Vợ Ơi! Anh Xin Lỗi

Posted: Thứ Ba, Ngày 09-05-2017, : 1014.



Anh bước qua con hẻm về nhà mình, anh vừa cải nhau với cô bồ. Trong lúc tức giận anh bỏ đi còn cô ta thì đay nghiến, chửi bới. Mấy lần trước anh nhịn cho qua, cũng không hiểu sao cứ mỗi lần cải nhau như thế anh lại chán và muốn chấm dứt. Anh định cắt đuôi cô ta lâu lắm rồi nhưng không được. Cứ anh doạ bỏ cô ta lại doạ tự tử anh lại sợ.

Anh đẹp trai, học vấn cao, thành đạt. Anh có vợ nhưng vợ anh dù giỏi nhưng lại kém sắc, đi ra ngoài giao lưu thấy gái đẹp về nhà anh đâm chán vợ, cưới vợ được 16 tháng, tình cảm cũng nhạt đi có khi anh nghĩ mình không hề yêu chị nhưng anh biết ơn chị nên đã cưới chị. Trước kia thương vợ anh chỉ làm rồi ngủ lại công ty làm dự án mới nhưng từ khi vợ anh có bầu được một tháng thì anh cặp bồ.

Anh luôn tâm niệm vợ xấu mới là vợ mình và vợ mới là món ăn chính còn bồ chỉ là bữa điểm tâm tráng miệng, anh cũng rõ ràng với các cô gái ấy như vậy, thế nên ai đòi anh bỏ vợ thì anh bỏ người đó, người lâu nhất cũng chỉ vỏn vẹn vài tuần trải qua hai, ba mối tình nhưng chỉ khi anh gặp cô thứ tư anh mới thực sự có cảm giác yêu.

Vân là cô gái trẻ, đẹp và có năng lực. Cô là cấp dưới của anh, cô không dụ dỗ anh, không đòi hỏi anh bất cứ điều gì. Lần này anh là người chủ động, thế nên từ khi cưa đổ Vân anh mua nhà riêng, mua xe, sắm sửa cho Vân đủ thứ.

Anh cặp bồ anh nghĩ vợ không biết. Công ty anh cách nhà 30km, anh lấy cớ ở công ty cuối tuần mới về.

Lúc đầu anh thấy Vân ngoan hiền dễ bảo, càng ngày cô lại càng chua ngoa. Cô không cho anh về nhà chiều thứ bảy, giữ điện thoại của anh khi hết giờ làm và cứ thấy tin nhắn của gái lạ thì lại lôi ra để cải nhau. Anh đâm chán.

***

Trên đường về, đường vào nhà anh đang sửa chữa. Anh phải gửi xe ở ngoài rồi đi bộ vào nhà, anh đi qua chỗ đám bạn thời bé đang nhậu, họ kéo anh lại ngồi nhâm nhi vài ly. Anh uống rượu kém, chỉ nhấp môi hai ly đã thấy quay cuồng. Lấy cớ về nhà, anh bước loạng choạng trên đường.Anh đi ngang qua một đám ma, anh đứng lại rồi chẳng hiểu sao anh lại nhìn vào di ảnh của người xấu số, đó là một cậu bé khoảng 4 tuổi, cậu chết vì bị ngã cầu thang.

Nhìn vào ánh mắt ấy anh thấy lạnh người, đầu choáng váng, có điều gì đó thôi thúc anh về nhà nhanh.

***

Vợ anh đang lau dọn, bố mẹ anh thì ngồi xem phim ăn trái cây, thỉnh thoảng mẹ anh nhổ xuống sàn vài hạt dưa hấu rồi bảo vợ anh lau. Anh cởi giày bước vào nhà, chào bố mẹ nhưng anh lại chẳng thèm nhìn hay nói với chị lấy một câu dù chị vợ vừa thấy anh đã vui vẻ cười chào.

Anh và chị là kết quả của tình bạn thăng hoa, anh và chị là bạn học chung thời đại học, lúc còn là sinh viên anh đã trải qua trên dưới mười mối tình, anh nổi tiếng sát gái. Chị thích anh nhưng không dám nghĩ về tương lai, vì chị xấu, anh đẹp. Anh không thể chọn chị được, chị luôn nghĩ vậy.

