NGƯỜI CÓ MUỐN NGHE VỀ NHỮNG HOANG MANG?
Tháng mười hai tràn về trong em cùng nỗi nhớ anh vô tận. Tuyết rơi dày nơi xứ người lạnh lẽo. Hơi lạnh cuộn tròn vào người em lim dim mắt, tìm chút hơi ấm còn sót lại mà biết đâu rằng trong em cũng lạnh lẽo từng giờ. Bất giác, em thèm lắm cảm giác được anh ôm thật chặt, được vòng tay anh ủ ấm trong những đêm thâu.
Quán cà phê cũ xưa chìm trong tuyết lạnh. Đôi lần, em nghiêng đầu áp mặt vào ô cửa kính, im lặng lắng nghe. Chẳng gì cả anh ạ, ngoài những âm thanh ù ù khàn đục. Tuyết rơi không kêu thành tiếng. Em nhớ tiếng mưa, nhớ tiếng lộp độp của mưa khi chạm vào chiếc ô nhỏ bé. Cũng vì chiếc ô nhỏ bé ấy, mà em thấy anh gần em hơn đôi chút, mà em thấy người em nóng bừng lên thêm đôi chút, mà khiến em mất ngủ cả đêm dài. Nhưng đó sẽ chỉ là bí mật của riêng em thôi. Nếu biết, chắc anh sẽ cười xòa chê em ngốc.
Em đưa tay khuấy đều cốc đen đá đã dần nhạt vị. Ở đâu đó vang lên một bản nhạc không lời. Chàng nhạc công trẻ mỗi khi thấy em đều đệm đàn bài đó. Em gọi đó là bản nhạc cho em, anh ạ. Là bản nhạc của em.
Xa anh, em bắt đầu tập quen dần với cái đắng ngắt của cà phê đen. Ngày xưa em chỉ dùng bạc sỉu, anh chê em không biết thưởng thức cà phê. Giờ thì em đã hiểu vì sao anh lại thích cà phê đen như thế. Vì trong đắng có ngọt, ngọt nơi đầu môi chóp lưỡi, rồi đắng ngắt đến tận bên trong.
Em hay có thói quen đưa tay di từng đường trên lớp kính lạnh mờ hơi nước. Một hình trái tim be bé. Một hình trái tim khuất ngay sau. Và một chiếc mũi tên đâm qua rất nhẹ. Thần tình ái cũng thật trêu ngươi, anh nhỉ? Muốn dính hai trái tim lại với nhau lại phải dùng đến mũi tên làm rỉ máu. Em đôi lần hỏi thần rằng sao không lấy băng keo dán tim em lại với tim anh? Thần mỉm cười và bảo, băng keo sẽ làm tim em rớt khỏi tim anh mấy hồi. Em bơ vơ lạc lõng, chẳng biết tìm đâu cho mình một câu trả lời.
Này anh, nếu được chọn, anh sẽ chọn để con tim ta cùng rỉ máu và dính chặt vào nhau? Hay thả nhau ra cho con tim nhau nguyên vẹn?
Đôi lần, anh ạ, khi lang thang trên những con phố vắng, em lại nhớ đến anh. Nhớ con đường Việt Nam sực mùi hoa sữa, nhớ đôi bàn tay ấm siết chặt em giữa phố đông người, nhớ nụ hôn vội vàng và vụng dại trước hiên nhà khi “giờ giới nghiêm” của em vừa điểm. Để rồi, giờ đây trong em chỉ còn lại mùi tuyết đang tan, chỉ còn lại cái rét đến cắt da thịt mà thèm biết bao một bàn tay ấm áp, chỉ còn lại nỗi hụt hẫng chơi vơi khi đứng trước cửa nhà lạnh lẽo chẳng một bóng người.
Khi chạm tay vào cánh cửa sắt lạnh đến buốt da, em chợt thấy hận anh vô hạn. Hận anh sao làm rỉ máu trái tim em rồi lại buông ra, để vết thương không bao giờ lành lặn? Sao từ đầu không để cho em một lối đi riêng? Đâm em vào mũi tên của thần tình ái làm chi, để giờ đây lạnh lùng quay bước?
Em đau, còn anh thì sao?
