Tôi vẫn thường nghe con bạn thân nói rằng: “tất cả đều đã được ông trời sắp đặt cả rồi, mày có cố cũng vậy thôi, có thể mày sẽ gặp một anh chàng nào đó, hai đứa mày sẽ yêu nhau và mày cũng sẽ vì hắn ta mà bỏ đi ước mơ của mày không chừng. Đến lúc đó, mày cũng sẽ như bao nhiêu đứa con gái khác mà thôi, cũng sẽ ngoan ngoãn lấy chồng, sinh con và dạy con của mày.” Trời, tôi ngồi nghe nó hoạch ra cho tôi một con đường tương lai mà tôi muốn rợn gai óc. Yêu ư? Có lẽ từ lâu tôi đã không còn cái khái niệm ấy nữa rồi, trải qua một mối tình đầu, một mối tình trẻ con đầy trong sáng, lãng mạn nhưng cũng chống phai mờ, tôi đã đủ nhớ cả đời rồi. Chưa kể là thời buổi hiện nay, những thằng con trai có đứa nào đáng tin đâu chứ, nếu không phải là những đứa sống không có mục đích, không có tham vọng thì cũng chỉ là những con mọt sách chỉ biết đến sách vở, lý thuyết khô khan mà chẳng biết tẹo nào về thực tế. Tôi cảm thấy vớ vẫn với cái định nghĩa yêu của con nhỏ bạn thân. Đã vậy, nó còn bảo tôi sẽ lấy chồng, sinh con, ôi trời, một chuyện mà dù có nằm mơ thì đó cũng là những cơn ác mộng của tôi. Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, những ước mơ còn đang dang dở, con đường tương lai còn quá xa xôi, bao nhiêu là thú vui trong đời tôi còn chưa kịp hưởng thụ. Còn biết bao nhiêu cảnh đẹp trên đời tôi còn chưa kịp đặt chân tới, vậy mà tôi phải chôn tuổi xuân, tuổi trẻ của mình vào cái hố sâu hôn nhân ư? Đó là một chuyện mà cho dù có giỏi tưởng tượng đến đâu tôi cũng khó lòng mà tưởng tượng ra được. Nó nói mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt sẵn, nhưng tôi nghĩ ông trời làm gì có đủ thời gian để mà sắp đặt số mệnh cho từng ấy con người trên thế giới này chứ, vì vậy số mệnh của tôi, cuộc đời của tôi là do tôi an bày chứ chẳng có trời nào an bày cả, chẳng phải người ta vẫn thường nói:” nhân định thắng thiên” đó sao.
Từng ngày từng ngày trôi, tôi vẫn một mình chống chọi với cuộc sống, có đôi lúc tôi lang thang qua các con phố, thấy mấy đứa cùng trang lứa với tôi tay trong tay tung tăng dạo bước với người yêu, thú thật tôi thấy có một chút ghen tị. Thế nhưng chỉ là một chút thôi vì tôi nghĩ nếu như có người yêu tôi khó có thể tụ tập đám bạn của mình lại để mà đi chơi, khi có người yêu thì mọi lúc, mọi nơi, mọi việc làm của tôi đều bị kiểm soát chẳng khác nào một tên tội phạm bị án treo cả. Như vậy thì tự do của tôi còn đâu, như vậy thì đời còn gì là vui nữa cơ chứ, thế nên tốt hơn hết thì tôi vẫn cứ một mình thì tốt hơn. Mà đâu phải tôi chỉ có một mình, xung quanh tôi còn biết bao nhiêu người yêu thương tôi, nào là ba mẹ, anh chị rồi cả bạn bè và những đứa nhóc hàng xóm nữa, cuộc sống như vậy mới gọi là sống chứ.
Tôi đang tự do ở cái thiên đường riêng của mình, tôi cảm thấy hạnh phúc vì nó, thế nhưng đời đâu như ta mơ, mọi chuyện xảy ra ta nào có thể đoán trước được chữ “ngờ.” Trong một lần onl face tôi và nhỏ bạn thân nói huyên thuyên bao nhiêu chuyện trên trời dưới biển, nào là nó đang hạnh phúc như thế nào, nó đã yêu ra sao, hai người tiến triển như thế nào. Những chuyện đó tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện chứ thật tình tôi chẳng dám tin rằng nó có thể duy trì tình cảm của nó lâu dài được, dù gì nó cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi và thế gian thì còn biết bao nhiêu trai đẹp, có chắc nó sẽ chỉ yêu và cưới duy nhất một người. Nhưng cái điều tai hại nhất là vào phút cuối, nó nói một câu mà làm tôi choáng mất mấy giây:
- Để tao làm mai cho mày cái anh chàng này nhé, đẹp trai, có nghề nghiệp ổn định rồi, tao thấy mày và anh chàng cũng khá hợp nhau về tính cách đó, có muốn yêu không hả?
