30 tuổi, đã trải qua vài mối tình, nhà có, tiền có, danh vọng có, duy nhất một thứ anh chưa có là vợ. Nhìn bạn bè có đôi có cặp đi cạnh nhau anh cũng thấy hơi chạnh lòng, rồi anh lại tặc lưỡi tự nói với mình: còn trẻ chán, cô đơn cũng có cái sướng của cô đơn, phải gắng mà hưởng thụ mới được.
Cơ quan cho nghỉ phép anh tranh thủ về thăm nhà mấy ngày không các cụ lại trách. Cơmtối xong xuôi, mẹ anh thở ngắn thở dài
- Anh còn kén cá chọn canh đến bao giờ nữa hay là anh đợi chúng tôi xuống lỗ hết rồi mới chịu lấy vợ. Người ta cháu nội cháu ngoại còn nhà này thì hai thân già lủi thủi.
- Vợ con là chuyện hệ trọng cả đời, mẹ thư thư cho con mấy bữa.
- Cứ cấm đầu ăn rồi cắm đầu làm như anh thì ai người ta để ý, mẹ bảo này: cái Lành nhà bà Đào đẹp người đẹp nết đấy. Hôm trước cô mày bảo tính làm mối cho mày mà lại sợ mày chê nó ít học.
- Mẹ cứ mối với mai, phải yêu mới lấy được chứ.
- Ôi giời vẽ chuyện, ngày xưa bố anh với tôi có yêu đương gì nhau đâu mà lấy nhau về rồi cũng sinh ra anh, nuôi anh lớn đến chừng này.
- Bây giờ không giống cái ngày xưa của mẹ nữa đâu mẹ ơi.
Ngày cưới anh mẹ vui ra mặt, nhin bà như trẻ ra mấy tuổi. Nhà anh làm rút gọn, tổng cộng tầm khoảng 20 mâm gọi là báo cáo tổ tiên và ra mắt họ hàng. Anh lấy cái Lành nhà bà Đào đúng theo ý mẹ, phần là để bà an lòng cậu con trai đã có người nâng khăn sửa túi, phần anh cũng đỡ phải nghe bà thở ngắn than dài mỗi khi anh về.
Cưới nhau xong, anh đưa vợ lên thành phố sống. Tốt nghiệp đại học, bằng giỏi còn thất nghiệp đầy ra đấy, vợ anh mới học hết cấp 3 thì biết làm gì được ở cái thành phố này. Anh bảo vợ thôi cứ ở nhà lo cơm nước nhà cửa cho chồng là được, buồn thì gọi điện về quê nói chuyện với mẹ.
Nói thì nói vậy nhưng mà cái gì anh cũng đều phải cầm tay chỉ việc cho vợ. Sáng ra thay cái áo rồi vội đi làm anh chỉ kịp ngoái lại dặn vợ: giăt hộ cho anh cái áo anh để ở ghế ấy. Tối vừa về tới nhà thì thấy vợ ngồi nhăn nhó: cái áo trắng của anh em giặt mà chẳng hiểu sao giờ nó lại nửa hồng nửa trắng. Áo anh mới mua mà lại đắt tiền cơ chứ, vừa bực vừa tiếc đồ anh gắt lên
- Cô làm gì mà cái áo của tôi ra thế này.
- Thì em bỏ vào máy, đổ xà phòng, chờ máy giặt xong thì đem đi phơi y như anh bảo.
- Mấy cái áo hồng cô cũng giặt chung luôn à.
- Vâng, giặt thế cho nhanh.
- Trắng ra trắng, hồng ra hồng chứ. Quê đến thế là cùng.
- Vâng, quê. Nhà em làm gì có máy giặt mà anh cũng có bảo em phải làm thế đâu.
Anh thấy con bé rớm rớm nước mắt đi vào trong. Mười chín tuổi, cái tuổi đẹp nhất của một người con gái, cái tuổi nhẽ ra chỉ để học hành bay bổng mà nó đã chồng con, rồi gánh vác giang sơn nhà chồng. Quê anh con gái cứ không học là lấy chồng ngay, so với đám bạn quê nó xếp vào dạng muộn chồng. Nghĩ thế anh lại thấy thương nó, hình như cơ nãy anh cũng hơi quá.
Anh mua cho nó cái máy tính bàn vì mấy ngày nay nó cứ kêu ở nhà một mình chán, rồi chồng thì đi làm từ sáng đến tối chịp mới về, gọi điện về nhà nói chuyện được tí mẹ lại phải đi làm đồng. Gõ bộp bộp vào cái máy tính anh bảo:
- Cái này sẽ giúp nâng cao dân trí cho vợ.
- Em tốt nghiệp cấp 3 rồi còn nâng cao gì nữa.
- Tốt nghiệp cấp 3 mới xoá mù chữ mẹ trẻ ạ. Sách vở, tài liệu giáo trình trên mạng nhan nhản tải về mà đọc, tự học là chính chứ cần gì mà đến trường tốn tiền, bằng này cấp kia có khi lại chẳng xin được việc.
- Đúng thật anh nhỉ, mấy ông anh nhà bác em học xong đại học, đại học xây dựng hẳn hoi nhé mà không ai thuê rồi lại về quê rủ nhau mở quán bán tiết canh lòng lợn.
Tưởng cái máy tính sẽ giúp vợ vậy mà có những chuyện anh chẳng thể ngờ, nhiều chuyện anh vẫn phì cười mỗi khi nghĩ lại. Bữa đó anh về thấy nhà tối om, chưa cơm nước gì còn vợ thì ngồi lù lũ trước máy tính, tóc tai rối bời.
Chồng, chồng ơi cứu em - giọng vợ thất thanh gọi.
Anh nghĩ có chuyện chẳng lành, anh chạy vội lại chỗ vợ.
- Laptop anh đâu, rút ra mau. Anh đứng chỗ này chặn quân nó, hễ thấy địch ra thì bắn, em sẽ canh ở chỗ này.
Rối quá anh chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời vợ. Xong anh thấy vợ hét toáng lên vui sướng:
- Thắng rồi, dám ăn hiếp chị mày, mình nhà mày có chồng chắc, chị cũng có chồng đây nè. Đã thấy vợ chồng chị lợi hại chưa.
Xem lại bộ dạng mình, nhìn anh, nhìn cái đồng hồ nó mới chợt tỉnh, cười ngượng nó bảo:
- Em tính giải trí một tí thôi mà vợ chồng nhà này nó hách dịch quá nên em ghét. Mải chơi em quên béng là phải nấu cơm. Chồng chở em đi ăn một bữa đi, giàu mà chả cho vợ đi ăn nhà hàng bao giờ.
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.