Vết thương trên tim anh rồi sẽ ra sao? Máu cũng chảy dài từng giọt như em? Hay rồi một trái tim khác sẽ được móc vào? Vết thương chưa lành ấy, mũi tên khác của thần cupid sẽ xoa dịu lại, phải không anh?
Cánh cửa sắt nhẹ nhàng đưa đẩy. Trong giây lát, em đã tưởng lệ sẽ hóa thành băng.
Người ta bảo giọt nước mắt đầu tiên của con gái là kim cương, giọt nước mắt thứ hai sẽ là pha lê. Nhưng từ giọt nước mắt thứ ba trở đi thì cũng chỉ như bao giọt nước mắt khác mà thôi.
Anh bảo thế thì em đã làm rớt kim cương và pha lê khi lọt lòng mẹ rồi. Không đâu anh, thực ra giọt nước mắt của con gái chẳng là kim cương hay pha lê gì cả, chỉ đơn giản là nước mắt thôi, vô giá và vô giá trị. Nó vốn là thứ chẳng ai thiếu, nhưng mất đi rồi, sẽ chẳng nhặt lại được đâu.
Đôi lần em tự hỏi, Việt Nam giờ này có lạnh lắm chăng? Cô bạn cùng phòng của em đôi lần ôm lấy em vỗ về. Em đáng thương đến thế sao anh? Cô ấy bảo em hãy quên anh đi. Nhưng quên thế nào được, hả anh? Có lẽ em là một con bé ngốc nghếch khi cứ ngỡ chia tay chỉ mỗi mình anh đau. Vì em là đứa con gái mạnh mẽ nhất thế gian, nên cứ ngỡ chỉ có anh buồn, chứ em thì chẳng buồn tẹo nào đâu.
Thế mà giờ này em lại chìm trong nỗi nhớ anh quằn quại. Em không đau đâu anh, chỉ là nhớ quay nhớ quắt. Không lạnh đâu anh, chỉ là thèm lắm một vòng tay.
Em với tay lấy điện thoại bấm tin nhắn gởi cho anh. Giờ này Việt Nam chắc có mưa anh nhỉ? Không có em, anh có quên mặc ấm không anh? Không có em, còn ai chăm anh mỗi khi anh ho cảm lạnh không anh? Không có em, còn ai cho anh siết trong vòng tay thật chặt không anh?
Cô bạn cùng phòng nhìn em nhắn tin cho anh mà bất giác thở dài. Não nề quá anh nhỉ? Ừ, mình chia tay rồi mà, sao em cứ bấu víu hoài những kỷ niệm? Sao không để tình yêu anh trao em còn mãi mãi và vẹn toàn? Có lẽ, cô ấy bảo em thật ngốc. Níu kéo làm gì chút kỉ niệm đã qua?
Tin nhắn gởi đi trong vô vọng. Anh không thèm đáp trả. Là vì… chia tay rồi sao anh? Em cất điện thoại, cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Thèm lắm… một vòng tay…
Sáng nay, em lại đến quán cà phê xưa cũ và tìm một li đen đá. Người nhạc công lại đệm lên bản nhạc không lời xưa cũ. Bản nhạc dành riêng cho em. Cũng đã hai năm rồi đó anh, từ ngày ta chia tay nhau ấy. Em vẫn đều đặn đến quán dăm ba lần mỗi tháng. Và ở nơi đây, em thấy mình như rơi trong vô cực. Rơi mãi không ngừng…
Nếu như em có thể chạm vào vô cực, liệu tháng mười ba có chờ em ở đó không anh?
Bản nhạc ngưng lên bất chợt. Gió đông khẽ lùa vào làm chiếc chuông gió đung đưa từng nhịp. Âm thanh của chiếc chuông gió gỗ phát ra trầm buồn đến kỳ lạ. Em đưa tay lục tìm tấm ảnh cuối cùng em còn giữ của anh, vuốt lên khuôn mặt anh nhè nhẹ. Việt Nam giờ này lạnh lắm không anh?...
Chàng nhạc công tiến lại gần, nở nụ cười thuần thục. Anh ta hỏi, em đã quên anh chưa. Em cười buồn. Biết nói sao được hả anh? Làm sao em có thể quên anh khi vết thương anh gây ra cho em ngày ấy vẫn chưa lành sẹo? Và làm sao để em quên anh khi những giọt lệ nơi khóe mắt em lúc nào cũng chực hóa thành băng?