- Cho tao xin, tao chưa có muốn yêu đâu, mà nếu có nghề nghiệp ổn định thì chắc là thuộc hàng 8x rồi hả mày?
- Ừ, 8x rồi, mà 8x thì 8x chứ tình yêu có phân biệt tuổi tác đâu.
- Không phân biệt tuổi tác á? Đầu mày dạo gần đây bị va chạm vào tường hay sao mà trở nên ngớ ngẩn như vậy chứ. Tao với anh chàng nào đó của mày nói khoảng cách là hai thế hệ, khi quen nhau không lẽ tao gọi là chú à?
- Tùy mày, nhưng tao cho nick mày cho ảnh rồi, nay mai ảnh sẽ kết bạn và làm quen với mày đấy, có muốn yêu hay không thì tùy ha.
Nói rồi con nhỏ out một cách nhanh chống, cũng may là nó out sớm chứ không thì tôi không thể lường trước được rằng tôi sẽ làm những gì với nó nếu nó cứ tiếp tục huyên thuyên như vậy. Thế nhưng, tôi có nằm mơ cũng không ngờ, người chủ động nói chuyện không phải là ông chú 8x mà là tôi. Con nhỏ bạn cứ nằng nặc kêu tôi chủ động đi, dù nhiều lần tôi đã nói không là không nhưng có lẽ cái điểm yếu của tôi mà cho tới chết cũng không sữa được đó là mềm lòng. Tôi chỉ nghe con nhỏ nài nỉ được 5 lần, đến lần thứ 6 thì có lẽ lòng tôi bị nó làm cho chảy ra. Dù tôi cảm thấy một đứa con gái mà chủ động nói chuyện làm quen với một người con trai thì thật là kì, người ta sẽ đánh giá mình như thế nào chứ đặc biệt là những ông chú 8x cực kì khó tính nữa. Haiz, tôi thở dài và thầm nghĩ những ngày nắng đẹp sắp tan biến trong mình mất rồi. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì lúc trước tôi ước rằng tôi không kết bạn với con nhỏ làm gì. Nhưng cũng khó trách được nó, nó đang có một mối tình đẹp như trong chuyện cổ tích mà nó lại là cô công chúa được chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú cưỡi bạch mã đến nắm tay thề non hẹn biển. Những chuyện chỉ cần nghe qua thì tôi đã rùng mình, lại thêm cái tình con nhỏ này mỗi lần nói chuyện là cứ như sô-cô-la mút dở vậy tôi hoàn toàn mất khả năng tự vệ của mình.
Lần đầu tiên nói chuyện, dù chỉ là những tin nhắn thôi nhưng có lẽ trời định sẵn tôi và ông chú 8x là một cặp oan gia. Bạn thử nghĩ xem với một người mới nói chuyện lần đầu mà ông chú ấy đã khiến cho tôi phát điên vì cái lối ăn nói ngang ngược, chẳng có lí lẽ gì cả. Mà tôi, tôi lại là một người cực kì ghét những người không nói lí lẽ, thế là chúng tôi đã cải nhau một trận long trời lở đất với một bên không chịu nói lí lẽ và một bên với những lí lẽ chết người. Chắc có lẽ là vì tôi đưa ra những cái lý quá thuyết phục nên ông chú khó tính cũng chẳng ngang ngược được bao lâu. Tôi hả hê với chiến thắng của mình, tự thầm khâm phục bản thân quá đỗi, thế nhưng chẳng hiểu sao, hình như là những người đấu khẩu với mình càng nhiều thì lại làm mình càng thích và càng nhớ dai thì phải. Thế là mỗi tối, tôi bắt đầu một thói quen là onl face. Chẳng hiểu vì sao lại thế, nhưng trong lòng tôi luôn có một sự mong chờ nào đó từ chú. Cũng từ lúc đó, tôi và chú nói chuyện với nhau nhiều hơn, chú gọi tôi là nhóc và tôi gọi chú là chú. Cứ thế những cuộc nói chuyện cứ kéo dài và mỗi ngày cứ vào 7 giờ tối tôi lại có một cuộc hẹn với chú ở facebook.