Ra trường anh tìm việc làm công việc không thuận lợi anh trở nên bê tha. Lúc đó người yêu anh cũng bỏ anh theo người khác, anh lao vào cờ bạc, rượu chè. Chị gặp lại anh, thấy chua sót cho anh nên chị thường xuyên quan tâm, động viên anh. Được chị giúp đỡ giới thiệu anh được vào làm công ty nước ngoài, khi anh thành đạt anh ngỏ lời yêu chị, chị từ chối vì biết mình không xứng với anh nhưng anh đã thuyết phục chị rằng: anh yêu con người, yêu tài năng của chị chứ không phải yêu vẻ bên ngoài, anh chứng minh tình yêu của anh bằng màn cầu hôn đầy ấn tượng trước cổng công ty chị. Chị đồng ý lấy anh, nhưng bị mẹ anh phản đối vì chị kém sắc, chị đau khổ và âm thầm rời xa anh.

Nhưng quyết tâm cưới chị của anh rất cao, anh dọa sẽ không lấy vợ nếu bố mẹ không cho anh lấy chị, mẹ anh sợ anh làm thật vì từ nhỏ anh đã rất lì, nói là làm nên đành đồng ý.

Về nhà anh, chị bị mẹ anh đối xử rất tệ. Lương tháng chị làm trên mười triệu đồng nhưng đi làm về lại phải làm. Việc nhà, mẹ anh chê chị xấu người lại vụng về bếp núc. Mắng chị không biết chiều anh nên anh không thèm về. Những lúc như thế chị gọi cho anh, anh lại lơ đi và nói đang bận. Chị đi học nấu ăn, học nữ công gia chánh mẹ anh biết lại mắng phí tiền. Chị tủi thân nhiều khi xin anh lên ở với anh, anh lại lấy cớ rồi bảo không được. Vì yêu anh, chị chấp nhận hy sinh và nhẫn nhịn.

***

- Sao hôm nay anh về trong tuần, anh có chuyện gì à?

- Chẳng có chuyện gì cả

Nói rồi anh lên phòng, nằm dài ra giường, có men rượu trong người anh thấy buồn ngủ.

***

Reng...... Reng…… Tiếng điện thoại reo, khiến anh bực bối quát lớn vào điện thoại

- LÀM GÌ GỌI NHIỀU VẬY? ANH ĐANG TIẾP KHÁCH

- Em xin lỗi, hôm nay em đi siêu âm, anh thích con trai hay con gái?

- Đi thì đi đi, trai gái gì cũng được. Vậy nhé!

Anh tắt máy trong sự hụt hẫng của chị, chị đứng đờ người ra, nhưng nghĩ một lúc rồi lại gửi tin nhắn cho anh:

- Hôm nay, anh về sớm nhé!

Anh nhắn lại vô tình

- Chưa biết.Anh quay lại phòng hát, nâng ly uống cạn những ly bia mát lạnh. Rồi quay sang ôm Vân.

***

7h tối khi anh đang hú hí với Vân ở khách sạn, chị gọi cho anh, anh nghe máy. Giọng chị run run mệt mỏi:

- Anh ơi! Em đau bụng lắm, anh về được không?

- Em gọi mẹ lên xem đi, anh đang bận. Lát anh về.

- Nhưng mẹ...

- Vậy nhé!

Anh tắt máy vội, chị bấm gọi lại liên tục nhưng anh tắt máy không nghe. Anh ngủ quên và sáng mai phải ghé qua nhà lấy hồ sơ dự án. Anh bấm chuông không ai ra mở, anh nhìn đồng hồ bực dọc rồi gọi cho chị. Điện thoại chị không liên lạc được, anh tức quá đạp vào cánh cửa cổng. Hoá ra cửa không đóng, anh đi vào nhà, điện thoại chị vỡ nát trên nền gạch, vũng máu loang ra đã khô lại, cầu thang vương vãi vài giọt máu, anh hoảng hốt chạy vào phòng tìm chị, anh gọi to nhưng chẳng ai trả lời anh.

Mẹ anh từ ngoài ngõ chửi với vào:

- Con Xuân đâu rồi, cửa không khoá định mời ăn trộm vào nhà à? Nhà cửa còn chưa quét dọn nữa.

Bố cô bảo:

- Con nó đang có thai mà, bà hành nó vừa thôi.