Chàng ta đưa cho em một chiếc phong bì nhỏ. Chàng trai ấy bảo đó là của anh gởi lại, một ngày nọ lúc em có thể bình tâm.
Một trăm năm nữa,hẹn gặp lại em ở tháng mười ba xưa cũ
.
Tháng mười ba
.
Của em và của anh
…
Việt Nam những ngày này mưa nhiều lắm anh ơi. Con đường đến nhà anh gập ghềnh và lênh đênh những nước. Bao lâu rồi em mới đến gặp anh từ sau lần mình chia tay nhau anh nhỉ? Em không phải lúc nào cũng ngu ngơ ngỡ rằng anh đang tay trong tay với một cô gái khác đâu anh. Chỉ là đôi khi nhớ anh, em hoang mang muốn khóc. Nếu như anh đang đắm say cùng một ai đó khác, hẳn em cũng an lòng…
Hai năm rồi, sao anh vẫn chẳng hề thay đổi? Vẫn ấm áp như ngày xưa ấy. Anh đừng hỏi tại sao em không khóc. Không phải vì em đã khóc quá nhiều, cũng chẳng phải tại em trọi trơ cảm xúc. Đơn giản là vì, chỉ đôi lần, rất ít thôi, em mới chông chênh và bật khóc.
Anh biết đấy, em là con gái cung Thiên Bình mà. Con gái cung Thiên Bình rất giỏi cân bằng cảm xúc, cho dẫu quá trình cảm xúc từ lúc lung lay đến khi đứng yên là cả một quá trình dài. Nhưng không sao đâu anh, rồi em sẽ ổn cả thôi. Em sẽ phải tiếp tục sống, thật vững chãi, để bước tiếp cả bước chân dài của anh, để sống tiếp cuộc sống còn dài của anh.
Chàng nhạc công trẻ đưa tay kéo nhẹ chiếc vĩ cầm, tạo nên những nốt nhạc buồn. Sao em không nhận ra em trai của anh giống anh đến thế? Đôi mắt chàng nhạc công trẻ vẫn cứ bình thường, trầm lặng. Nhưng trong khoảnh khắc xoáy sâu vào đôi mắt ấy, em tựa hồ thấy được nỗi cô đơn và xáo rỗng của cả tâm hồn. Đó có phải là sự đồng điệu không anh? Sự đồng điệu khi phải chấp nhận sự thật mất đi người mình thân yêu nhất, như thể chuyện đó xảy ra chỉ vừa mới hôm qua.
Anh biết em mạnh mẽ đến nhường nào, phải không? Mạnh mẽ quên anh, mạnh mẽ sống. Anh biết đó, đôi khi em mạnh mẽ trong vô vọng. Chỉ mỉm cười khi đứng cạnh anh thôi. Chỉ ôm anh và khao khát được anh ôm. Chưa bao giờ đòi hỏi một điểm tựa, và chưa bao giờ vững chãi để làm điểm tựa cho anh. Nhưng đôi lần trong cô đơn và lạc lõng thoáng qua, em vẫn muốn hỏi anh, câu hỏi của một thời xưa cũ mà đứa bé huênh hoang ngạo mạn là em chưa bao giờ dám hỏi…
Này người, người có muốn nghe về những hoang mang?
---
Lời tác giả: Cái đề là "chôm chỉa" từ nhật ký của một bà chị ==' Và cái đống chữ loằn ngoằn mình viết dưới đây, mình cũng chả hiểu nó là của ai :| Căn bản là ghi trong lúc điên rồ và tâm trạng bất ổn định ==' Ghi xong rồi còn không thèm xem lại và cũng chả hiểu mình vừa ghi cái gì luôn :|
Thôi kệ vậy, bỏ vào đây mà ngắm nghía vài ngày =='
Cái này, đề tặng một phần Phiêu Du là-của-em ^^
Gởi tặng bà chị có cái NK bắt đầu bằng mấy dòng kia Cho dù câu đó hơm phải là của ss, thì vẫn là ss cho em cảm giác để viết bài này Nên, yêu ss lắm đó, biết không?
Nhét thêm tên ông anh Bóng Đêm vào đây :| Vì sợ ông ấy ghét mà làm nổ tung cái máy tính nhà mình thì khổ
Và, thân tặng bạn Clown ^^ Nhớ bạn, lại về ^^ Rồi sẽ lại đi ^^