Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động.
***
Minh là kiểu con trai hoạt ngôn. Cậu ấy vui tính, nói nhiều, hài hước và biết cách làm người khác cười. Minh đẹp trai, ai cũng nói thế không chỉ riêng tôi, nhưng cậu ấy không nổi trội như nhiều người cố ý làm bản thân trở nên nổi trội. Minh cũng giỏi thể thao, môn đá bóng. Tôi nghe nói thế, mặc dù tôi chưa xem cậu ấy đá bóng bao giờ. Chưa có dịp.
Trong lớp, à không, trong trường, cả ngoài trường nữa, có nhiều, rất nhiều người thích Minh. Tôi biết điều đó. Tôi khá nhạy cảm với những chuyện này, nên chỉ cần quan tâm và để ý đến thái độ, cách cư xử của nhiều người dành cho cậu ấy, tôi cũng rút ra cho mình những suy luận hoàn toàn đúng đắn. Minh là một người có số "đào hoa".
Nhưng thực thì Minh đã có bạn gái. Có lẽ cô ấy xinh, tôi nghe từ Linh, cô bạn thân của tôi, của Minh, kể lại. Tôi chưa gặp mặt cô bạn gái của Minh bao giờ, chỉ biết cô ấy học ở một ngôi trường có tiếng trong thành phố, khuôn mặt dễ nhìn, học lực khá...Bấy nhiêu đấy thôi, cô ấy quy tụ một vài điểm của "con-nhà-người-ta". Minh thì chung tình lắm, chung tình đến nỗi si tình luôn. Minh thương cô bạn kia, chìu chuộng chẳng khác nào cô bạn là một phần thân thể của mình. Đã có lần cả hai giận hờn nhau, cô bạn kia nói lời chia tay. Minh đã khóc, đã khóc rất nhiều và mở lời xin lỗi. Mih bỏ qua sĩ diện của một-thằng-đàn-ông, không muốn vì những sai lầm nhỏ mà đánh mất đi một nửa kia của mình.
À, ờm..Đẹp trai này, vui tính này, học khá này, chung tình này...Minh có phải là mẫu chuẩn của một chàng trai?
Nhưng Minh chẳng phải hoàn hảo thế đâu. Tôi học cùng lớp với Minh, biết rõ những mặt "hạn chế" của cậu ấy là thế nào. Mặc dù rất là thương bạn gái kia, nhưng, với bản chất của một thằng con trai, Minh vẫn thường cùng đám trai trong lớp đưa mắt tăm tia mỗi khi có một bạn nữ nào đó ngang qua, rồi bình luận, rồi hí hửng cười ồ lên. Minh đôi khi cũng hay nói bậy một chút, nhưng nằm trong giới hạn cho phép, với những người bạn với nhau.
Nhưng nãy giờ tôi đã dành quá nhiều đất để nói về Minh, còn bản thân tôi thì sao? À, cũng chẳng có gì để nói. Chỉ có một điều là...
Tôi thích Minh.
Vớ vẩn, đây rõ là một điều vớ vẩn mà. Bản thân tôi sao lại có thể thích cậu ấy được, một con trâu đã tìm được chiếc cọc của mình. Vả lại, cậu ấy có gì đáng để tôi thích chứ. Không, không thể nào, tôi chẳng có lí do gì để thích cậu ấy cả. Tuyệt đối là không.
Thế đấy. Tôi đã khủng hoảng tinh thần đến mức bấn loạn khi biết bản thân mình thích Minh. Là thật, là thật rồi. Những điều tôi phủ nhận tình cảm của tôi, chỉ làm tôi thêm thích cậu ấy thôi. Không giảm, chỉ tăng. Tôi đã cố gắng biến mình trở thành một người tỉnh táo, xác định rõ ràng tình cảm của mình, và thẳng thừng chối bỏ thứ tình cảm mơ hồ không lời đáp này. Nhưng không, tôi đầu hàng trước sự bướng bỉnh của trái tim.
