Em quyết định viết cho anh, dù rằng không chắc suốt đời này có cơ duyên gặp được anh hay không, hay nếu đã gặp rồi, có may mắn được anh yêu hay không.
Em phải viết ra vì không thể dồn nén những cảm xúc mạnh mẽ trong lòng, vì sợ rằng sẽ vội vã tìm một người trám vào khoảng trống cô đơn trong tâm hồn, vì lo rằng mình trở thành gánh nặng tinh thần cho một vài người bạn thân thiết mà em liên lạc thường xuyên. Em không thích bị thương hại, em lại càng không thích là gánh nặng cho bạn bè.
Hôm nay, em gặp hai người bạn có cùng tâm huyết về giáo dục, chúng em nói chuyện thật nhiều, chia sẻ những điều trong chuyên môn cũng như cuộc sống riêng tư. Em thích gặp những người bạn như vậy, họ làm em thấy cuộc sống này thật đáng sống và những điều tưởng chừng quá quan trọng trở thành không quan trọng lắm.
Thì ra, em càng ngày càng nhận ra mình không phải là người duy nhất có vấn đề trong đời sống hôn nhân. Thì ra, em không phải là người duy nhất mất mát, lo sợ và kiếm tìm một câu trả lời về tình yêu. Thì ra, tình yêu đối với mỗi người dường như mỗi khác nhưng em cảm thấy một điều: không ai không khao khát nó và dường như ai cũng có ảo tưởng về nó.
Từ khi còn rất trẻ, em đã khao khát được yêu thương một cách kỳ lạ, dù rằng em rất giỏi giấu kín mong ước này dưới một bề ngoài bất cần đời. Em rất sợ người khác biết được ước mơ này - có lẽ vì em sợ bị tổn thương.
Bây giờ, em không ngại bày tỏ cảm xúc này nữa - em cần tình yêu lắm. Em cần một người thương yêu em, nghĩ rằng em rất đẹp (ngay cả khi nhan sắc em chỉ trên trung bình một chút), thấy được những điểm đáng yêu của em, hiểu được những giấc mơ đội đá vá trời của em và chấp nhận em ở cả những điều chưa toàn vẹn. Em nghĩ, nếu được yêu như thế, em sẽ hạnh phúc biết bao. Và dĩ nhiên, em cũng sẽ yêu anh mãnh liệt và sâu sắc như những gì em nhận được.
Nhưng mà, em biết ở trên đời khó có tình yêu như thế. Vì hình như ai cũng mong muốn được yêu thương và hình như ai cũng thủ thế trong tình yêu, sợ bị thua thiệt, sợ bị lợi dụng. Có phải ai cũng muốn được yêu thương hơn là thương yêu kẻ khác? Em không biết nữa. Em chỉ biết rằng hôn nhân không tình yêu là hôn nhân khủng khiếp nhất. Em chỉ hiểu rằng khi mình làm tất cả vì người mình yêu mà chợt nhận ra rằng người ta không yêu mình thì hụt hẫng biết bao nhiêu.
Vào khoảnh khắc hiện tại, em mong được gặp anh biết bao nhiêu. Em mong được anh lắng nghe, thông cảm, chiều chuộng, yêu thương và nâng đỡ. Em mong được tựa vào bờ vai anh, làm một người phụ nữ yếu đuối dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi. Em cần có anh trên đời.
Có những lúc em cố gắng gồng mình làm một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ. Có những lúc em muốn buông xuôi khi luôn phải tươi cười, vui vẻ, xem những bất hạnh trong đời là chuyện nhỏ. Nhưng dù cô đơn đến mấy, em cũng biết rõ một điều: em không vội vã lao vào vòng tay ai đó vì cần một bờ vai nương tựa. Em sẽ không hấp tấp nói lời yêu ai chỉ vì xúc cảm nhất thời. Em hứa với lòng mình em sẽ đợi anh, tình yêu của em. Dù rằng có phải đợi lâu đến mấy đi nữa, em chỉ đợi và trao trái tim mình cho chỉ riêng anh.