- Mẹ ơi, mẹ ơi, mở cửa cho con vào, nhanh đi mẹ.
- Trời đất ơi, sao con ra nông nỗi nầy hả Cường ?
- Đừng hỏi nữa mẹ, đóng cửa lại đi, mọi chuyện sáng rồi hãy tính. Rồi hắn đóng cửa phòng chặt lại, làm cả nhà phải lo sợ, thấp thởm, thức sáng đêm và trông trời mau sáng, để xem việc gì đã xãy ra.
Hắn rất hiền và là đứa con ngoan ngoản nhất nhà. Tuổi thanh xuân, hắn chưa hề bị cha mẹ, gia đình phiền trách và cả xóm giềng cũng thế.
Năm hắn học lớp tám, vì hiền quá, nên hay thường bị bạn bè lấn ép, thậm chí còn bị chúng đập vô cớ cho mấy trận. Hắn tức giận vô cùng, lẽ ra hắn phải báo với cô giáo, nhà trường hay về nói lại với cha mẹ, để mọi việc cần phải được chấm dứt ngay. Đàng nầy hắn cứ chịu đựng, lặng câm. Và, lâu ngày vẫn cứ thế, hắn không chịu nổi nữa, nên suy nghĩ và tìm cách chóng đỡ.
Một hôm tan học về, hắn bị ba thằng bao vây, hắn tựa mình vào góc tường và cầm sẵn cây thanh sắt, rồi đập cho mỗi thằng vài cây, chúng ôm đầu máu và rồi bỏ chạy. Chuyện chưa xong, ngày hôm sau chúng kéo đến năm thằng, nhất quyết thanh toán và xử đẹp hắn, ai ngờ ! Hắn cao cơ hơn, thủ sẵn con Dao trong cặp da, khi bị bao vây hắn nhào đến lụi đại vào một thằng rồi thoát thân. Khi thấy đỗ máu chúng cũng bỏ chạy lần hai. Cuộc đỗ máu động đến Nhà trường và Chính quyền, nên cuối cùng hắn bị kỷ luật và đành bị đuổi học. Sau cơn ấy cha mẹ hắn gởi hắn vào học trường tư. Ở đây hắn muốn đi học lại bình thường, không muốn gây gỗ, đụng chạm kẻ khác. Nhưng rồi, cái đám lưu manh kia ở đâu cũng có, lại xuất hiện, vớ vẩn trước mặt hắn, khiến hắn không kiềm chế được và ra tay. Kể từ đó hắn trở thành một kẻ thất học và giới Giang hồ nhí biết đến, rồi tìm cách kết nạp hắn vào Băng, Nhóm. Lúc đầu hắn không tham gia, nhưng cứ ở nhà lang thang, lời ra, tiếng vào, thị phi, dèm pha nên hắn quyết định gia nhập vào Băng, Nhóm khi tuổi đời vừa mười sáu tuổi. Băng, Nhóm nầy toàn nhí, hút sách, cướp giựt, đứng bến, đòi nợ, bảo kê. Tay anh chị Trưởng nhóm chỉ vừa bằng tuổi hắn. Bước đầu hắn được phân công bảo kê nhà hàng, quán Karaoke. Đây là một công việc rất khó và phải gan dạ, bản lĩnh vì hắn phải đối đầu với các phe nhóm khác để giành địa bàn. Tay Đại ca ngồi nhà, bắt hắn và một số đàn em phải mọi giá giữ trọn các cửa hàng con đường Nguyễn Huệ và Nguyễn Tri Phương, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ bị đàn anh xóa tên. Hắn khi nghe nói hai chữ xoá tên, tự ái, tức quá, ở nhà chẳng làm tích sự gì, mà còn bảo « Nếu không xong việc, sẽ bị xóa tên «
Đêm ấy, hắn đang thâu tiền bảo kê tại một nhà hàng, thì bị nhóm khác ập vào thanh toán, đám bạn đi cùng hắn bảo vệ phía trước nhà hàng sợ, bỏ chạy. Chỉ còn một mình hắn trong nhà hàng và hắn nhanh nhẹn nhẩy vào nhà bếp chớp hai con Dao to và chiến đấu tới cùng, cuối cùng hắn thoát thân và để lại những vết Dao dằn mặt ; những vết máu vẫy đầy. Khi công an đến những anh hùng chiến bại được đưa vào nhà thương và sau đó vào khám Đường ngồi nghỉ mát, gỡ lịch. Về đến nhà, hắn móc túi trao hết số tiền cho Đại ca, Đại ca nói, thế là giỏi và thọt tay lấy tiền. Đại ca chưa kịp lấy tiền, hắn đang cầm con Dao trên tay đầy máu và sẵn dịp cho Đại ca về chầu Âm phủ, bởi lời nói cách đó vài giờ « Nếu không xong chuyện, mầy sẽ bị xoá tên « .
Sau khi Đại ca qua đời, đàn em phong hắn làm Sư phụ và xâm sau lưng hắn một con Đại Bàng thật bự để thể hiện là một đàn anh. Thân hình hắn ốm tong, ốm teo khoảng bốn mươi lăm ký và là con thứ tư trong gia đình, hắn đổi danh là mười mập. Từ ngày hắn lên làm Đại ca, lời hắn hét ra là cả đàn em đều xanh máu mặt, vì hắn nói, là hắn làm ngay, hắn không chần chừ và biết sợ sệt. Đều đặc biệt ở hắn, là làm Giang hồ là phải ra tay, làm Đại ca là phải đi trước và hành động trước, nên đàn em hắn rất phục hắn.
Khuya Nöel 2010, cũng vì giành giựt Địa bàn, hai phe đã bày trận sát đấu, kéo dài khoảng mười lăm phút, vì thấy đàn em chịu không nổi sức ép của đối phương, hắn hy sinh xung phong định hạ gụt tay đầu đảng, nhưng không ngờ, hắn bị một nhát chém lén sau lưng đứt nửa con Đại Bàng. May nhờ Công an vừa đến kịp lúc, đối phương kéo nhau bỏ chạy, nên hắn thoát chết. Tuy, bị thương rất nặng, hắn cố gượng, điều khiển và ra lệnh cho đàn em tẩu thoát, riêng hắn một mình nhẩy xuống dòng sông Bảo Định giữa đêm khuya bơi về nhà. Khi vừa vào nhà xong, hắn đóng cửa chặt lại. Ai ai cũng nghĩ hắn đang ngủ. Và, cả nhà đêm ấy phải đành thức trắng đêm, chờ sáng dậy, xem hắn sẽ nói điều gì. Ai ngờ ! Sáng hôm sau người nhà gọi hắn mãi mà không thấy trả lời, bèn tung cửa vào, thì thấy hắn đang nằm đấp mền và chết tự lúc nào. Cả nhà đỡ hắn dậy, lo dọn dẹp, tắm rửa để tẩn liệm, thì chợt thấy trên lưng hắn xâm hình một con Đại Bàng to tướng bị chém đứt làm hai. Ba hắn nói.
Không ngờ ! Thằng Cường là một « Tướng cướp ».
Tác giả Thủy Điền.