Ngày qua ngày lại qua ngày, tôi nhận ra rằng tim tôi bắt đầu lỗi nhịp vì chú. Một chút thương thương nhớ nhớ lại thêm một chút buồn thật vu vơ, vậy là tôi biết hình như tôi đã thích chú mất rồi. Nhưng chỉ là thích thôi nhé, vì dù gì tôi cũng chỉ mới nói chuyện với chú có vài ngày và cũng chỉ có vài lần gặp mặt cafe mà thôi, như vậy không phải gọi là yêu được mà chỉ có thể là thích mà thôi. Thế nhưng đời đâu như mơ, tôi biết được chú đã có đối tượng để ý, một chị cũng 8x, chính chắn, nhã nhặn rất ra dáng một thiếu nữ và từ cái nhìn đầu tiên tôi cũng cảm thấy mến chị rất nhiều. Tôi biết với chú thì mẫu người của chị là hoàn hảo, một người hiểu cho công việc của chú, luôn là một trợ thủ đắt lực cho chú trong công việc, hiểu chú muốn gì, cần gì và đặc biệt chị rất chính chắn cả trong suy nghĩ lẫn vẻ bề ngoài của mình, với tôi chị như là một thần tượng, mẫu người như chị ngay cả tôi còn thích huống hồ gì là chú một người con trai chính chắn. Có lẽ so với tôi, một cô nhóc mười bảy tuổi, vẫn còn cái vẻ năng động, háo thắng của tuổi trẻ. Tôi, một cô gái với quá nhiều tham vọng, tôi một cô gái tinh nghịch, thích được người khác quan tâm hơn là quan tâm người khác, tôi khi vui thì cứ lớn tiếng mà cười, khi buồn tôi cũng cười mặt dù là cười trong nước mắt vì tôi không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác. Tôi là vậy, với một người không quen biết, tôi là một con người khó gần với vẻ ngoài lạnh như băng. Với những người đã nói chuyện được vài lần, tôi là một con mọt sách ít nói ít cười ít tiếp xúc với người khác. Với những đứa bạn trong trong lớp, tôi lại là một bà cụ non. Nhưng với những đứa bạn thân, với những người thật sự thật sự thân thiết với tôi, thì tôi lại là một con hâm, hay nói, hay cười, vui thì cười ha ha, buồn thì khóc hu hu, những lúc muốn được người khác quan tâm như một đứa con nít vậy.
Vậy là kể từ đó tôi cảm thấy tôi với chú có một khoảng cách quá xa, đó không phải là khoảng cách giữa một anh chàng 8x với một cô nhóc 9x nữa, mà đó là khoảng cách của hai thế giới, hai tâm hồn, hai mẫu người khác nhau. Sau chuyện đó tôi càng không có lòng tin hơn với một thứ gì đó mà con nhỏ bạn thân của tôi vẫn gọi đó là tình yêu. Nhưng chuyện đời đâu ai biết được chữ ngờ, một dòng tin nhắn gửi vào điện thoại của tôi :”là chú của nhóc đây, chiều nay nhóc có đi học không, chú đến trường đón nhóc nhé!” Chuyện gì thế này? tôi thầm nghĩ, bây giờ không phải chú đang hẹn hò với chị 8x của chú sao, vậy tại sao lại muốn đến trường đón mình chứ, thật là vớ vẫn rõ ràng đã có đối tượng để ý vậy mà vẫn đối với mình như là cả hai đang yêu nhau thắm thiết lắm lắm vậy. Tôi lạnh lùng nhắn lại một câu:
- Cảm ơn, nhưng tôi tự về được rồi, không cần phiền thời gian hẹn hò hạnh phúc của chú.
- Không cần đợi nhóc đồng ý, đã quá muộn để nhóc từ chối rồi, chú đang đứng trước cổng trường chờ nhóc đây. À mà đang trong tiết học đó vậy mà vẫn nhắn tin với chú ha, hư thật.
- Con người của chú có cần phải không nói lý lẽ đến như vậy không chứ? Tôi đã đồng ý đâu? Chú đã hỏi ý kiến của tôi chưa mà hành xử như vậy? Thật là tôi chưa bao giờ thấy ai ngớ ngẩn như chú cả, cứ ở đó mà đợi đi, tôi không bao giờ ngồi lên xe cho chú chở về đâu đừng làm chị ấy hiểu lầm.
