Cô Gái Mang Theo Ánh Mặt Trời

Posted: Thứ Ba, Ngày 09-05-2017, : 1220.



- Trâm… Trâm, dậy nghe điện thoại, điếc tai quá.

Một giọng nói nhắc nhở vang lên trong căn phòng rộng chừng mười lăm mét vuông được bài trí đơn giản, một chiếc tủ vải màu xanh cao có khóa kê sát tường, một chiếc giường đôi chiếm gần hết hai phần năm diện tích căn phòng, một chiếc bàn học nhỏ kê sát cửa sổ. Trên bàn, sách vở, máy tính, cặp sách, thậm chí là gấu bông vất la liệt, điều này khiến người ta liên tưởng đến mức độ lười vô đối của chủ nhân căn phòng.

Có một lần anh chẳng qua nữaCứ thế xa xa mãi nơi emĐể những mùa nhuộm màu thương nhớPhố xa xôi đã vãng người qua.

- Trâm!

Giọng nói vừa rồi lại vang lên một lần nữa, lần này có một người ngồi bật dậy từ trên giường.

Người vừa dậy là một cô gái, cô có một mái tóc tém mềm mượt ôm sát gương mặt trái xoan cân đối, đôi mắt ngái ngủ mang theo sự khó chịu vì bị quấy rối giấc ngủ nhìn sang vị trí bên phải.

Đúng lúc này, tiếng nói ai oán vang lên bên phải, một bàn tay nhỏ thò sang, lần mò, sờ soạng cuối cùng vớ luôn chiếc gối mềm bên cạnh kéo về đắp lên đầu mình.

- Dạ… chị nghe đi, nghe đi, em còn muốn ngủ.

Cô gái tóc ngắn thấy vậy thì trợn mắt, giơ chân đá vào cái mông đang ngửa ra của cô gái bên cạnh mắng sau đó giơ tay giật chiếc gối về:

- Dậy ngay, điện thoại của mày mà bắt chị nghe.

Nói xong cô còn lấy “thủ phạm” gây ra tiếng ồn áp vào tai người đang muốn chui đầu xuống gối kia.

- Chị ác vừa thôi.

Cô gái kia hết đường trốn, cuối cùng đành lầm bầm nhận lấy “thủ phạm”. Vừa ấn nút nghe cô đã hằn học nói vào điện thoại.

- Có gì nhanh tấu.

Bên kia điện thoại một giọng nói chua loét, the thé truyền sang.

- Con ranh, giờ này mà mày vẫn ngủ hả?

- Ọc, mày nói bé thôi, tao không ngủ thì còn làm cái gì?

Nói xong cô lại lấy gối đắp lên mặt tính gục đầu ngủ tiếp.

- Dậy, đi bắt gian, tên Vũ nhà mày đưa bồ vào khách sạn kìa.

Cô gái nói hàm hồ vào điện thoại trong khi mắt bắt đầu lim dim.

- Ở đâu?

Giọng nói the thé lại truyền sang.

- Đường A.

- Đường A… ở chỗ nào?

- Bên phải đường B.

- Ờ… hình như tao cũng không biết đường B…

- Con điên, mày lại ngủ đấy hả? Dậy, dậy ngay, người yêu mày đi bồ bịch thế kia mà mày vẫn bình chân như vại thế hả?

Bên đầu dây kia cô gái la lên thất thanh.

- Bịch.

Bên này, điện thoại rơi bịch một cái xuống giường:

- Mày chụp biển số xe với cái biển nhà nghỉ cho tao, vác xác ra đó làm gì cho mệt, mất giấc ngủ của tao.

- Trần đời mới có được một đứa như mày…

Đầu dây bên kia điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng càu nhàu, nhưng sau hai phút, khi phát hiện ra bên này đã “câm lặng” thì cảm thấy nhàm chán, cuối cùng cũng dập máy.

Lúc này cô gái tóc tém đã đứng dậy vươn tay mở cửa sổ, ánh nắng buổi sáng chiếu vào căn phòng nhỏ hẹp làm không khí u ám sau một đêm dài bị thổi quét đi phân nửa.