***
Vậy là suốt một quãng thời gian dài, sau đó, tôi phải chấp nhận một điều, là tôi đã thích Minh. Tôi biết là tôi không được phép, nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn cứ thích. Bởi thế, khi rung động trước những thứ ta thích, ta thường có xu hướng trở nên ngây dại, không làm chủ được chính mình nữa rồi. Tôi thích Minh, chẳng ai biết điều đó. Minh cũng chẳng biết. Tôi giả vờ khá hay. Trên lớp, tôi và Minh có tiếp xúc nhiều. Là cậu ấy chủ động tiếp xúc với tôi, bằng những trò đùa không tên của cậu ấy. Khi là chọc tôi để tôi chửi, khi thì bâng quơ nói với tôi một câu gì đó...Nói chung, bằng cách nào đó, tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau, à không, không phải nói chuyện, mà là cãi nhau. Một cách đáng yêu.
Có nhiều khi chỉ với một hành động của Minh, bé nhỏ thôi, nhưng cũng làm cho tôi bối rối. Tôi chỉ có thể đáp trả cậu ấy bằng những lời nói vụng về của một người mới bắt đầu chạm ngõ tình yêu. Tôi không ngừng nhớ về cậu ấy, trong từng khoảnh khắc, trong từng giấc ngủ, thản nhiên, hình bóng Minh xuất hiện. Nhưng điều đó không làm tôi vui, mà khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn. Thứ tình cảm này, có tiếp tục lớn thêm nhường nào nữa, cuối cùng cũng chỉ nhận được một kết quả chẳng đâu ra đâu mà thôi. Tôi tập dừng mọi thứ lại, nhưng chẳng được. Lần nữa, tôi chào thua.
"Lúc em hiểu mình yêu anh
Tim em quặng đau
Cũng chỉ vì người đã có riêng khung trời phía trước
Bàn chân chẳng thể bước dẫu đã thấy con đường
Để không một ai trong chúng ta phải khóc..." (*)
Chưa bao giờ từng câu chữ, từng giai điệu của bài hát này lại ăn sâu vào tâm trí tôi đến thế. Lẽ nào, Hamlet Trương đã viết bài hát này tặng tôi, và Phạm Quỳnh Anh thay tôi hát bài hát này, gửi đến Minh. Ôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi choáng ngợp và khó thở mỗi khi nhớ về cậu ấy. Tôi muốn thoát ra khỏi tình cảnh hỗn loạn của cảm xúc, càng nhanh càng tốt.
Có một người, tôi không nhớ tên đã nói rằng "Cách bạn có thể vượt qua khó khăn là đi xuyên qua nó". Tôi cảm thấy đúng, và bây giờ tôi quyết định nghe theo những gì người này nói. Tôi sẽ không chạy trốn bản thân nữa, sẽ để lí trí nói lên hết tình cảm của trái tim cho Minh nghe. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, dù được dù không, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Tôi nói rồi, tôi giả vờ hay lắm. Có đau thế nào cũng chẳng ai biết đâu.
Tôi hẹn Minh ở dãy hành lang trước lớp, sau giờ tan học, khi tất cả học sinh đã về hết. Đứng trước Minh, và khi chuẩn bị nói ra một điều mà đối với tôi là vô cùng quan trọng, mặt tôi đỏ ửng cả lên. Không biết sao nữa. Ôi chao, tôi chết mất.
"Ê, có gì hông mậy?", Minh thều thều tôi, khi tôi đã đứng một hồi lâu mà vẫn chưa mở miệng. Tôi và Minh thường hay xưng tô mày-tao, chắc là quen miệng rồi. Nhưng nghe hay mà, ngồ ngộ.
"Tao có chuyện muốn nói với mày"
"Chuyện gì?" , Minh vừa nói, đưa tay lên miệng vờ làm động tác sờ râu, mặc dù cằm cậu ấy chẳng có cọng râu lúng phúng nào.
"Tao..Tao nói nhen".
"Ờ thì mày nói đi. Ơ hay, dài dòng, tốn thời gian quá".
"Xí. Có chút xíu làm gì dữ vậy? Làm như mày là người bận rộn lắm không bằng"
"Hứ. Bận. Đương nhiên là tao bận rồi..Bận ăn, bận ngủ, à, bận đá banh nữa chớ"
"Thôi đi, mày lúc nào mà chả ăn, chả ngủ, chả đá banh này kia khác nọ. Vậy mà bỏ thời gian ra cho tao có chút xíu cũng khó khăn nữa"
"Ờ, tao vậy đó. Sao?"
