Cuộc sống không hẳn cứ êm đềm trôi. Nó được ví như một bản nhạc không lời, chỉ có những nốt nhạc lúc trầm lúc bổng, lúc ê a, lúc da diết. Và rồi sẽ có những lúc bản nhạc ấy dồn dập rồi vỡ tung ra từng mảnh cảm xúc. Người ta nói khi bạn gặp một người khác giới mà có những cảm xúc ấy là bạn đang yêu rồi đấy!
Phải rồi, mọi thứ đều cần phải có những cảm xúc đầu tiên, có cảm xúc thì mới có thể có những tìm hiểu tiếp theo. Em cũng thế! Cũng đã có những cảm xúc của riêng em dành cho anh trong lần gặp đầu tiên. Không phải là những cảm xúc dâng trào ngay tức khắc, không phải là những cảm xúc vỡ òa… mà chỉ là một ấn tượng nhỏ về ánh mắt lành lạnh, và một nụ cười duyên như con gái. Chỉ là những cảm xúc thấp thoáng nhưng đủ để em tiếp tục đi sâu vào tìm hiểu cái thế giới bí ẩn ấy. Và rồi một tình yêu nhẹ nhàng đến, cứ như là một cánh hoa được thả từ một nơi xa xôi nào đó bay đến, không ồn ào nhưng đủ làm người ta nhận ra nơi đâu là hạnh phúc.
Mọi thứ thật không dễ dàng và đơn giản như mình nghĩ. Cũng không còn êm đềm như lúc ban đầu nữa, đã có những cơn gió làm đổi hướng bay của cánh hoa trước khi về với mảnh đất của nó.
Em và anh đã trải qua biết bao khó khăn, biết bao thử thách. Cũng đã có những lúc em thấy mệt mỏi, muốn dừng chân để nghỉ và có khoảng thời gian để suy nghĩ, đã có lúc em muốn buông tay để không phải gồng mình lắng tai nghe những chuyện không đâu, những lời nói đụng chạm vào sâu thẳm quá khứ buồn của một thời đã qua,… nhưng rồi em lại mạnh mẽ bước tiếp, mạnh mẽ đón nhận tất cả những điều đó như một lời nhắc nhở: “Tất cả những điều đó không phải là vấn đề”, mà điều quan trọng là “EM RẤT YÊU ANH”.
Sẽ không còn những chuyện không đâu làm em phải buồn nữa, sẽ không còn ai có thể làm em bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Mọi thứ không ai có thể đoán trước được điều gì, chuyện gì đến rồi nó sẽ đến thôi.
“Khi ta nắm tay lại thì trong tay ta chẳng có gì cả, khi ta mở tay ra thì cả thế giới là của ta”, tại sao em lại không thể làm được chứ, phải không anh? Nhưng những cố gắng của em không đủ để nối những chặng đường tiếp theo lại với nhau, bởi trong tình yêu cần xuất phát từ hai phía. Đã bao giờ anh nghĩ ngã rẽ tiếp theo của anh sẽ là con đường có em chưa?
Chỉ cần anh hiểu điều em muốn nói và chỉ cần anh luôn sống thật với em, với tình cảm của chính mình, như thế là đủ rồi.