- Đã nói rồi, lo học cho ngoan đi kìa, ra về chú sẽ chở nhóc về, không có một ai hiểu lầm cả.
Đúng là cái thứ ngang như cua, tôi tự làu bàu trong miệng của mình như vậy. Thật chẳng ra làm sao cả cái con người không có lý lẽ như vậy mà mình cũng nhớ cũng buồn được nữa sao? Đúng là đầu óc mình dạo này có vấn đề thật rồi. Tiếng chuông ra về vang lên cũng là lúc tôi không muốn rời chổ ngồi nhất. Tôi cố ý dọn tập sách một cách thật chậm, trước đó tôi đã cố ý bày tập đầy cả bàn để lấy cớ ra lâu lâu một chút. Tôi muốn đợi mấy đứa lớp tôi ra về hết thì tôi mới về một là tôi muốn cho ông chú đó đợi một chút cho vui, coi như là trả thù, hai là tôi không muốn mình trở thành đề tài bàn luận của tụi bạn vào chiều ngày mai tí nào.
Ra về, ngồi sau xe chú tôi có một cảm giác an toàn lạ, cái cảm giác ấy lâu rồi tôi không có và dường như là từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác đó, bần thần một chút tôi lại tự trấn tĩnh mình và mở lời nói chuyện:
- Chú không đi chơi với chị ấy sao?
- Chị nào?
- Thì cái chị hôm bữa nhóc gặp trên đường đi chơi với đám bạn đó, chị ấy vừa xinh đẹp. vừa giỏi giang, lúc nào cũng có thể giúp chú trong công việc cả. Chú và chị ấy là một cặp hoàn hảo mà mọi người phải ngưỡng mộ đó, đúng là trai tài, gái sắc mà.
- Nếu như lấy một người có tính cách giống hệt mình làm vợ thì thà chú ở vậy rồi mỗi tối lấy cái gương ra soi và tưởng tượng đó là người vợ của mình còn hơn. Chị ấy chỉ là đồng nghiệp của chú thôi, hôm đó chú và chị vừa đi gặp khách hàng về định đi ăn tối thì gặp nhóc và bạn nhóc đó.
- Chú lừa ai đấy hả, ai đi gặp khách hàng tại quán cafe dành cho học sinh, sinh viên như thế chứ. Trong mấy bộ phim người ta đi gặp khách hàng toàn trong những nhà hàng sang trọng yên tĩnh không hà.
- Phim và đời khác nhau nhóc à.
- Vậy chú định sau này sẽ lấy một người như thế nào để làm vợ?
- Một người như nhóc vậy.
Câu nói đó khiến tôi ngẩn người mất vài giây, tim tôi đập loạn nhịp. khi chậm khi nhanh tôi cứ ngỡ tim tôi bây giờ nó đang đập ở cái nơi đáng lý ra phải là cái dạ dày hoạt động. Tôi cố giữ bình tĩnh và hỏi:
- Vậy, người đó chú đã tìm thấy chưa?
- Thấy rồi, người đó đang ngồi sau xe của chú.
Cùng lúc đó, chú nắm lấy đôi bàn tay của tôi lúc này không biết để ở đâu mới phải. Có lúc tôi nắm chặt nó lại, rồi khoanh tay lại, có lúc tôi cho hẳn vào túi áo khoát nhưng tôi vẫn cảm thấy nó thừa thải thế nào ấy, chưa bao giờ như bây giờ tôi cảm thấy tạo hóa sinh ra đôi tay là bộ phận dư thừa nhất, nhất là lúc ta đang ngồi gần một người làm ta bị chứng đau tim như thế này. Thế nhưng bây giờ, đôi tay ấy đã được đôi tay khác nắm chặt lại và nó trở nên bớt thừa thải rất nhiều. Tôi xoay bàn tay mình lại, nắm chặt bàn tay ấm áp của chú, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng chú mà nghe như thời gian đứng im lại ngay lúc này. Từ một người không quen biết, thành một người quen, một đôi oan gia, bạn trai và cuối cùng là người yêu, đoạn đường này thật quá xa, tôi mãi đuổi theo chú và chú mãi trốn tôi. Chúng tôi cứ như đang chơi trò chơi đuổi bắt vậy và bây giờ khi thấy tôi không còn sức để đuổi theo chú nữa thì chú lại xuất hiện cho tôi bắt lấy chú. “Nhóc đã bắt được chú rồi đấy, đừng chạy nữa, chú nhé!”