Hẹn em kiếp sau

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 1154.

(Truyenhaymoingay - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")

Người ta vẫn bảo: "Khi tình yêu đến, tự khắc sẽ yêu thôi.". Nhưng khi tình yêu đã đến rồi mà ta không biết trân trọng, không gìn giữ thì rốt cục sẽ để lạc mất yêu thương. Giống như "anh" và "cô" vậy...

***

Cô vẫn hay hỏi anh "Anh à! Anh có thấy em đẹp không?". Hôm nay cũng vậy, cô đứng trước mặt anh, khoác trên mình bộ váy cưới lộng lẫy, tinh khôi, lại mỉm cười nhìn anh âu yếm "Anh à! Anh thấy hôm nay em có đẹp không?". Anh mỉm cười chua xót "Ừ. Đẹp lắm. Em... quả thực rất đẹp" .

Còn gì đề nói nữa đây, anh chỉ muốn chạy đến bên cô, ôm cô và nói: "Em đẹp lắm. Bộ váy cưới này hợp với em lắm. Nhưng anh ta không hợp với em đâu. Hãy cùng anh thoát ra khỏi nơi này. Hãy là cô dâu của anh, hãy yêu anh, hãy cùng anh sống đến trọn đời trọn kiếp. Anh hứa sẽ mãi mãi yêu em". Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, lý trí đã buộc anh quay lưng bước đi, hai tay siết chặt kìm giữ trái tim đang phập phồng kích động. Anh nghe thấy lời cô nói trong nghẹn ngào:

- Anh à! Nếu có kiếp sau, hãy là chú rể của em nhé.

- Ừ. Sẽ. Nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa, dù em có thay đổi, dù em có xấu xí, dù em có là ai đi chăng nữa, anh cũng sẽ là chú rể của em.

 

***

Ngày trước cô luôn lẵng nhẵng theo anh. Anh tiến một bước, đã thấy cô ở phía trước, lùi một bước cũng thấy cô đứng phía sau.

Ngày Thuỳ Diên rời bỏ anh đi theo người đàn ông khác, anh đã nổi nóng với cô. Anh nói chỉ tại cô cứ bám riết như vậy nên anh mới bị hiểu lầm, mới bị cô ấy từ bỏ.

Đêm ấy, anh đã uống rượu rất nhiều, uống đến nỗi trời đất quay cuồng, không còn biết điều gì nữa. Là bởi anh biết rằng, có một người con gái luôn đứng phía sau anh, sẽ dìu anh về nhà sẽ chăm sóc cho anh suốt đêm. Duy chỉ có một điều anh không ngờ tới, đêm hôm ấy anh uống rất nhiều, gây sự với một đám du côn, anh bị người ta đánh bầm dập đã đành còn hại cô vì cứu anh mà đỡ một nhát dao. Ngay cả đến khi ngất đi, trong cơn mơ, cô vẫn thì thầm: "Anh không bị đau ở đâu đấy chứ. Anh không bị thương chứ?". Chết tiệt! Tại sao lại cứ tốt với anh thế chứ? Tại sao người cô yêu lại là anh? Tại sao lại vì một thằng đàn ông như anh mà chịu thiệt thòi?

Sau này khi đã ở bên nhau, anh hỏi cô tái sao tối hôm đó lại liều lĩnh như vậy. Chả nhẽ với cô anh còn quan trọng hơn cả mạng sống hay sao? Cô chỉ mỉm cười, nói lại: "Là để anh yêu em". Mỗi lần cô đùa như vậy, anh không thừa nhận nhưng cũng không thế phủ nhận bởi trong trái tim anh vẫn còn hình bóng một người con gái. Anh nhớ Thuỳ Diên, cũng không chắc thứ tình cảm còn lại là yêu hay là hận, nỗi hận của một thằng đàn ông bị phụ tình. Từng ngày, anh luôn cầu mong cho cô nếm trải cảm giác đau khổ như anh đã từng trải qua.

Hằng ngày anh cùng cô nấu cơm, cùng cô mua sắm thế nhưng anh vẫn không thôi nhớ về Thuỳ Diên, về 5 năm gắn bó. Cô ấy là mối tình đầu và cũng là người con gái anh hằng ao ước được cầm tay sánh bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người xung quanh.

Anh biết như thế là tàn nhẫn với cô khi mà đã biết bao lần anh câm tấm ảnh của Thuỳ Diên lên ngắm nhìn. Đôi lần cô nhìn thấy nhưng luôn giả bộ không biết, khi cô quay đi anh biết cô khẽ đưa tay quệt những giọt nước mắt đang chảy dài.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, cô vẫn không đòi hỏi ở anh một thân phận, cô cũng không ép anh phải dành cho cô thứ tình cảm gọi là tình yêu. Cô chỉ lặng lẽ quan tâm anh, dành hết tình cảm cho anh. Nếu anh có hỏi tại sao lại chấp nhận thiệt thòi như vậy thì cô cũng lại cười: "Là bởi trái tim em chỉ rung động trước anh thôi. Nó muốn em yêu anh cũng như anh đã yêu cô ấy."

Cho đến một ngày...

