Đồng Dao vòng tay, ôm tôi từ phía sau thật chặt. Gương mặt em tựa vào vai tôi. Cảm giác như mọi khoản cách được xóa nhòa. Phút giây ấy lòng tôi như thấm trong một nỗi ngọt ngào lan tỏa. Trái tim hồng tươi như chưa bao giờ được vui đến thế. Vượt qua bao cách trở, bao ngại ngần và gian khó, cuối cùng chúng tôi cũng đến được bên nhau, yêu nhau và cùng nhau hạnh phúc. Tôi mỉm cười nhìn nửa khuôn mặt em tựa trên vai qua gương chiếu hậu. Đôi mắt em đẹp long lanh và ánh lên niềm vui. Tôi muốn đắm chìm vào ánh mắt đó, và tự nói với mình sẽ khắc ghi mãi phút giây này.
Chợt... .
***
Em ngồi hơi thẳng dậy, những nếp nhăn thoáng xuất hiện trên chán theo chiều dọc. Mắt em nheo lại, nhướn mày thả một tia nhìn dò xét về phía trước. Rồi bất thình lình, em rút tay ra khỏi chiếc ôm đằm thắm nãy giờ, mà thay vào đó là một cái vỗ vào vai vừa đủ đau để kéo tâm trí tôi ra khỏi cảm giác quá đỗi ngọt ngào từ nãy đến giờ.
- Khải Hoàn !- Em nói với một âm lượng lớn hơn thường khi- sao anh quẹo mà không mở đèn xi- nhan?
Câu hỏi của em làm tôi bối rối, nên vội gạt nút mở đèn xi- nhan rồi phân bua :
- Quẹo phải mà em?
- Quẹo phải cũng phải mở đèn tín hiệu chứ anh!
Sự kiên quyết của em khiến tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi nhăn trán, nhưng những nếp nhăn của tôi xuất hiện theo chiều ngang, thể hiện sự phật ý :
- Em à, ở đây đâu có công an đâu !
- Không, vẫn phải mở đèn xi- nhan, dù là quẹo phải hay quẹo trái, đâu phải có công an mới tuân thủ luật giao thông đâu anh, tự bảo vệ mình mới tốt chứ anh!
Hai tay em rời khỏi người tôi từ lúc nào. Chiếc ôm từ phía sau vừa đủ chặt tan mất, thay vào đó là một cuộc tranh luận không đâu vào đâu.
- Em muốn tốt cho anh mà anh làm thấy ghét quá, không thương anh nữa !
Em vùng vằng giận dỗi phía sau. Khuôn mặt em bị những nếp nhăn của sự khó chịu vây chiếm. Nhưng hơn hết niềm vui trong đôi mắt đẹp cũng lu mờ, thay vào đó là một nỗi buồn len lỏi.
Đến lúc này, tôi chợt hiểu, đôi co với em có thắng thì cũng không được vui gì , mà nhìn em như vậy tôi không muốn chút nào. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau lưng tìm lấy bàn tay em đang giấu đâu đó trong im lặng. Nắm bàn tay ấm áp của em, tôi nói một cách dịu dàng nhất có thể :
- Anh xin lỗi mà, thôi nào, anh sẽ nhớ bật xi- nhan mà. Nếu anh có quên tất cả, anh cũng sẽ nhớ bật xi- nhan và... . nhớ em.
Khuôn mặt tôi qua kính chiếu hậu chắc đáng thương đến buồn cười, vậy nên nụ cười của em mới trở lại trên môi.
- Tạm tha cho anh đó, mà nhớ nha, quẹo trái hay quẹo phải gì cũng nhớ bật xi- nhan nha anh.
- Anh nhớ rồi mà. Còn em, em có quên gì không?
- Em có quên gì đâu?
- ôm anh vô nè, theo luật giao thông của trái tim anh, ngồi sau thì em phải ôm anh thật chặt.