"Thì đáng ghét chớ sao."
"Gì chớ. Abcxyz...bla bla..."
"@#$$%^^&&*(////...."
Haizzz. Nói đến đây thì bạn đã biết chuyện gì xảy ra rồi chứ. Tôi với Minh cãi nhau với một lí do vô cùng lãng. Bao nhiêu thứ chất chứa trong lòng tôi, cần nói ra nhưng chẳng thấy đâu, chỉ là những lời cãi nhau giữa tôi và Minh. Hai đứa tôi bao giờ cũng thế, hễ không gặp thì thôi, nhưng mà gặp thì phải cãi nhau. Không nhiều thì ít. Đáng ghét. Đáng ghét quá cơ. Mặt tôi nóng phừng phực. Tôi giận cậu ấy. Tôi quay đi, chẳng thèm nói ra những gì mình sắp nói nữa. Uổng công tôi đã chuẩn bị tinh thần thế nào. Lúc tôi lườm cậu ấy một cái rồi bước đi, Minh chẳng thèm chạy theo tôi nữa. Chắc là, tôi trong cậu ấy chẳng có chỗ đứng nào gọi là quan trọng cả.
***
Sau cuộc cãi vã hôm ấy, tôi không thèm nhìn mặt Minh nữa. Tôi không giận Minh, chỉ là đang giận bản thân mình. Ngu ngốc. Nếu tôi cứ giữ mãi cái tính khí thất thường này, thì đến một sự cảm mến của một đứa bạn dành cho cũng chẳng có, chứ đừng nói đến sự chú ý và tình cảm của Minh. Mấy đứa con gái khác, lúc thích cậu bạn nào cũng đều ỏng ẹo làm duyên làm dáng, trông bộ e thẹn và ngại ngùng lắm. Tôi cũng thế, nhưng không "bánh bèo" như thế. Tôi chỉ bối rối trước Minh, nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, đối đáp với Minh như một người phản biện tài ba. Cũng vì thế, chẳng ai chịu ai, hễ tôi mà gặp Minh là như chó với mèo.
Minh cũng là kiểu con trai không hề để bụng bất cứ chuyện gì. Nhiều lúc tôi nghĩ, Minh thông minh nhưng cũng có khi đầu óc cậu ấy quá đơn giản. Đơn giản đến nỗi trống rỗng. Nhưng có lẽ, như thế thì tốt. Như chuyện hôm đó, Minh chẳng lấy để bận tâm làm gì. Cậu ấy quên nó ngay, rồi lại tìm đến tôi, chọc tôi chửi như mọi khi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này tôi chưa muốn nói chuyện với Minh. Chỉ vì tôi chưa đủ dũng cảm. Bao nhiêu dũng cảm của ngày hôm đó đã trôi tuột đi đâu mất rồi. Tôi cần thời gian để lấy lại nó. Minh à, đợi đấy !
***
Giờ chơi, tôi nằm gục trên bàn ngủ. Tiết Lý kinh dị của tôi cuối cùng đã trôi qua một cách an toàn. Mừng húm. Nhưng chưa kịp nhắm đôi mắt lại, tôi đã bị một kẻ đáng ghét nào đó phá đám bằng cách đập vào bàn liên tục. Tôi chẳng nhìn cũng biết kẻ đó là ai. Còn ai nữa ngoài cái gã đáng ghét suốt ngày cãi vả với tôi nhưng cứ làm cho tôi thích. Tôi nhủ bụng sẽ ngồi thẳng dậy, lấy hơi và chửi cho hắn ta một trận ra hồn. Nhưng có lẽ, ý định của tôi đã thất bại. Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động. Minh ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vai một cái thật mạnh như đang vỗ vai vào một thằng bạn chiến hữu nào đó của cậu ấy. Ơ, lẽ nào đối với cậu ấy, tôi như một thằng con trai sao? Haizz.
"Này, nói này. Hôm bữa định nói gì đó. Nói đi?"
"Định nói gì tao quên rồi"
"Mày đang giận tao?"
"Ai biết"
"Con nhỏ này." , vừa nói dứt, cậu ấy gõ lên đầu tôi một cái. Đau điếng. Này ! Tôi là con gái đó nhahhhhhhh.
"Ui cha. Sao mà thích động tay động chân thế hả. Thằng này!"
