Mỗi người nhớ về thời thanh xuân, nhớ về những năm tháng vội vã, đều sẽ nhớ đến một số người. Dù phải chịu bao nhiêu tổn thương, trải qua bao nhiêu chuyện, những người này đều không thay đổi.
***
I. Quả ớt chuông giữa trời Đông
Huy vừa chạy vừa thở hồng hộc, vừa lẩm bẩm cầu chúc rằng mình sẽ không bỏ lỡ chuyến bus 28 chưa chạy qua điểm dừng quen thuộc, thế nhưng, trong ánh mắt thẫn thờ của Huy là làn khói mờ ảo của chiếc xe bus. Sâu thẳm trong làn khói thơ mộng như khói sương Đà Lạt những ngày thu là tiếng rên rỉ của Huy, vì nó biết rằng, lỡ chuyến xe này thì hắn sẽ chậm giờ làm, rồi thì trừ lương, rồi thì bị chị Lan quản lý nhìn đăm đăm bằng ánh mắt "không thể dung thứ được".
Đầu đuôi chuyện này cũng tại ông Hải "hói"- người thầy đáng kính (sợ) trong mắt sinh viên- chủ bộ môn Triết- người đàn ông với biệt tài ru ngủ bằng những vấn đề xã hội nóng bỏng theo cách nhìn của môn khoa học thần bí nhất Quả Đất.
"Ông Hải hói ơi là ông Hải hói, ông giết tôi rồi... lương của tôi... thưởng của tôi... chuông đã đổ sao thầy vẫn phiêu.... Giời ơi là Giời.."
"Cậu ơi...Xe bus 28 đã đi qua chưa ạ?"
Trong lúc Huy đang giậm chân đấm ngực than thân trách phận thì có tiếng thỏ thẻ từ đàng sau khiến nó giật mình, một cô nàng cũng xinh xắn thấp thấp nho nhỏ đang giật giật áo Huy một chút, khiến nó sực tỉnh. Rồi bằng một phản xạ khó tin, hắn rên rỉ trong đau xót:
- Xe đi qua rồi thì tôi ở đây làm cái giề?
Rồi Huy quay lưng đi luôn để mặc con bé ất ơ kia đứng sau lưng, hắn có một tính xấu là khi nó bực tức thì đâu đâu cũng là chỗ trút giận của hắn được. Mà nhìn kỹ thì con bé kia cũng khá xinh xắn, da trắng hồng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mà trời Đông xám xịt như này mà chơi nguyên bộ áo Bách Khoa đỏ chóe thế kia, trông không khác gì một quả ớt chuông cả.
Thoáng nghĩ thế, Huy phì cười, lẩm bẩm "Thế ra không phải sắn, mà là ớt chuông Bách Khoa à, của nhà trồng được.."
II. Xe 28 đẹp nhất
Xe 28 đến, Huy phóng nhanh lên, liếc nhanh đồng hồ, nếu bác tài phóng nhanh, thì hắn có thể đến được chỗ làm thêm chậm năm, sáu phút, may mắn thì lúc đấy chị Lan đi kiểm tra vệ sinh, nó sẽ lẻn vào. Tính toán đâu vào đấy, Huy ngả lưng vào ghế, thoải mái đeo headphone, tối nay lĩnh lương rồi, hắn sẽ kết thúc tuần ăn mì tôm của nó một cách hoàn hảo.
Nhưng đời chẳng phải là mơ, Cầu Giấy tắc đường...
Đón tiếp Huy là bộ mặt hung thần của chị Lan, với nụ cười nở trên môi đi kèm với cái nhìn hung hãn chẳng liên quan, cái nhìn xoáy thẳng vào Huy khiến nó giật thót cái. Chị Lan vừa cười vu vơ vừa lấy quyển sổ ghi công ra, giọng thỏ thẻ:
- Mày lại đi muộn rồi em ạ! Chậc chậc, lương chú mày thì còn nguyên nhưng mà tiền thưởng thì sạch như Ô mô nhé!
- Chị...
Huy trưng bộ mặt đáng thương hết cỡ của mình ra, nó chỉ mong chị Lan sẽ thương tình tha cho nó một lần, nhưng mọi cố gắng của hắn chỉ là vô vọng, Lan tỷ đưa tay vào cầu thang, nói một cách lãnh đạm:
- Chú mày muốn có thưởng thì có một cơ hội, có nhân viên mới, lên tầng hướng dẫn bạn, làm tốt thì tỷ sẽ suy xét. Còn không thì.. tự nghĩ? Nghe chưa?\
- Chị cứ để em, dù gì thì em cũng theo học một con người vừa xinh đẹp vừa tài năng lại độ lượng như đại tỷ, em sẽ hoàn thành chuyện này...
Nói tức thì Huy phóng nhanh lên tầng, đứa nhân viên mới thì ra là cái con bé đứng chờ xe bus với nó ở cổng Parabol Bách Khoa, không ngờ hắn đợi cùng con bé này một chuyến xe, rồi đi cùng cả tuyến dài chục con phố, sau đấy lại đi cùng đến quán cà phê. Huy đang bần thần nghĩ lại xem con bé này nó đi lúc nào mà hắn không thấy nó thì cô bé liền chìa tay cho Huy, bắt chuyện trước:
- Chào cậu, tớ là Hiên, nhân viên mới.
- Huy, ma cũ.
Sau màn giới thiệu đầy xúc tích, ngắn gọn, Huy và Hiên bắt tay vào việc luôn, cùng lau dọn, bưng bê, cuối giờ, Hiên nhẹ giọng rủ Huy đi cùng chuyến xe về, bất ngờ là cả hai đứa cùng trọ ở kí túc xá, thế là lại cùng về.