Em phì cười, lấy tay đánh yêu lên vai tôi một cái. Dĩ nhiên cái đánh này khác với các đánh trước đó rất nhiều. Em gỡ tay tôi ra và ngoan ngoãn ôm tôi thật ấm áp như trước khi cuộc tranh luận diễn ra.
- Em ôm anh rồi nè, anh chạy xe bằng hai tay đi, coi chừng té đó.
Em đúng là "cẩn tắc vô ấy náy". Nhưng chiếc ôm của em thì rất đỗi ngọt ngào.
***
- hihi, hôm nay giỏi quá ta, nhớ bật xi- nhan luôn nè. Không đợi em nhắc nữa ha.
- Anh đã nói là anh sẽ nhớ bật xi- nhan như là nhớ em vậy đó. Mà anh lúc nào cũng nhớ em nên sẽ không quên bật xi- nhan đâu.
Em cười khúc khích sau lưng . Nụ cười ấy làm bao nhiêu mệt mỏi của tôi như tan biến. Có lúc tôi đã ngẩn ngơ chẳng để ý gì xung quanh mà nhìn mãi nụ cười ấy thôi. Nhưng chợt nhiên em nói với giọng trầm buồn :
- Mà sau này có lỡ không nhớ em nữa, cũng phải nhớ bật xi- nhan, biết chưa?
- Em nói gì không à, anh sao mà không nhớ em nữa?
- Ai nói trước cuộc đời đâu anh.
- Nhưng anh sẽ luôn nhớ em. Làm sao anh không nhớ một người anh yêu rất nhiều chứ!
- Dẻo miệng quá đi à, tự nhiên hôm nay thấy anh ngoan và dễ thương quá, em thưởng cho anh nè.
Em hơi chồm người lên phía trước và hôn lên má tôi. Trái tim tôi hình như ngừng đập trong một giây, nụ hôn bất ngờ ngọt ngào quá đỗi. Và ngọt ngào hơn, vì tôi biết nụ hôn đó chất đầy yêu thương của em. Bởi lẽ, em là cô gái rất ngại ngùng khi thể hiện cảm xúc, nhất là chỗ đông người. Phải cố gắng lắm em mới tập được thói quen cho những chiếc ôm từ phía sau trên đường về sau nhiều lần tôi từ nhõng nhẽo đến giả vờ hờn dỗi. Hôm nay tự nhiên em chủ động hôn tôi như vậy, tôi cảm nhận được yêu thương trong em ngày một lớn thêm lên.
Và khi trái tim tôi đập trở lại , tôi nhận ra tới một cua quẹo. Tôi bật xi- nhan và nở một nụ cười nhìn em qua gương chiếu hậu.
- Anh bật xi- nhan rồi và anh yêu em.
Còn em thì nở một nụ cười và nói :
- Anh đi thẳng đi anh, . hãy đưa em về bằng đường vòng xa nhất.
***
- lỡ một ngày anh quên hết tất cả... . và không nhận ra em luôn, thì phải làm sao hả, Đồng Dao?
Hai đứa dừng xe bên vệ đường, ngồi quay mặt nhìn vào đồng cỏ lau dưới ánh hoàng hôn đang chuyển mình theo những làn gió một cách mượt mà. Khung cảnh thơ mộng là vậy nhưng lòng tôi thì ngập trong buồn lo và hoang mang.
Chẳng là trong mấy tháng gần đây, trí nhớ của tôi suy giảm nghiêm trọng. Tôi đi làm thể nào cũng quên một thứ quan trọng gì đó, phải quay về lấy khiến cả tuần thì đến bốn ngày tôi đến cơ quan trễ giờ. Tệ hơn, có khi tôi quay về nhà để lấy món đồ để quên thì quên luôn phải lấy món gì.