Cô nhìn ánh sáng nhảy nhót trên chiếc bàn lộn xộn, cúi xuống lần mò trong đống "chiến trường". Chốc lát sau, cô lôi từ dưới đống sách vở ra một gói giấy vàng nhàu nhĩ, thò ngón tay lấy được một điếu thuốc trong đó rồi vò nát gói giấy, vất vèo một cái vào thùng rác đỏ đặt ở góc nhà.

Cô vừa đưa điếu thuốc vào miệng vừa với lấy bật lửa nói:

- Thằng cha Vũ lại đi với con khác à?

Trâm nằm ngay đơ trên giường, nghe thấy tiếng chị Thi hỏi cũng không lên tiếng trả lời ngay. Chốc lát sau cô chợt giật cái gối úp trên mặt ra rồi ngồi phắt dậy tựa người vào tường ngay sát giường, ngán ngẩm nói.

- Vâng, haizz, sáng sớm mà đã đi "đẻ" rồi, không sớm thì muộn anh ta cũng bị rối loạn nội tiết mà bất lực sớm.

Cô gái tóc tém tên Thi châm lửa điếu thuốc rồi hít một hơi dài, đôi mắt đẹp lim dim nhìn theo khói thuốc nhả ra và nói:

- Chị nói với mày bao nhiêu lần rồi, đàn ông là loại động vật cần được thỏa mãn dục vọng, mày không cho nó thì nó đi với con khác là đúng rồi. Đời làm gì có mấy cái mơ mộng tình yêu hão huyền đâu em.

Hành động cùng lời nói của chị Thi có vẻ bất cần đời, nó mang theo sự quyến rũ rất đặc biệt của phái yếu nhưng Trâm nhìn thấy chỉ biết lắc đầu gục mặt xuống không muốn nhìn tiếp. Mỗi lần nhìn thấy chị Thi hút thuốc, cô lại buồn…

- Không mơ mộng thì thôi, em cũng không cần loại người như anh ta, dại gì đâu mà bám lấy anh ta. Lần trước không có bằng chứng thì thôi, lần này em lại có cớ chia tay dứt điểm.

Thi nghe xong chợt sững lại, nhưng rất nhanh lại đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi rồi nói:

- Mày nói cũng phải, tính mày khác chị, người như thế không hợp với mày.

Trâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái đứng bên bàn học, một bóng lưng luôn mang cho người khác cảm giác cô độc. Cô sống cùng chị Thi đã gần hai năm, bất cứ ai khi nhìn vào cũng có thể thấy được sự đối lập trong tính cách của hai người và thắc mắc tại sao hai chị em lại ở được với nhau lâu thế.

Thật ra trước đây chính bản thân Trâm cũng không ngờ được rằng sẽ có một ngày mình lại quen với một người như Thi. Nhưng khi sống cùng nhau, hiểu được tính cách cùng cách sống của nhau thì lại cảm thấy dễ chịu vô cùng. Thi là một người chị theo đúng nghĩa, quan tâm, chăm lo đến người khác hết mức có thể, chỉ có điều cách chị thể hiện nó hơi đặc biệt một chút mà thôi. Những lời quan tâm đâu nhất thiết phải nghe cho lọt lỗ tai mới là thật lòng? Có đôi khi nghe mắng cũng cảm động mà chảy nước mắt.

Trâm tặc lưỡi nói tránh sang chuyện khác.

- Hôm nay chị không đi làm à?

Thi gõ gõ đầu thuốc vào song cửa sổ rồi lại đưa lên miệng, vừa ngậm thuốc vừa nói:

- Không có khách, dạo này công ty môi giới làm vớ vẩn lắm, mình không chịu qua đêm với khách nên chúng nó tìm cách chèn ép.

Trâm xót xa nói.

- Chị đổi nghề khác không được sao? Chị học giỏi vậy, lại thông minh, tư duy nhạy bén, làm sao phải làm nghề như vậy?

Thi chợt cười, một nụ cười chua chát vô cùng. Cô ngước mắt lên nhìn về phương xa, trên gương mặt mang theo nét buồn man mác.

- Học giỏi thì sao hả cô em, có giỏi mấy cũng không giỏi được với đời, tập chấp nhận và đối mặt đi, đừng đến ngày ra ngoài lại sốc đến mức phải gục ngã.