Sau này, hai đứa thân nhau, dính lấy nhau suốt ngày, đi làm rồi lên những chuyến xe bus vi vu khắp Hà Nội. Hiên thích nhất là xe bus số 28, cô bé mỗi lần lên xe nào chép chép miệng vài cái, sau đó bắt đầu so sánh.
"Xe 32 này cũ hơn 28 của tớ, ít ghế hơn, lại suốt ngày phải đứng nữa"
"Xe 09 nó ứ đẹp bằng, thấp hơn xe 28 của tớ, ngột ngạt lắm í"
"Xe này..."
Huy đã quá quen với cái giọng điệu của Hiên, hắn chỉ lắc đầu cam chịu và lấp liếm cô bé bằng câu nói chán nản "Xe 28 đẹp nhất, đẹp nhất trong dòng xe Bus dã chiến chi nhánh Đông Lào, được chưa?"
Lúc ấy, Hiên lại cười toe lên, ánh mắt cô bé lấp lánh vui tươi đến lạ!
Để trái tim ai đấy lại nhảy lên loạn nhịp.
III. Lỡ mất một chuyến xe
Thi xong Cơ học lý thuyết, kỳ học của Huy khép lại một cách tẻ nhạt, hắn thu dọn đồ đạc về quê. Thành phố rộng lớn, xa hoa nhưng dường như là của người khác, Huy luôn cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu. Mỗi khi có dịp, hắn luôn muốn nhanh chóng tẩu thoát về quê để hưởng thụ cái không khí mát lành, để nhảy ùm xuống cái dòng sông quê mà ngày xưa hắn vẫn đi chơi qua mỗi ngày. Cái cảm giác xa xỉ ấy càng thúc ép Huy bỏ mặc hết tất cả, không để bất cứ cái gì có thể chen giữa dòng ý nghĩ, Huy ra Giáp Bát rồi nhảy lên xe khách về nhà.
Ba ngày ở quê, Huy bỏ quên hết tất cả công việc, ý nghĩ ở thành phố, hắn tận hưởng lại cái cảm giác thân thuộc cùng đám bạn chí cốt. Cả đám bạn lâu lắm mới gặp nhau, cứ thế quậy tung trời cả cái làng quê nhỏ, xóm làng như rộn rã cả lên.
Tối hôm đấy, khi Huy đi chơi về, mẹ hắn liền nhắc hắn có người gọi điện thoại bàn tìm, nhờ mẹ hắn nhắn với hắn liên lạc lại. Thì ra là Thành - bạn thân của hắn lớp Đại học, cũng làm cùng chỗ làm, nghĩ ngợi một chút, Huy bật điện thoại lên gọi lại, dò hỏi xem Thành có việc gì gấp gáp thế.
- Mày làm cái gì mà tao gọi mãi không liên lạc được thế?
- Tao về nhà tắt nguồn điện thoại, lâu lắm về quê thoải mái chút, có chuyện gì?
- Hiện nó ốm nặng lắm, đang nằm ở Bạch Mai, nghe đồn mổ nếu không là không qua khỏi được đâu, trước lúc mê man nó còn hỏi mày đấy!
- Cái gì? Hiên bị sao? Mai tao ra sớm!
Huy nghe điện thoại mà tai cứ lùng bùng, Hiên bị ốm như thế nào mà hắn không hề hay biết, mấy tháng nay ôn thi linh tinh đủ cả. Tuy Hắn có thấy sắc mặt của Hiên không tốt nhưng gặng hỏi Hiên toàn gạt đi nên hắn không suy nghĩ nhiều, nào biết đâu bệnh Hiên nặng đến thế.
Sáng hôm sau trong ánh mắt ngạc nhiên của bố mẹ, Huy bắt xe lên Hà Nội gấp, với lý do "Bạn con bị ốm", bố mẹ hắn cũng vui lòng thả thằng con quý tử đi.
Giáp Bát gần sáu giờ sáng, nhà xe trả khách chưa nhiều, xe ôm gần như không có.
Huy chạy vội ra chỗ điểm dừng xe bus, dáo dác nhìn xung quanh, thấy hắn lo lắng thì một bác bán nước mới nhắc hắn:
- Mày tìm xe bus 28 hả con? Vừa chạy chuyến đầu rồi, mày ra sớm năm sáu phút là bắt kịp!
Huy nghe thế hoảng hốt, hắn quay lại hỏi gấp
- Chạy rồi á bác, không phải năm rưỡi chuyến đầu ạ?
- Bác cũng chịu...
***
Huy thở hồng hộc, hắn chạy mãi từ Giáp Bát xuống Nước Ngầm mới bắt được xe ôm, mà đến Giải Phóng lại tắc đường, thế là hắn lại chạy bộ từ đấy đến Bạch Mai. Huy chạy thật nhanh lên tầng cấp cứu, thì va vào Thành, hắn thấy Thành đang ngồi ủ rũ ở hành lang. Lúc này Thành mới mệt mỏi ngẩng đầu lên, thì thào nói với Huy:
- Sao mày lên muộn thế? Hiên nó vừa vào phòng phẫu thuật rồi!
Huy thẫn thờ, lại một lần nữa, hắn bỏ lỡ một chuyến xe, chuyến xe đầu tiên đưa hắn đến và làm quen Hiên, chuyến thứ hai khiến hắn xa cách Hiên.
***
Vài năm sau, Huy mỗi lần đi xe 28, hắn đều chọn hàng ghế áp cuối, vị trí quen thuộc của hắn và Hiên, nhưng giờ đây, Hiên đã không ở cạnh Huy nữa rồi...