Thấy tinh thần tôi không ổn, Đồng Dao nhất quyết bắt tôi đi khám. Sau một hồi lòng vòng giữa các chuyên khoa, cuối cùng người ta xác định tôi bị giảm trí nhớ do rối loạn lo âu. Tôi sắp bước vào kỳ thi lên chức nên tôi để sự căng thẳng nuốt chửng hết mọi sự bình tĩnh của mình. Ông bác sĩ còn nói, nếu tình tạng này kéo dài, có khi tôi sẽ mất trí nhớ thật sự.
Tôi chở em về từ bệnh viện. Đầu óc tôi tự nhiên trống rỗng. Hình như tôi quẹo qua mấy con đường mà quên bật xi- nhan, điều mà tôi không bao giờ quên kể từ khi hứa với em đêm đó.
Em bảo tôi dừng lại. Cánh đồng cỏ lau chuyển mình trong gió. Mặt trời trôi nhè nhẹ về phía đường chân trời. Em nghiêng đầu lên vai tôi khi tôi hỏi em một câu hỏi gần như thể gào lên trong tuyệt vọng.
- Em xin lỗi!
- sao em lại xin lỗi anh !
- Bạn trai em bị áp lực như vậy mà em không hay biết gì hết à? Mà anh nè, thả lỏng đi , anh sẽ làm được mà, em tin anh.
- Nhưng nếu như anh không nhớ ra nỗi em... .
- Không đâu, Làm sao anh không nhớ một người anh yêu rất nhiều chứ, không phải anh đã nói vậy với em sao. Với lại, em thấy anh quên đủ thứ, nhưng chưa hề quên đón em đi làm về, chưa hề quên chúc em ngủ ngon và chưa hề quên nhắc em ôm anh mà. Em nghĩ, với người mình yêu thương, thì không phải dùng trí nhớ để nhận ra mà là dũng cảm giác để nhận ra , nên anh sẽ không bao giờ quên em đâu. Anh có nghĩ như em không?
Em lập lại câu nói của tôi hôm nào, kèm theo một vài câu nói đùa cố chọc cho tôi cười. Tôi cúi xuống nhìn em. Em hơi ngửa mặt lên nhìn tôi. Tôi chạm phải ánh mắt đẹp yêu kiều đang cố gắng trao gửi hết yêu thương . Lòng tôi chợt nhiên ấm lại .
- nhưng anh sợ... .
- Không sao, nếu anh có quên tất cả, em vẫn sẽ ngồi ở đằng sau để nhắc anh bật xi- nhan và nhắc anh nhớ em... .
Em kết thúc câu nói dịu dàng ấy bằng một nụ cười ngọt lịm.
Nụ cười ấy hàn gắn tất cả những vụn vỡ vì lo âu thái quá trong lòng tôi bằng một phương thức giản dị nhất, chân phương nhất, đó là tình yêu của em.
***
Em đang đứng nấu món sườn xào chua ngọt mà tôi yêu thích. Tôi đứng tựa lưng vào tường nhìn em thật lâu. Tôi thích cảm giác này. Như lời một bài hát, hình như trong mùi thức ăn em nấu thơm phức, tôi đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Tranh thủ lúc em ngồi nghỉ đợi đồ ăn chín, tôi bước lại gần xoa nhẹ đôi vai em cho vơi đi mệt nhọc rồi nói:
- Em cất tờ giấy này giùm anh, nó là những mật khẩu của hộp thư, facebook, yahoo, và tài khoản ngân hàng, thẻ ATM, nói chung là tất cả. Anh sợ tới một ngày anh sẽ quên.
Em ngẩng mặt lên nhìn, hơi nhăn trán nhẹ :
- Anh lại nữa rồi... .
Nhưng em không kịp nói hết câu, em cầm tờ giấy và đọc một cách chăm chú trước khi quay lại nhìn tôi với đôi mắt long lanh như sắp khóc.
- Anh, sao tất cả mật khẩu của anh đều liên quan đến em vậy, ngày sinh, tên em, nickname của em, ngày anh quen em... .
- Anh hay quên mà, nên phải lấy cái gì liên quan đến điều anh luôn nhớ nhất chứ, đó là em.
