Khi chiếc máy bay phản lực cỡ lớn vừa bứt khỏi đường băng ở sân bay Los Angeles, mọi hành khách đều nghĩ tới chuyện làm cách nào để giải trí cho chóng hết thời gian trong chuyến bay dài dặc đến Boston. Người thì chăm chăm nhìn màn ảnh truyền hình chờ đợi bộ phim sắt chiếu, người thì chúi mũi vào cuốn sách hoặc tờ bào.
Cô nữ minh tinh màn bạc Hollywood nối tiếng lấy trong túi xắc ra tập kịch bản bộ phim mới và bắt đầu đọc lại lần nữa. Hai ông già thử với nhau một ván bài.
Ở khoang dành cho khách du lịch, giáo sư tiến sĩ Jordan Prienice ngồi bên cửa sổ. Ông chờ cho máy bay lên cao quá lớp mây rồi mới rút trong cặp ra tập bản thảo dày cộp, một công trình mới hoàn thành về lịch sử thời trung thế kỷ. Ông mở tập bản thảo trên chiếc bàn con gắn vào lưng ghế phía trước. Công trình chuyên khảo rất công phu mà giáo sư Prince đã bỏ vào đó sức lực suốt mấy tháng trời sẽ được in trong một tạp chí chuyên nghành ở Boston.
May sao cả hai ghế bên cạnh ông đều không có ai ngồi nên ông rất mừng vì trong nấy giờ đồng hồ sắp tới ông sẽ xem lại bản thảo lần nữa và sửa chữa đôi chỗ.
Ông lật đến trang thứ hai của bản thảo, thì thấy ở bên cạnh trên lối đi giữa hai dãy ghế có một thân hình bé nhỏ. Đó là một cô bé kháu khỉnh độ bảy tám tuổi đang mở to cặp mắt xanh biếc nhìn ông.
-Cháu chào ông!- Cô bé nói – tên cháu là Susue... Ông đọc gì thế ạ?
Tiến sĩ Prince theo đúng khoa sư phạm, bao giờ cũng nói với trẻ con nghiêm túc và trân thực.
-Ông có đọc đâu, ông viết đấy chứ.
Đôi mắt cô bé sáng long lanh.
-Thế à – cô bé nói – Bao giờ cháu lớn, cháu cũng sẽ viết như ông... Ông viết truyện à?
-Không, ông viết lịch sử, viết về những sự việc quan trọng có thật nhưng xảy ra đã lâu lắm rồi.
Susie ngồi xuống ghế bên cạnh.
-Cháu muốn ngồi đây vài phút, có được không ông?
-Được – Ông giáo sư cho phép, nhưng không nhiệt tình – Thế mẹ cháu có biết cháu đang ở đây không?
-Mẹ cháu ấy à?... – Susie, ngẫm nghĩ rồi nhìn ông giáo sư như đánh giá xem có thể tin cậy con người không quen biết này không – Sau đó, cô bé lắc đầu và buồn bã nói:
-Cháu không còn mẹ... Mẹ cháu và bố cháu đã chết trong một tai nạn máy bay... Nhưng cháu có một người đỡ đầu. Bác của cháu...
Giáo sư Prince nhìn cô bé với vẻ ái ngại. Thật kinh khủng. Một đứa bé thế kia mà mồ côi cả cha lẫn mẹ... Susie nói tiếp:
-Anh cháu cũng bị chết. Trong một tai nạn ô tô. Anh ấy cãi nhau với bố cháu vì chuyện tiền bạc. Thế là anh ấy phóng xe rất nhanh và đâm thẳng vào một cái cây. May mắn cháu lại ngồi sau nên chỉ bị thương. Nhưng bây giờ cháu khỏe lắm rồi!
-Tội nghiệp cháu! – Giáo sư Prince thở dài – Thế bác của cháu ngồi ở đâu?
-Bác cháu không có ở đây. Bác cháu bảo không có cháu bác ấy cũng bận công việc ngập đầu rồi.