Trâm nhìn Thi mà chỉ thầm thương chị.

Thi là một cô gái mạnh mẽ vô cùng. Chị là người con của một vùng quê nghèo khó, để có tiền trang trải cuộc sống bốn năm đại học chị đã làm rất nhiều công việc, từ rửa bát thuê, bán hàng đến… “bồ nhí” của “đại gia”. “Bồ nhí” ở đây cũng không phải công việc mà hầu hết mọi người đã nghĩ, công việc của chị chính là đi cùng khách hàng đến các địa điểm tụ tập, mà địa điểm ấy có lúc là một bữa tiệc sang trọng nhưng có khi lại là quán bar, quán Karaoke... thậm chí là cả nhà của khách. Mặc dù chỉ là một cuộc giao dịch mang tính chất thương mại hóa nhưng bản thân cái tên nghề này đã đủ mang lại cho người ta ấn tượng chẳng hay ho gì. Hơn nữa, nó cũng chẳng dễ kiếm tiền như người ta vẫn hay đồn đãi, cứ nhìn chị Thi là biết, cái nghề này, người chấp nhận nó cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận đối mặt với sự ghẻ lạnh của xã hội…

Thi dí điếu thuốc vào bệ cửa sổ rồi quay lại ném đầu lọc vào thùng rác, nhìn cô em gái hờ đang buồn thiu thì cười nói.

- Thôi mày, nhân cơ hội mày thất tình, chị lại thất nghiệp, hai chúng ta dọn cái ổ lợn này đi.

Trâm nghe xong thì cất tiếng cười, đôi mắt cô vụt sáng, bao nhiêu buồn thương cũng theo đó mà được cất đi.

- Được, dọn thì dọn, tuần nay đi thực hành suốt ngày nên chẳng thèm để ý cái “ổ lựn” này.

Trâm vẫn dễ buồn dễ nguôi như vậy, đặc biệt là khi đối mặt với chị Thi, nụ cười của chị luôn có tác dụng thật thần kỳ.

***Giữa tháng chín, tiết trời Hà Nội trở nên dễ chịu hơn, không còn cái nắng gay gắt, oi bức của chính hạ. Trâm ngồi trên chiếc bàn gỗ trong giảng đường nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu tím than có cổ cùng chiếc quần bò dài màu xanh năng động, mái tóc dài buộc gọn sau gáy để lộ gương mặt thon dài với đôi mắt to tròn dễ mến. Chỉ có điều lúc này viền mắt có vệt thâm đen đã tố cáo chủ nhân của nó có một đêm không yên giấc.

- Trâm!

Đúng lúc này chợt có một bàn tay vỗ lên vai cô. Trâm giật mình quay lại thì phát hiện con bạn thân đang trợn mắt nhìn mình.

- Mày làm gì mà như đi nhát ma thế hả?

Trâm trợn mắt nhìn lại, khẽ quát, cố giảm âm thanh sợ thầy giáo chú ý.

- Mày làm sao vậy? Lo lắng cái gì mà thất thần như thế? Vẫn buồn chuyện tên Vũ hả? Anh ta vẫn nhìn mày từ đầu buổi học đến giờ kìa.

Vừa nhìn Ngọc đã phát hiện ra hôm nay bạn của mình khác thường. Trâm ngán ngẩm không muốn nói đến người yêu cũ.

- Không phải… đêm qua chị Thi không về nhà, lát tao phải xin thầy về sớm xem thế nào, không hiểu sao tao lo lắm.

***Trâm chạy về đến nhà trọ là lúc 11 giờ kém, cô vừa mở cổng thấy bác chủ nhà đã vội hỏi:

- Bác ơi, bác có thấy chị Thi không ạ?

- Không, bác vừa mới từ bên bệnh viện về. Con bé Thi đi đâu mà mày hớt ha hớt hải thế?

Bác trai lắc đầu khó hiểu hỏi.

- Dạ không, vậy cháu lên phòng xem trước.

Trâm không biết giải thích thế nào đành bỏ lại một câu rồi chạy tọt lên tầng. Chẳng là bác chủ nhà tuy chẳng biết chị Thi làm nghề gì nhưng vì thường xuyên thấy chị đi sớm về muộn nên cứ thấy Trâm là dò hỏi.