Em cười mà tự nhiên nước mắt em chảy dài trên má. Em khịt mũi cố gắng phá bỏ không gian trầm lắng khi trêu đùa:
- Không biết cái bệnh rối loạn lo âu gì đó có khiến cho miệng lưỡi người ta ngọt ngào như vậy không . Mà anh, em hiểu hết mấy cái mật khẩu riêng cái số 37 này là gì vậy anh?
- hihi, em không biết thật hả, là cỡ giày của em đó.
Những tiếng cười hòa vào nhau khiến căn bếp nhỏ trở nên ấm cúng. Và khi món sườn xào chua ngọt của em dọn ra với một hình thức vô cùng bắt mắt , tôi suýt xoa không ngừng và ước mơ lúc nãy lại sáng lên.
Tôi gắp một miếng sườn lên và nói :
- Anh sẽ nói với các con sau này, món sườn xào của mẹ chúng là thiên hạ đệ nhất... . á... chua quá... .
Tôi vừa nếm thử miếng sườn thì đột nhiên phát hiện ra vị chua của nó áp đảo một cách khủng khiếp. Đồng Dao tưởng tôi chọc em nên nhăn trán rồi gắp một miếng thử.
Khuôn mặt của em cũng nhăn như một cái bao bị nhàu nát . Em thỏ thẻ:
- Chắc nãy em bỏ dấm rồi mà quên bỏ thêm một lần nữa.
Khuôn mặt buồn của em khiến tôi thương càng thêm thương. Tôi đưa tay vuốt má em rồi nói :
- Không sao, đây vẫn là món thiên hạ đệ nhất sườn, nó có thể chua về vị, nhưng ngọt ngào về tình yêu... .
Em cười. Nhưng hình như nỗi buồn đâu đó vẫn còn tồn lưu trong đôi mắt đẹp.
***
Tôi vượt qua kỳ thi lên chức. Áp lực được cởi bỏ khiến tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hẳn. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn. Không phải chỉ vì kết quả đạt được, mà vì suốt hành trình đầy khó khăn đó, em đã luôn ở bên tôi nhắc nhở, ủng hộ , yêu thương . Và phút giây thành công, tôi có em cùng chia sẽ, không biết có điều gì tuyệt vời hơn thế nữa không?
Tôi chở em về, một bữa tối bên bờ sông vô cùng lãng mạn khiến hai đứa cảm thấy bình yên sau một thời gian dài sống trong áp lực và lo lắng. Em ôm tôi, tựa đầu vào vai, một cảm giác mà tôi luôn rất thích.
Con đường về hôm nay chợt nhiên ngắn hơn mọi khi, niềm vui làm tôi không muốn xa em một chút nào. Và vì chìm trong cảm giác đó, khiến trong cua quẹo cuối cùng trước nhà em, tôi quên bật xi- nhan. Tôi tưởng em sẽ trách cứ , hoặc ít nhất là đánh vào vai tôi vì điều đó. Nhưng không em im lặng và bước xuống xe. Khuôn mặt em vẫn tươi cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. Tôi thú tội :
- em nè, nãy anh quên bật xi- nhan ! sao em không nhắc anh... .
- Em biết! - Em mỉm cười- Nhưng hôm nay anh của em giỏi giang như vậy nên em... .
Em bỏ lửng câu nói của mình và tiến lại gần, vòng tay qua cổ tôi rồi hôn tôi say đắm.
Dĩ nhiên như bao nhiêu người, tôi nhắm mắt khi hôn. Vì như ai đó đã nói, những điều tuyệt vời nhất chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim chứ mắt thường là tuyệt nhiên bất lực. Nhưng nếu tôi có lén hé mắt ra nhìn, trong phút giây đó, với nụ hôn của em, tôi tin tất cả những gì tôi thấy cũng toàn là màu hồng.
***
- Hoàn, nhận được bộ đồ đó chưa, tớ may lần này theo đúng model mới nhất luôn! Đồng Dao thật là thương cậu quá đi.