-Vậy cháu đi một mình?
Susie gật đầu.
-Bác cháu chở cháu ra sân bay, sau đó bác ấy về nhà. Chắc bây giờ bác ấy đang nốc rượu...
Ông giáo sư ngờ vực nhìn Susie, nhưng chưa kịp nói gì thì cô tiếp viên hàng không xuất hiện.
-Tôi hy vọng cô bé này không làm phiền ông chứ ạ, thưa ông? Tôi đã hứa sẽ trông nom nó, nhưng tôi bận rộn quá...
-Không, không, Susie không làm phiền tôi gì cả. – Ông giáo sư vội vàng đáp.
Cô tiếp viên xoa đầu Susie rồi đi ngay.
-Vậy ai đón cháu ở Boston? – Ông giáo sư hỏi.
-Bác cháu bảo một người bạn của bác sẽ đón và đưa cháu về một biệt thự lớn. Ở đó cháu sẽ có một căn phòng riêng tuyệt đẹp! Còn khi nào muốn cháu có thể đi chơi thuyền buồm... Nhưng cháu không tin bác cháu. Cháu nghĩ sẽ chẳng ai đón cháu ở Boston...
-Không thể thế được. Susie! Chắc chắn cháu sẽ có người đón. Đời nào bác cháu lại hứa với cháu, nếu đó không phải là sự thật!
-Bác cháu nói dối đấy ông ạ, cũng như mọi khi ấy mà... Bác Lucipher muốn thoát khỏi cháu. Bác ấy muốn cháu chết đi. Có thế, bác ấy mới được hưởng hết tiền bạc của cháu... Khi nốc rượu vào, bao giờ bác ấy cũng nói: " Con chó kia, tao hy vọng chẳng bao lâu nữa mày sẽ chết, để tao trở thành người giàu có!"
Những lời của Susie làm ông giáo sư bàng hoàng.
-Lucipher?- Ông hỏi lại – tên bác cháu là Lucipher? Và ông ta muốn được hưởng tiền bạc của cháu?
-Vâng, tên bác ấy đúng là Lucipher. Trong gia đình cháu bao giờ cũng có một ai đó tên là Lucipher. Bác cháu bào đó là... truyền thống. Có phải thế không ạ? Còn tiền bạc... Bố cháu để lại rất nhiều tiền. Nhưng cháu chỉ được nhận tiền khi nào cháu mười tám tuổi... Còn bác cháu bây giờ không được tiêu món tiền ấy. Bác ấy chỉ nhận được tiều một chút, vừa đủ để nuôi cháu ăn học thôi...
Giáo sư Prince chăm chú nhìn cô bé: " Nó bịa chăng?... Trẻ con là hay kể chuyện bịa lắm... Nhưng trong chuyện nó kể có những điều mà một đứa trẻ ở lứa tuổi nó không thể nào bịa được... Và đôi mắt xanh biếc của nó nhìn đến là hồn nhiên, chân thật... Mà số những kẻ tệ như bác của nó đâu phải là ít..."
Dù sao ông giáo sư cũng quyết định sẽ theo dõi xem ai đón cô bé ở Boston, còn bây giờ, ông lại tập trung đọc bản thảo, hy vọng Susie hiểu rõ tình thế và không quấy rầy ông nữa.
-Ôi, cháu muốn có con chuột bông của cháu để chơi quá đi mất!
Ông giáo sư mừng rỡ:
-Tại sao cháu không lấy nó ra đây mà chơi?
-Nó ở nhà cơ ông ạ. Cháu đã để nó vào vali nhưng bác cháu lại lấy ra và thay vào đó, bác cháu để một hộp Sôcola.
-Gì cơ? Ở Boston thiều gì bánh kẹo và Sôcôla ngon tuyệt!...