Vừa chạy lên đến cửa phòng, nhìn qua lớp cửa kính mờ thấy phòng tối om, Trâm không khỏi thất vọng. Cô ủ rũ mở cặp lục tìm chìa khóa, không hiểu sao lòng càng bất an.

- Cạch.

Cửa phòng được mở ra, Trâm vừa bước vào, đang định đi ra mở cửa sổ thì bước chân chợt khựng lại. Trâm quay nhanh đầu nhìn về phía giường, nơi phát ra tiếng động rất nhỏ.

- Hức… hức…

- Chị Thi? Chị về rồi?

Vừa thấy bóng đen trên giường, Trâm bước hai bước đến bên giường, lo lắng trong lòng không vì thấy có sự xuất hiện của Thi mà vơi đi.

Trâm lặng người nghe tiếng nức nở nho nhỏ truyền vào tai, ngay sau đó cô quay lại mở tung cửa sổ ra.

Ánh sáng ùa vào, chiếu lên cô gái đang co người ôm lấy thân mình trong góc giường, đầu tóc ngắn rối tung, quần áo nhớp nháp, rách nát và bốc mùi cồn nồng nặc như vừa chạy ra từ bãi rác công cộng.

- Chị… trời ơi… ai? Là ai đã khiến chị thành thế này?

Trâm nhào lên giường như một người điên, cô túm lấy bờ vai người kia thét lên.

Thi vẫn run rẩy khóc nức nở không trả lời Trâm, cô ngẩng gương mặt đẫm lệ, đầy vết thâm tím lên nhìn Trâm, đôi mắt mang theo sự đau đớn và tuyệt vọng.

- Chị… chị ơi…

Nước mắt Trâm không biết ứa ra từ lúc nào, cổ họng cô nghẹn lại không thốt được thêm một lời nào nữa, cuối cùng chỉ biết cúi xuống ôm lấy Thi.

Không biết bao lâu sau, tiếng Thi nghẹn ngào:

- Chúng nó… chúng nó là ma quỷ…

Hai cô gái chưa đầy hai mươi lăm tuổi ôm lấy nhau khóc trong một góc căn phòng trọ cũ rộng có mười lăm mét vuông. Trời ngoài kia vẫn trong sáng như thế, ánh nắng kia vẫn ấm áp như thế, nhưng tại sao lòng người vẫn mãi lạnh băng?

***Khi Ngọc chạy đến trước nhà trọ của Trâm và Thi đã là chiều tối.

- Chuyện gì vậy mày? Làm sao lại ra nông nỗi này?

Ngọc vừa nhìn đôi mắt sưng đỏ của bạn đã vội hỏi.

- Mày ơi... tao muốn đi báo công an, tao muốn bắt lũ khốn đó. Chúng nó không phải là người...

Trâm nhào đến bên người Ngọc, ôm lấy bạn, nước mắt mới thôi rơi lại tiếp tục tràn ra, cô nghẹn ngào nói.

- Bắt ai? Nín ngay, nói cho tao biết chuyện gì đã diễn ra. Mày khóc lóc thì được tích sự gì? Động cái là chỉ biết khóc thôi.

Ngọc sốt ruột đến mức muốn mắng người. Trâm nhìn bạn:

- Chị Thi nhận được hợp đồng của công ty môi giới, vì sắp phải nộp học phí nên chị ấy muốn đi làm để kiếm thêm một chút. Ai ngờ... chúng nó... chúng nó hạ thuốc chị ấy rồi... rồi...

Từng câu từng chữ Trâm nói ra khiến Ngọc kinh hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Cô run giọng lẩm bẩm:

- Tao lên thăm chị ấy.

Nói xong vùng gỡ tay Trâm khỏi người mình toan chạy vào nhà trọ.

- Không, tao xin mày... làm ơn... chị ấy sẽ điên mất, làm ơn đừng nhắc đến trước mặt chị ấy.

Trâm vội giữ lấy bạn, cô khóc không thành tiếng, đôi mắt mang theo sự van xin.

Trâm và Ngọc từ trụ sở công an phường A về đến nhà trọ đã là gần chín giờ tối. Nhưng vừa bước chân vào nhà trọ đã nghe tiếng bác trai như tiếng sét đánh bên tai:

- Trâm, mấy đứa đi đâu mà để phòng toang hoang như thế?