Hiếu , người bạn thợ may vô tình gặp tôi trên đường về hỏi thăm về bộ âu phục thời trang mà Đồng Dao đã đặt từ mấy tháng trước. Tôi mỉm cười gật gù cho qua chuyện. Bộ đồ ấy Hiếu đã nói với tôi từ lâu, nhưng tuyệt nhiên Đồng Dao không hề nhắc tới. Tôi những tưởng em muốn tạo cho tôi sự bất ngờ. Nhưng sự chờ đợi kéo dài khiến trong tôi bắt đầu nghi hoặc, rằng bất ngờ ấy không dành cho mình.
Nhưng tôi tin người con gái từng cùng tôi bước qua những ngày khốn khổ nhất, sẽ không làm gì khiến tôi phải buồn. Tôi quyết định mua hoa đến nhà tìm em mà không báo trước, tạo cho em một sự bất ngờ.
Tôi về đến trước nhà em thì thấy em đang tiếp một nhân viên bưu điện. Hình như em có thư.
- Đồng Dao?
Em tự lập lại tên mình như nghe một từ ngoại ngữ, khuôn mặt có chút gì đó căng thẳng, lạ thường. Nhưng vài phút trôi qua, nụ cười và ánh mắt biết nói của em trở lại bình thường:
- À, đúng rồi, tôi là Đồng Dao đây!
Nhân viên bưu điện giao thư cho em rồi quay đi với một cái lắc đầu cho một khách hàng dị thường. Tôi bước vào nhà, lặng lẽ ôm em từ phía sau rồi hỏi:
- em mệt hay gì sao nhìn em lạ vậy? mà thư của ai vậy em.
- Thư gì đâu anh, em có nhận thư ai đâu. Anh đến sớm hơn giờ hẹn vậy, đợi em chút, em đi tắm rồi mình đi .
Tôi nheo mày nhìn em, hình như tôi chẳng hề hẹn trước. Em chẳng hết để ý cái nheo mày của tôi cứ thế mà bước đi.
Nhưng rồi những băn khoăn của tôi cũng theo cảm giác yêu thương ngọt ngào khi ở bên em mà tan biến. Khi tình yêu choáng ngợp hết tất cả mọi cảm giác thì những dấu hỏi đều được bẻ thẳng thành những dấu chấm than đầy cảm xúc.
Ánh trăng treo phía cuối trời. Buổi tối lung linh và đầy ấp tiếng cười. Đồng Dao vẫn vòng tay ôm tôi từ phía sau thật chặt. Chợt em siết người vào lưng tôi và nói :
- Anh đi thẳng đi anh.
- Không phải nhà em ở bên kia đường rồi sao?
- Ngốc à, hãy đưa em về bằng đường vòng xa nhất... .
Nói rồi em nhắm mắt, tựa đầu lên vai tôi như tận hưởng một cảm giác tuyệt vời nhất thế gian. Khuôn mặt xinh tươi của em vui vẻ lạ thường. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu vì thế mà cũng vui theo, dù rằng phút giây đó tôi không thực sự hiểu tất cả chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ mong , cũng như khuôn mặt em đang ở trên avi tơi, cuộc đời và tình yêu này mãi cứ yên bình như thế.
***
Tôi ngồi trong nhà em. Nơi đây đong đầy biết bao nhiêu ký ức ngọt ngào của hai đứa. Ánh nắng cuối chiều len nhẹ qua rèm cửa sổ khiến không gian hồi tưởng của tôi thêm một chút gì đó lung linh.
Em mở cửa bước vào. Vẫn là Đồng Dao của tôi đó thôi. Nhưng em nhìn tôi bằng ánh nhìn xa lạ. Khuôn mặt em đẩy vẻ hoang mang, lo sợ và thảng thốt. Em cứ như vậy nhìn tôi. không gian lặng im bóp nghẹt lấy hơi thở và từng nhịp tim của tôi đến tận cùng. Không biết thời gian trôi qua trong bao lâu cho đến khi tiếng thở phào thoát ra khỏi đôi môi dịu dàng của em:
- ơ... là anh đó sao?
