìn trực diện vào ánh mắt đầy ám ảnh của cậu. Cuối cùng, tớ cũng trả lại lời xin lỗi cho cậu lúc trước.
Bảo Bình của tớ có thể sẽ được sáng mắt. Tớ mỉm cười, như vậy thật tốt.
Từng ngày trôi qua, vô tình, lặng lẽ. Buồn đến mức tớ có thể đếm được cả lá vàng rơi ngoài bậu cửa sổ. Căn bệnh của tớ không ổn nữa rồi, đêm qua tớ tưởng như mình chết đi một lần.
Tớ vẫn thoi thóp sống, thoi thóp thở. Tớ đến bệnh viện làm đơn được hiến mắt cho cậu. Tớ luôn muốn thấy mắt cậu sáng, hình ảnh cậu chăm chú ngồi vẽ với khuôn mặt đam mê.
“Xin bác sĩ đừng tiết lộ danh tính của người hiến mắt. Bất cứ khi nào cậu ấy hỏi tới”
Vị bác sĩ già ái ngại gật đầu. Tớ bước ra khỏi cửa bệnh viện, trong lòng nhẹ nhõm, nhìn ánh nắng mặt trời hiền hòa len khỏi đám mây.
Thời gian của tớ sắp kết thúc, phải không?
Trước đây, tớ rất sợ thế giới lãng quên tớ, nhưng bây giờ, tớ chỉ mong thời gian có thể khiến cậu quên đi tất cả. Không chờ mong, không ái ngại ,không hàm ơn, tình bạn của chúng ta trong sáng, thuần khiết như thưở ban đầu.
Đừng chờ đợi tớ nữa, Bảo Bình!