Hôm nay là ngày của mẹ. Chương trình thời sự buổi sáng đưa tin, có một cô gái ở nơi xa về thăm nhà, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy mẹ đứng phía trước. Cô gái rất ngạc nhiên vì mẹ cô không hề biết cô sẽ trở về liền hỏi: ”Sao mẹ biết con về vậy?”. Thì ra cuối tuần nào người mẹ cũng ra chỗ này để “đón” cô.
Tâm tư người mẹ luôn như vậy, luôn lấy thường xuyên thành trùng hợp, biến có thành không khiến những đứa con không khỏi ngạc nhiên cũng không đoán trước được. Nhớ lại lúc về quê thăm mẹ, tôi vô tình phát hiện ra mẹ viết chi chít mấy số điện thoại anh em tôi gọi đến trong quyển sổ nhỏ. Hơn nữa mỗi tối mẹ đều xem dự báo thời tiết, mẹ đặc biệt lưu tâm đến vài thành phố vì đơn giản những đứa con của mẹ đang sống ở đó…
Tháng tư năm nay, trước đêm mừng thọ mẹ 80 tuổi tôi cùng vợ về thăm mẹ. Mẹ mắc chứng liệt nửa người không nói được 8 năm nay. Lần này về nghe em tôi kể bác sĩ xem kết quả chụp CT não nói rằng hình ảnh mặt bên não của mẹ gần như toàn màu đen, mẹ sống được đã là một kì tích. Nghe xong tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bản thân tôi đã làm được điều gì cho mẹ??? Lần này đến thăm tôi lại không biết mẹ phải truyền dịch và đã truyền hơn 1 tuần rồi. Hai đứa em tôi đã học được cách giao tiếp bằng tay càng làm tôi áy náy. Vì thế, trong thời gian gần 10 ngày này tôi cố gắng ngồi cạnh mẹ, nắn nắn chân, xoa bóp lưng và giúp mẹ luyện tập đi bộ đúng giờ.
Mẹ đứng lên và đi lại rất khó. Em tôi thường xuyên phải đỡ mẹ, cùng mẹ luyện tập đi qua đi lại. Tôi thấy mẹ rất coi trọng thời gian luyện tập, buổi sáng buổi chiều đều vui vẻ để chúng tôi đỡ mẹ đi. Mỗi lần như vậy, đặc biệt là khi ở tầng dưới, mẹ đứng trước cửa nhìn ra thế giới bên ngoài, cả người lắc lư cố gắng đứng dậy, hạ quyết tâm. Mấy phút sau mẹ mới để tôi dìu bước từng bước từng bước lên bậc thang trở về phòng.
Từ trước đến giờ mẹ chưa từng coi trọng sinh nhật của mình. Nếu chúng tôi tổ chức thì mẹ đón sinh nhật, nếu chúng tôi quên mất thì mẹ tùy tiện ăn bát mì là xong .Bây giờ mẹ dường như rất mong đợi ngày đó vì khi ấy tất cả những đứa con từ nơi xa cùng về bên mẹ.
Tôi còn nhớ lần tất cả anh em tổ chức sinh nhật cho mẹ 4 năm trước. Mẹ chưa từng khóc nức nở như vậy! Lúc đó mẹ không chỉ bị liệt, tiểu não bị teo mà đã mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ, không thể giao tiếp được với người khác, ngay cả ý thức cũng không minh mẫn. Mọi người không thể tin vì sao mẹ tôi lại có phản ứng quyết liệt như vậy. Từ đó năm nào tôi cũng về sớm một ngày chuẩn bị đón sinh nhật cùng mẹ. Vậy mà mẹ lại có thể bình tĩnh được, ngay cả khi chia tay, mẹ vẫn lặng lẽ nhìn chúng tôi, gật đầu khi nghe chúng tôi nói năm sau lại trở về .
Ngày từ biệt mẹ, tôi mua biếu mẹ rất nhiều hoa quả. Mẹ lại đưa tay chỉ vào vợ tôi, sau đó cầm một quả lắc lắc, ánh mắt mẹ sốt ruột, miệng không ngừng kêu “ư ư”. Tôi biết mẹ muốn chúng tôi mang theo ăn trên dọc đường. Đó là tâm nguyện của mẹ, tôi đành phải nghe theo. Mẹ nhìn chúng tôi, vẻ mặt hài lòng rồi từ từ gật đầu biểu thị ý chia tay. Mẹ mắc bệnh teo tiểu não, là chứng rất khó khống chế việc khóc, thường xuyên không kiềm chế được xúc động mà rơi nước mắt. Nhưng tôi phát hiện, sau mỗi lần gặp chúng tôi mẹ dần dần có thể bình tĩnh nhiều hơn.
Theo tôi,đây là một kì tích,chính là biểu hiện ý chí kiên cường của mẹ.
Cạnh đầu giường sạch sẽ luôn có một chồng giấy vệ sinh do mẹ dùng một tay xếp lại mà thành.Trên tủ đầu giường bày vô số lọ thuốc,cốc nước,bình rửa răng giả,hộp đựng giấy vứt đi,túi thức ăn…tất cả đều lần lượt ngay ngắn nằm ở vị trí cố định. Sinh hoạt hàng ngày đều do me thực hiện theo thói quen rất nghiêm khắc: Buổi sáng 6 giờ dậy, đi vệ sinh, súc miệng rồi ăn sáng; đúng 11 giờ đi tiểu tiện, 12 giờ ăn trưa,13 giờ ngủ trưa;15 giờ dậy sau đó vận động, di chuyển đến ba vị trí khác nhau trong phòng, lúc dậy lắc lư người theo thời gian nhất định,lúc ngồi cũng gác chân nọ lên chân kia trong thời gian nhất định;17 giờ ăn tối,đi vệ sinh, súc miệng, đi ngủ.Vì mẹ mắc bệnh viêm thận mấy chục năm nên nửa đêm phải đi tiểu 2-3 lần nhưng phần lớn đều vào khoảng thời gian nhất định.
Tôi biết tính cách mẹ.Mẹ tính tình ưa sạch sẽ,thích hoạt động,hiền lành,luôn giúp đỡ mọi người, không muốn làm phiền người khác.Mẹ tuân thủ thời khóa biểu hoàn toàn là vì cố gắng không gây rắc rối cho mọi người.Nhưng điều tôi không ngờ tới là mẹ luôn vững tin:dùng ý chí kiên cường chống chọi với bệnh tật,tiếp tục sống từng ngày từng giờ quyết không bỏ cuộc!
Ba tôi mất đã 21 năm.Lúc sinh tiền ba còn lo lắng khi ba mất mẹ sẽ sống ra sao. Bây giờ tôi ở bên cạnh nhìn thấy hình bóng của ba, mẹ không hề bỏ cuộc, từ đầu tới cuối đều nỗ lực hết mình.