- Em không còn hoan nghênh và chờ đợi anh trong ngôi nhà này nữa hả , Đồng Dao?
- Anh nói gì vậy Khải Hoàn?
- Khải Hoàn, em vẫn còn nhớ tên anh là Khải Hoàn... . may quá...
Tôi vừa nói vừa nhún vai và khẽ lắc đầu một cách đầy mai mỉa và cáy đắng. Mắt em bắt đầu long lanh, em khịt mũi và nói thỏ thẻ một câu không liên quan đến chuỗi suy nghĩ của tôi hiện tại :
- Anh à, anh không biết việc nhớ tên anh, nhận ra anh có ý nghĩa với em đến thế nào đâu !
- Ý nghĩa, vậy sáng nay khi em đi cùng người đàn ông đó thấy anh đi ngược chiều, anh đã chào em mà em nhìn anh như một người xa lạ. Vậy là có ý nghĩa với em đó hả? Và anh đoán, bộ âu phục thời thượng mà em đặt Hiếu may là cho người đó luôn đúng không? Từ lúc nào em đã coi anh như một thằng ngốc vậy em? Thật ra chúng ta đang xảy ra chuyện gì vậy Đồng Dao?
Em bật khóc. Rồi em gục xuống một cách không kiểm soát. Em ngồi bệt trên sàn nhà với khuôn mặt thất thần của một người mất trộm. Tôi đau xót vô cùng định chạy đến ôm em, vỗ về em, nhưng cơn ghen tuông bốc lữa trong lòng khiến tôi như bất động. Lúc này nỗi đau cũng đã tỏa ra hết mọi giác quan của tôi. Cảm giác uất nghẹn chiếm lấy hết lồng ngực, và trái tim tôi như chỉ trực chờ vỡ tung.
Nhưng một phút sau, sau khi kết thúc câu nói của Đồng Dao, tất cả những nỗi đau mà tôi tưởng như mình đang là người bất hạnh nhất thế giới đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
- Khải Hoàn... . không phải là chúng ta xảy ra chuyện gì... . mà là chỉ một mình em thôi... chỉ một mình em thôi... .
***
Cô gái cầm đóa hoa thơm ngát hương trên tay, từ phía sau lưng ánh nắng cuối chiều chiếu ngược, nhưng tạo nên một vầng hào quang lung linh, nhìn cô như một nữ thần.
- Thật sự em không biết nói sao nữa, nhưng em có cảm giác đã gặp anh ở đâu đó rồi, em cũng không chắc... .
Cô gái ngập ngừng, chợt, chàng trai nở một nụ cười điển nhã:
- không chắc chuyện gì em?
- Anh cũng biết, trí nhớ của em ... . Em không chắc chúng ta có phải từng biết nhau trước đó, anh có phải từng là người quen của em, hoặc hơn thế nữa là người mà em từng yêu thương nhưng giờ em không nhớ ra, chỉ biết cảm giác ở bên anh rất thân thuộc...
Chàng trai thu lại nụ cười, đưa những đường nét trên khuôn mặt của mình về trạng thái bình thường nhất .
- Sao, vậy em có nhớ ra được gì không?
Cô gái lắc đầu :
- Không ... em xin lỗi... em...
- Không có gì phải xin lỗi em à, với người mà mình yêu thương không phải là dùng trí nhớ để nhận ra mà là dùng cảm giác để nhận ra... . em có nghĩ như anh không?
Nói rồi, chàng trai cầm tay cô gái lên một cách nhẹ nhàng , rồi đặt tay cô lên ngực mình một cách trang trọng nhất.
Hoàng hôn vẫn xuống phía chân trời một cách chậm rãi, hệt như mặt trời đang lặn theo một đường vòng xa nhất.
Thụy Phiên Nguyễn Phúc