Tôi 25 tuổi, làm nhân viên tại một ngân hàng quốc doanh, không giàu nhưng cũng đủ sống. Tôi là cô gái độc lập, tự tin và khá năng động, vui tính; anh là người giao tiếp rộng, vui vẻ, không đẹp trai như diễn viên nhưng có duyên ngầm khiến nhiều cô thầm thương. Hai đứa trải qua thử thách đầu tiên khi mình phải về quê làm việc, còn anh ở Sài Gòn. Trong suốt quãng thời gian đó hai đứa yêu nhau tha thiết, anh thỉnh thoảng về quê thăm tôi, tôi cũng hay lên thăm anh. Sau đó, tôi quyết tâm rời xa gia đình lần nữa, lên lại Sài Gòn, một phần để tìm kiếm cơ hội tốt hơn, phát triển thêm việc học, nhưng thật ra một phần cũng vì anh.
Hai đứa quen nhau xác định lâu dài, lúc nào tôi cũng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, chúng tôi đi làm hai năm cũng tích cóp cùng nhau chút đỉnh, cùng sắm sửa, có những dự định tương lai. Xét về mặt tình cảm, tôi hoàn toàn tin tưởng anh về sự chung thủy, nhưng con người anh trọng tình cảm, những ai yêu thương anh anh cũng không gạt sang một bên. Tôi hiểu nhưng đôi khi vẫn thấy chạnh lòng, vì thường đó là bạn chung của hai đứa. Nhiều lúc tôi đã muốn nói lời chia tay anh.
Anh là người thực tế, khô khan, đôi khi có những suy nghĩ tôi không hiểu được. Ba năm quen nhau, số lần hẹn hò đếm trên đầu ngón tay, tôi muốn lãng mạn này nọ để hâm nóng tình cảm, vậy mà anh lúc nào cũng bận. Anh làm cùng ngành với tôi nên tôi hiểu anh không bận đến mức đó, chỉ là anh không muốn hâm nóng tình cảm với tôi thôi.
Ba năm qua dù muốn nhưng chưa một lần tôi tận hưởng sự nuông chiều của anh. Ba năm quen nhau không quà, không hoa dù đến sinh nhật anh tôi làm đủ thứ, trời mưa tôi cũng chạy đi mua bánh kem, chuẩn bị quà cho anh trước cả tuần lễ, còn anh đến ngày đưa tôi tới cửa hàng nào đó rồi cho tự lựa chọn. Tôi đã nói với anh mình có tiền, có thể tự mua mọi thứ mình thích, chỉ cần sự chân thành.
Suốt thời gian quen nhau, tôi cho gia đình và bạn bè biết về anh, đi đâu cũng đưa anh đi cùng, nhưng lúc nào anh cũng né tránh. Không hiểu sao anh không thích gặp gia đình tôi, nhất là bạn bè tôi. Rủ anh đi sinh nhật bạn, ai cũng dắt người yêu theo nên tôi cũng đưa anh đi, nghĩ không đưa anh sẽ phiền lòng, hóa ra anh chẳng tha thiết. Tôi giục anh nhanh lên vì đã trễ, anh nói “Em muốn đi trước thì đi với lũ bạn của em đi”. Từ đó, tôi không rủ đi nữa, tự hỏi có phải như vậy là anh không tôn trọng tôi?
Một trong những lý do hai đứa ít đi chơi vì cuối tuần nào rảnh anh cũng về nhà, nhà anh gần, tôi hoàn toàn không phản đối. Vấn đề nằm ở chỗ khác, trước khi về vào thứ 7 thì thứ 6 anh sẽ nói: “Mai anh về quê”. Anh chưa từng hỏi cuối tuần này mình có dự định gì không? em có đi đâu không? Anh chỉ cần biết anh đi, còn tôi tự ở lại, khi anh xuống thì hai đứa đi ăn tối thôi. Mà về nhà đâu có lúc nào anh ở nhà, toàn đi uống cà phê rồi nhậu với bạn bè. Tôi giận thì anh bảo tôi kiếm cớ, tôi đành buông xuôi.
Ba năm yêu nhau, tôi vào nhà anh được hai lần cùng bạn anh, với tư cách bạn bình thường. Mới ngày hôm qua thôi, anh lại thông báo: Anh về nhà, hay về quê anh chơi? Tôi mừng rỡ rồi hỏi thế tối ngủ ở đâu, anh bảo em chịu khó ngủ khách sạn nha. Tôi đáp lại: "Em xin lỗi anh, em không phải là gái". Tôi không muốn nói chuyện anh nữa, anh vẫn xếp đồ về quê mà không nhắn tin nào.
Tôi thấy bất lực, anh không hiểu tôi muốn gì. Tôi rất hoang mang không hiểu mình là gì trong lòng anh? Tôi nhìn thấy tương lai mờ mịt, chẳng nhẽ sau này muốn cưới thì mình phải cầu hôn? Mọi người hãy tư vấn cho tôi giờ phải làm sao?
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.