"Chửi đi. Cứ việc chửi tiếp đi. Tao sẽ không cãi nhau với mày nữa. Nếu cãi nhau với mày thì mày sẽ không nói ra cho tao nghe."
"Cho dù có cãi nhau với mày hay không thì tao cũng sẽ không bao giờ nói ra chuyện đó nữa. Biết-chưa-hả"
"Thôi mà, nói đi. Tao tò mò quá. Có lẽ chuyện này liên quan đến tao, nhỉ?", Minh làm khuôn mặt đáng yêu, tỏ vẻ nũng nịu ngây thơ của một đứa trẻ.
Dễ thương thật. Nhưng mà, đừng dùng mỹ nam kế dụ dỗ tôi chứ.
Tôi thở dài, nén lòng mình lại. Có nên nói cho cậu ấy nghe không, tôi cũng chẳng biết. Nhưng thôi, không được vì cái dáng vẻ giả nai của cậu ấy mà lại mềm lòng. Nếu có nói, thì hãy như ngày hôm trước, sau giờ tan học, ngày hôm sau.
Minh đồng ý hẹn gặp tôi vào ngày hôm sau, sau giờ tan học.
***
Quái lạ. Hôm nay Minh nghỉ học. Giữ lời hứa với tôi thế đấy. Cũng như lần trước, dũng khí của tôi trôi tuột đi đâu mất. Này Minh ạ, cậu có biết là tôi đã phải khó khăn cỡ nào mới lấy đủ can đảm để bày tỏ tình cảm với cậu không. Sao cậu cứ thích làm tôi ú tim lên vậy hả.
Nhưng chuyện tôi tỏ tình với Minh ngay lúc này không còn quan trọng nữa. Trong đầu tôi luôn xuất hiện những câu hỏi mơ hồ. Tại sao Minh nghỉ học, cậu ấy bệnh chăng, hay là gia đình có chuyện gì, hay là theo bạn gái đi chơi, hay là..à, hay là...
Chẳng hiểu sao trong tôi dâng lên một trạng thái bất an. Không rõ lắm, nhưng nó cứ làm tôi lo lắng thế nào ấy. Tôi cứ bồn chồn đứng ngồi không yên. Hết tiết 1, tôi lên phòng y tế xin giấy phép ra về. Tôi vờ nói tôi bị đau ruột thừa, một chứng bệnh đến hồi tái phát. Cô y tế nhìn dáng vẻ tội nghiệp đang ôm bụng nhăn nhó rên rỉ như tôi cũng cảm thấy động lòng, luôn miệng hỏi han tôi và bảo tôi ra về cẩn thận. Thoát rồi. Không ngờ tôi diễn xuất tốt thế. Dắt chiếc xe đạp ra khỏi sân trường, tôi vội vàng chạy đến nhà Minh. Tôi không muốn gọi cho cậu ấy, tôi muốn đến gặp Minh và biết được trực tiếp chuyện gì đang xảy ra. Nhà đóng cửa. Đi đâu được cơ chứ. Không lẽ cậu ấy đi du lịch thật sao. Tôi hỏi một bác hàng xóm gần đó. Bác ấy bảo Minh vừa bị tai nạn tối hôm qua, giờ đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Tôi choáng ngất. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với Minh thế này. Tại sao lại như thế. Tôi không tin vào những gì mình nghe được. Cảm xúc hỗn loạn đến tột cùng. Tôi gặng hỏi bác hàng xóm về bệnh viện mà Minh đang ở nhưng bác ấy không biết. Gọi cho Minh, chỉ nhận được những âm thanh tút tít khó chịu. Tôi vội vàng đạp xe đi quẩn quanh khắp thành phố, bệnh viện nào cũng ghé vào tìm. Mắt tôi đỏ hoe, nức nở. Mồ hôi nhễ nhại khắp thân mình. Tôi lo lắm, thực sự rất lo. Suốt quãng đường ấy tôi không ngừng cầu nguyện, và hi vọng cho Minh không có chuyện gì.