- Sao ạ? Không có ai trong phòng sao bác? Bác có thấy chị Thi không?

- Không thấy, bác tưởng chúng mày đi với nhau.

Trâm hốt hoảng chạy lên cầu thang, bỏ mặc ánh mắt ngạc nhiên của bác trai. Cô thét lên:

- Chị ơi...

***- Chị ơi...

- Trâm, Trâm... tỉnh lại, làm ơn tỉnh táo lại cho tao.

Ngọc cắn răng tát bốp một cái vào mặt cô gái nằm bên cạnh mình, tay cô truyền đến cảm giác đau nhức nhưng đáy lòng cô còn muốn đau đến tê liệt. Tại sao? Một năm rồi, nhưng tại sao nỗi ám ảnh ấy vẫn thường trực... Nỗi đau, sự mất mát sẽ kéo dài bao lâu nữa đây? Một năm, hai năm, mười năm hay là cả đời?

Trâm mở mắt nhìn vào khoảng không tối đen trước mắt, đôi mắt cô thẫn thờ như vô hồn. Không biết bao lâu sau cô mới lẩm bẩm:

- Đó là người chị duy nhất của tao, một người đem đến cho tao hơi ấm của tình thân mà ngay cả ba mẹ cũng không mang đến được. Mày nói xem, chị ấy có tội gì? Tội nghèo sao? Hay là tội đã cố gắng thay đổi cuộc đời của mình?

Ngọc nghe bạn lẩm bẩm nhưng không có ý định trả lời, cô thở dài nằm xuống cạnh Trâm rồi nói nhỏ:

- Dù sao chị ấy cũng ra đi thanh thản, chỉ có mày vẫn mãi không nguôi ngoai. Hãy coi chị ấy như ánh mặt trời, vào mỗi sáng mai khi thức dậy chị ấy sẽ dùng ánh sáng của mình dõi theo từng bước mày đi...

Một năm trước, vào một ngày mưa tầm tã, người ta phát hiện ra một cô gái nằm trong ngõ nhỏ, trên người cô loang lổ những vết máu, dòng máu hồng theo nước mưa nhuộm đỏ cả một góc đường, bên cạnh cô một con dao găm lạnh toát nằm trên đất vẫn còn dính máu... Trên gương mặt cô còn đang lưu lại nụ cười như vừa hoàn thành ước nguyện duy nhất của đời mình. Nụ cười ấy đẹp hơn cả ánh nắng ban mai...

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Truyện Buồn"


Có Thể Bạn Thích

Đừng để ta gặp nhau
Cặp Với Hai Người Trong Lúc Chờ Bạn Trai Hỏi Cưới
Đàn ông và biển
Chia Tay Rồi, Chỉ 3 Người Trên Thế Giới Có Thể Cứu Lấy Trái Tim Tan Vỡ
5 dấu hiệu cho thấy đã đến lúc bạn nên từ bỏ giấc mơ
Em không còn là gái quê
Ngã Ngửa Với Thứ Nhìn Thấy Trong Điện Thoại Bạn Trai
Hãy tin và chờ em anh nhé
Stt tình yêu dễ thương ngắn gọn cực hay
Lý Do Trẻ Con Không Nên Học Giỏi
10 phút mỗi ngày cho vợ chồng
Khi Trộm Giả Thành Mèo
Chàng trai đến từ cơn mưa
Những câu nói hay về cuộc sống giúp bạn trẻ định hướng tương lai cho mình
Yêu 1 người…
10 BÀI HỌC TIỀN TỶ TỪ CÁC TỶ PHÚ THẾ GIỚI
31 câu hỏi có thể làm thay đổi cuộc đời bạn
CÔ BÉ 4 TUỔI BỊ MẸ 'ÉP' PHẢI LÀM MỌI VIỆC NHÀ VÀ NGUYÊN NHÂN PHÍA SAU KHIẾN BẠN RƠI LỆ
16 ngôn ngữ lập trình sẽ thay đổi thời vận của bạn trong năm 2016
Rồi mây sẽ bay qua

Trang Mọi Người Quan Tâm