- Bố, mẹ vợ con đâu? - Anh chạy vội ra hỏi bố mẹ.

- Mẹ không biết bố mẹ đi chùa hôm qua giờ mới về.Anh hoang mang, tâm trí rối bời anh chỉ vào vũng máu, mẹ anh hốt hoảng đi xung quanh tìm. Bố anh vì quá lo mà lên cơn đau tim, ông ngã khuỵ xuống.

Từ ngày về nhà anh làm dâu, bố là người thương cô nhất. Ông biết anh lăng nhăng nên càng thương chị hơn. Mẹ thì bênh vực anh, mẹ không thích chị. Vì chị xấu, mẹ anh chấp nhận chị đơn giản vì thương anh. Dù chị đã luôn cố gắng làm tốt mọi thứ nhưng mẹ anh chưa bao giờ hài lòng. Ngay cả việc chị mang thai bà cũng bảo" không sinh được con trai thì anh phải ly hôn chị".

***

Bạn thân chị gọi cho anh, cô khóc tức tưởi trong điện thoại.- Anh vào viện mà nhận xác vợ con anh.Rồi cô cúp máy, anh ngã khuỵ xuống đất, chân không nhấc nổi, anh không tin đó là sự thật, anh choáng váng trong phút chốc. Tay run run bấm phím gọi lại thì giọng một người đàn ông quát to.

- TỐI QUA CẬU ĐI ĐÂU MÀ ĐỂ XUÂN NGÃ CẦU THANG CHẾT VẬY HẢ?

Anh nhận ra giọng người đàn ông đó, vì cậu chính là bạn học chung với hai anh chị thời đại học. Anh là Huy, cũng là chồng bạn gái thân nhất của chị, hoá ra đêm qua chị đau quá không gọi được cho anh chị gọi cho bạn thân chị, họ tới nhưng không kịp, chị bị trượt chân ngã cầu thang, đập đầu mạnh xuống đất bị chấn thương sọ não và dù cố gắng hết sức các bác sĩ cũng không cứu được mẹ con chị.

Anh quỳ xuống trước xác chị, ôm chị và khóc, anh đau đớn và tự trách mình. Anh nghĩ đó là nghiệp chướng của anh nhưng tại sao người chết không phải là anh, giá như anh về nhà lúc đó thì vợ con anh đã không chết.

Trong tiếng nấc nghẹn ngào, anh chỉ nói được câu:

- Vợ ơi anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi.

***

Anh mơ màng, trong thế giới hư ảo, mồ hôi nhễ nhãi.Anh lại thiếp đi…

***

Nhìn di ảnh vợ anh thấy ân hận, anh nhìn chị rồi lại khóc.

Anh chạm vào tấm ảnh hai người chụp chung, sờ lên môi chị, anh khóc khi nghĩ về kỉ niệm đẹp của cả hai.

Lúc anh không có gì chị đã cho anh niềm tin, anh có được ngày hôm nay là nhờ chị, chị không xinh nhưng tâm hồn chị đẹp, nước mắt anh không ngừng rơi, trái tim anh tan nát thực sự. Anh hối hận vì khi chị còn sống anh đã không yêu thương chị hết lòng, anh cứ nghĩ anh cưới chị là đã ban phước cho chị rồi.

Từng dòng suy nghĩ ùa về, anh cảm nhận chị đang ở đâu đó trong căn phòng này, chị đang trách anh. Nghĩ đến đứa con trong bụng chị, anh khóc nhiều hơn, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác tồi tệ ấy, chưa bao giờ khóc và chưa bao giờ biết anh yêu chị nhiều như thế.

Anh điên cuồng gạt hết mọi thứ xuống đất, cuốn nhật kí của chị rơi,Anh lật đọc trang cuối cùng chị viết là ngày định mệnh mang chị đi xa cuộc đời anh.

" Nhật kí ngày tháng năm"

Con yêu, mẹ viết những dòng này là dành cho con, sáng nay khi bố con đi ra ngoài mẹ rất muốn bố ở lại, mẹ không hiểu tại sao hôm nay tâm trạng mẹ tệ đến thế, mẹ biết chuyện bố con nhưng mẹ không giận. Mẹ chỉ trách mẹ sinh ra đã không được xinh xắn như các cô bồ của bố. Có lúc mẹ thấy mặc cảm vì điều đó, nhưng mẹ không thể khóc vì bà ngoại bảo nếu mẹ buồn và khóc thì con sẽ xấu thế nên dù có chuyện gì mẹ cũng sẽ cười và chờ ngày con chào đời.