Cuối cùng thì tôi đã tìm đến đúng bệnh viện mà Minh đang nằm. Hỏi những chị y tá trực ở đó, tôi biết được phòng bệnh của Minh. Giờ trong cơ thể tôi không còn một chút năng lượng nào, nhưng tôi vẫn cố leo lên mấy bậc cầu thang, đi đến phòng của Minh cho bằng được. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ. Một màu trắng ảm đạm lạnh đến sống lưng hiện ra. Minh đang nằm trong đó, cậu ấy nhắm mắt. Tôi nhìn thấy mẹ của Minh, khuôn mặt bà hiện lên nét u uẩn của một người đang buồn bã. Tôi phân vân không biết mình có nên vào hay không. Nên hay không. Nhưng thoắt nghĩ, đã tốn bao công sức mới tìm đến đây, chẳng lẽ chỉ đứng ngoài và lặng lẽ nhìn cậu ấy đau đớn nằm bên trong sao. Thế là tôi mở cửa bước vào. Mẹ Minh nhìn thấy tôi, bà ngạc nhiên không biết là ai. Tôi giới thiệu mình là bạn của Minh, bà chỉ ừ ừ gật đầu vài cái. Nhìn Minh đang nằm thế kia, chắc cậu ấy say giấc lắm rồi, chẳng còn biết là tôi đang đến thăm nữa mà. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, mẹ của Minh kể lại mọi thứ. Tối hôm qua, cậu ấy đi mua quà sinh nhật cho bạn gái của mình, bảo là sẽ mua một món quà thật đẹp, thật to dành cho cô bạn để làm lành cho lần giận hờn hôm trước. Khi đạp xe ngang qua đường, một chiếc xa tải chở hàng mất thắng, bất ngờ lao nhanh về phía cậu ấy. Thật khủng khiếp. Minh nhanh chóng được người dân quanh đó đưa đến bệnh viện. Cũng may là được cấp cứu kịp thời, nên giờ tình trạng đã qua khỏi nguy kịch. Nghe những lời mẹ Minh kể lại, tim tôi đau như đang quặng thắt lại. Đau cho Minh, người tôi dành rất nhiều tình cảm vào đó, đau cho cả tôi, một đứa ngốc đang mọng đợi một thứ tình yêu không bao giờ có. Minh đã thế, thương cô bạn gái kia đến nhường nào. Minh đã sợ bạn gái mình giận, vội mua một món quà xin lỗi vào ngày sinh nhật cô bạn. Tôi không biết tình cảm của Minh dành cho cô bạn kia lớn đến nhường nào, nhưng tôi biết, tình cảm của cậu ấy dành cho tôi chẳng là gì cả. Có lẽ, đối với cậu ấy, tôi là một người bạn không hơn không kém, và nếu có thể quan trọng hơn, cũng chỉ là một người hay cãi nhau với cậu ấy. Tôi đã hiểu được tất cả rồi. Tôi sẽ không mơ mộng về cậu ấy nữa, sẽ không biến bản thân mình trở thành kẻ thứ ba đáng ghét. Tôi biết tình cảm của mình nên dừng lại tại đây, dù có thể rất khó nhưng tôi vẫn sẽ cố. Minh đang rất hạnh phúc bên cô bạn gái của mình, thì tuyệt nhiên, tôi sẽ im lặng nhìn cậu ấy hạnh phúc. Điều đó cũng làm tôi hạnh phúc lắm rồi. Tôi đã biết, có lẽ, những gì tôi sẽ nói với Minh thì không cần phải nói nữa. Nếu sau này, cậu ấy có nhắc tới, và hỏi tới, tôi sẽ vờ bịa ra một câu chuyện nào đó, đại loại như là "Tao kể mày nghe. Hôm qua có thằng ăn trộm lẻn vào nhà tao, thế là bị tao đánh cho một trận tơi bời rồi giải lên công an. Đó, mày thấy tao giỏi hông". Rồi cậu ấy sẽ lại cốc đầu tôi, cãi nhau với tôi một trận với lí do câu chuyện nhảm nhí. Thế cũng tốt, tôi sẽ lại lặng thinh nhìn cậu ấy sống vui vẻ từng ngày, còn tôi, không sao cả. Tôi sẽ cố vượt qua được mọi thứ, với tình cảm nhỏ bé của mình...
(*) Bài hát "Điều tự nhiên nhất" của nhạc sĩ Hamlet Trương, ca sĩ Phạm Quỳnh Anh.
Đậu Nhỏ