Susie lắc đầu:
-Ông thấy chưa, bác cháu bao giờ cũng nói dối. Trong cái hộp mà bác cháu để vào vali của cháu, đâu phải là sôcôla. Mà là chiếc đồng hồ hay sao ấy...
-Đồng hồ?
-Vâng, cháu nghe thấy nó kêu tích tắc, tích tắc... Cháu nói điều đó với bác cháu, nhưng bác ấy chỉ làu bàu: " Ngồi yên, con ngốc!" Sau đó bác ấy khóa vali lại...
Ông giáo sư thấy sởn gai ốc trên lưng, mồ hôi lạnh đổ hột trên trán. Ông rút trong túi áo ra chiếc khăn tay lau mặt, rồi cố giữ thật bình tĩnh, ông hỏi cô bé:
-Cháu hãy nghe ông nói nhé, Susie. Vali của cháu ở đâu? Ở dưới gầm ghế à? Hay ở ngăn giá trên đầu?
-Không ạ! Lúc ở sân bay, bác cháu đưa vali cho ông nhân viên xếp các thứ vào trong khoang hành lý.
Ông ấy buộc vào vé của cháu một tấm thẻ nhỏ và dặn cháu rằng cháu sẽ nhận được vali khi nào tới Boston.
-Thưa các quí khách – Tiếng của trưởng đoàn phi hành vang lên trong khoang – Chúng ta đang bay ở độ cao mười nghìn mét. Tốc độ trung bình là sáu trăm kilômét một giờ.
Giáo sư Prince sợ cuống lên nhìn xung quanh: " toàn những người vô tội cả... Vậy mà tất cả có thể bị chết hết! Sao có những kẻ độc ác quá đỗi!... Quả bom hẹn giờ nằm đâu đó giữa đống vali trong bụng máy bay dưới chân ta..."
Ông cố nén cơn hoảng hốt, nhưng ông đã tưởng như trông thấy những tờ giấy bản thảo của ông quay tròn trên không trung và rơi lả tả xuống chẳng khác gì những chiếc lá mùa thu...
" Phải tự chủ và thật bình tĩnh – Ông giáo sư tự ra lệnh cho mình.- May mắn sao ta lại biết được về tên hung ác đó!... Có lẽ hãy còn thời gian để ngăn chặn tai họa... Bởi lẽ còn có thể cho máy bay hạ cánh xuống sân bay nhỏ nào đó, và hành khách sẽ kịp thời rời khỏi máy bay. Sau đó rồi vang lên một tiếng nổ lớn..."
Phía trước, cách ông khoảng mười hàng ghế, ông trông thấy cô tiếp viên đang tiến về tủ đựng thức ăn. Ông giáo sư đứng ngay dậy, nắm tay cô bé kéo đi: " Tốt nhất là cô bé tự kể cho một ai đó trong phi hành đoàn toàn bộ câu chuyện này!...
Nhưng trên đường tới tủ đựng thức ăn, gần tới khoang hạng nhất, Susie giật tay ra khỏi ông rồi ngồi luôn xuống một chiếc ghế và nói rõ to:
-Cháu muốn ngồi đây!
Vô cùng hoảng sợ, ông giáo sư lại túm lấy tay cô bé, nhưng cô bé bíu lấy tay vịn của ghế và không chịu nhúc nhích khỏi chỗ ngồi.
Cô diễn viên điện ảnh Hollywood ngồi ghế bên cạnh bực bội đặt tập bản thảo đọc dở sang một bên và giận dữ nói:
-Này, con lại gây ra chuyện gì nữa, hả Susie?... Cô tiếp viên đâu rồi? Cô ấy đã hứa sẽ trông con khi mẹ đang đọc kia mà... Con còn cần gì ở mẹ nữa? Mẹ đã kể cho con nghe toàn bộ kịch bản phim Bác Lucipher rồi còn gì... Chả lẽ con không thể để cho mẹ được yên lấy một phút à?!
T.Fred ( Mỹ )
Người dịch: Hằng Minh