Con trai yêu của mẹ! Có người nói với mẹ rằng: mỗi người sinh ra đều để làm điều tuyệt vời, dù xấu hay đẹp thì con người ta cũng là người quan trọng của bố mẹ họ, không ai có quyền đánh giá một con người và ai sống trên đời cũng đẹp cả. Thế nên sau này con có lỡ giống mẹ thì con cũng đừng mặc cảm, tự ti con nhé! Mẹ luôn mong con được như bố con.

Có lúc mẹ muốn ra đi, mẹ cảm thấy áp lực. Đau khổ và tuyệt vọng nhưng mẹ biết bây giờ mẹ không chỉ có một mình, mà còn có con thế nên mẹ sẽ cố gắng vì con, nếu ai đó hỏi mẹ có hận bố không? Mẹ sẽ nói là không, vì mẹ yêu bố và mẹ phải cám ơn bố vì đã cưới mẹ và cho mẹ một món quà vô giá là con.

Giọt nước mắt anh lả chả rơi làm nhòe nét chữ, anh không thể đọc tiếp... Không thể vì mắt anh cay xè.

Hoá ra chị biết tất cả những điều anh làm nhưng chị không nói, chị luôn im lặng, luôn nhẫn nhịn và chịu đựng mọi đau khổ, vậy mà anh lại hay cáu chị mỗi khi chị gọi điện quan tâm, vậy mà anh lờ đi những bữa ăn chị nấu...

Chị để anh tự do vì chị yêu anh chứ không phải nhu nhược như anh vẫn nghĩ...

Anh là tội đồ, là kẻ sát nhân cần được trừng phạt, anh sẽ chẳng thê sống khi lương tâm anh cứ dằn vặt mãi. Giá như thời gian quay trở lại, anh sẽ yêu và thương chị nhiều hơn. Anh sẽ bảo vệ và chở che cho con anh, sẽ là người cha, người chồng tốt. Anh sẽ không để chị khóc vì anh, sẽ không yêu thêm một cô gái nào nữa. Anh sẽ đánh đổi tất cả những gì anh có nếu chị sống lại, anh chỉ mong được chuộc lại lỗi lầm của mình.

***

- Anh, anh. Anh làm sao thế?

Một bàn tay mềm mại đặt lên trán anh, lay người anh. Anh choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm người, anh thấy người đau ê ẩm khắp toàn thân.

- Em nghe thấy tiếng anh la hét, đập giường đập chiếu, em chạy lên, anh không sao chứ.Là chị, là chị đang đứng trước mặt anh, anh đưa tay dụi mắt cố nhìn xem có phải thật không, anh tự tát mình một cái, anh thấy đau, thế rồi anh ôm chầm lấy chị, anh hôn lên tóc chị, môi run run nói:

- Cám ơn trời đó chỉ là mơ...

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Truyện Buồn"


Có Thể Bạn Thích

Hang động
6 đặc điểm điển hình của người quân tử theo Khổng Tử
9 bước xây dựng một "bài thuyết trình thang máy" hoàn hảo
Số tôi số chẳng ra gì
Mẹ chồng khó tính
Nỗi khổ làm chồng
Chết thật
Lịch sự
Muốn làn da không bị nếp nhăn, trẻ lâu hãy ăn những thực phẩm này
Lý Gia Thành là ai – Những bài học kinh nghiệm từ Lý Gia Thành
Câu Nói Hay Kích Thích Nghị Lực Của Mỗi Người
RẰNG SẼ GHÉT ANH ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI
NGƯỜI ĐÀN BÀ THUA CUỘC
Khi Nhân Viên Đến Trễ
Muốn được sếp yêu quý hãy làm 3 việc sau
VẬN MỆNH TRONG TAY MÌNH
Câu chuyện chưa hề bắt đầu
VỢ BỎ ĐI VÌ TÔI CHÌ CHIẾT CHUYỆN TRINH TIẾT
Hình ảnh những chiếc bánh kem đẹp độc đáo đầy sáng tạo
CHỮ NHẪN CỦA KHỔNG TỬ

Trang Mọi Người Quan Tâm