Một buổi sớm anh gặp lại Thuỳ Diên, là cô ấy đến tìm anh. Cô ấy ôm anh, ôm rất chặt, cái ôm sau bao tháng ngày xa cách hoá ra cũng không mãnh liệt như anh tưởng. Trước đây đôi lần suy nghĩ anh cũng đã từng mường tượn đến tình huống gặp lại, anh đã nghĩ sẵn lời chào hỏi xã giao, những lời hỏi thăm dành cho cô ấy. Thế nhưng trong giờ phút ngày anh chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, Thuỳ Diên ôm anh rất chặt, cô khóc lóc mong anh cho cơ hội quay về, anh vẫn không thấy vui như mình vẫn tưởng. Điều duy nhất là anh thấy lo, lo rằng cô sẽ nhìn thấy anh và Diên ôm nhau, sẽ rời bỏ anh, sẽ không còn ai đứng phía sau an ủi anh, sẽ không còn ai đợi cửa lúc anh trở về nhà, không có người nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối, nhắc anh mặc thêm áo mỗi khi gió lạnh ùa về.

Hoá ra tình yêu lại đến từ những điêu đơn giản như thế.

Hoá ra bấy lâu nay thứ tình cảm anh dành cho Diên chỉ la sự lầm tưởng về nỗi đau trong quá khứ.

Hoá ra anh cũng đã yêu cô từ lâu mà không hề hay biết. Lạ thật, con người ta chỉ mất 1 giây đề yêu một người nhưng lại cần bao lâu để nhận ra thứ tình cảm đó.

Khoảnh khắc này anh mới nhận ra mình đã yêu cô. Nhưng có phải đã quá muộn không. Cô đã đứng đó nãy giờ, đã lẵng lẽ quan sát anh, đã nhìn thấy tất cả.

Đến lúc sực tỉnh ra anh mới thấy cô đã bỏ đi. Cô ấy khóc, những giọt nước mắt ấy lại rơi vì anh nữa rồi. Anh đuổi theo muốn ngăn cô lại, nói vời cô ấy răng anh không còn yêu Thuỳ Diên, người anh yêu chính là cô. Thế nhưng người con gái đang đứng trước mặt anh đây cũng đang khóc, cũng van lơn xin anh đừng đi, thế thì anh phải biết làm sao.

" Em xin lỗi! Anh hãy cho em một cơ hội. Em biết em đã sai rồi. Em không mong anh tha thứ ngay bây giờ. Em biết là anh vẫn còn yêu em, chỉ cần có thời gian chúng ta lại quay trờ về như cũ, phải không anh".

"Xin lỗi, nhưng tôi không còn yêu cô, sau này và mãi mãi sẽ không còn yêu thêm lần nào nữa".

Anh đuổi theo cô, đuổi mãi, đuổi mãi cũng không kịp. Cô chạy đi đâu anh không biết. Anh có gọi điện cô cũng không trả lời. Mỗi ngày anh lại trở về nhà mà không thấy cô đứng đợi, anh lại bỏ đi uống rượu, uống cho thật say, cho đến nửa đêm mới trở về. Như vậy dù anh có khóc, có đau cũng không sợ mất mặt, như vậy thì anh có thể tự huyễn hoặc mình rằng cô vì đợi anh lâu quá, không đợi được nên bỏ về mất rồi.

Cho đến một hôm, cô gọi cho anh:

- Anh à!

Anh lặng đi mất 5 giây, giọng nói quen thuộc ấy anh vẫn tìm kiếm trong giấc mơ, anh áp chặt điện thoại vào tai, để nghe rõ từng lời cô nói:

- Anh có đang nghe không?

- Có, anh nghe

- Em sắp kết hôn.

Câu nói của cô chặn đứng cổ họng anh, khiến cho câu nói "Anh nhớ em" của anh chưa kịp phát ra đã bị chặn đứng lại. Anh thấy mắt mình cay xè, trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau đến phát điên. Cảm giác này khi Thuỳ Diên bỏ anh đi, cũng không đau đến thế. Anh và cô cùng yên lặng lắng nghe nhịp thở của nhau qua điện thoại, mãi lâu sau, cô mới nói:

- Anh sống có tốt không?

- Tốt.

- Anh với Thuỳ Diên hạnh phúc chứ?

- Hạnh phúc. Rất hạnh phúc.

- Như thế thì em vui rồi.

- .....

- Anh này...

- Hả?

- Nếu có kiếp sau anh sẽ yêu em chứ

- Sẽ. Nhất định sẽ yêu em.

- Thật chứ? Anh không gạt em đấy chứ?

- Thật. Nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa, anh cũng sẽ yêu em.

"Kiếp sau"- anh thầm rủa sự nhu nhược của mình. Nếu kiếp nay đã không có cơ duyên thì liệu rằng kiếp sau có còn được gặp lại. Cô đã sắp lấy chồng thi liệu rằng nói ra tình yêu của anh có thay đổi được gì.

Mẹ kiếp! Bản năng của con người ta là đi tìm hạnh phúc, không có ai đủ can đảm nhấn chìm mình trong nỗi đau mãi mãi. Dù cô đã từng yêu anh như thế nào thì cũng không thế làm khác. Anh chỉ hận bản thân mình ngu dốt không thể tự mình đưa ra quyết định vào lúc quan trọng nhất. Liệu rằng ngày hôm ấy nếu anh kịp ngăn cô lại, nói với cô rằng anh yêu cô thì sự tình có đi đến ngày hôm nay.

Ba tháng trước, cái ngay cô nhìn thấy anh và Thuỳ Diên ở cửa, cô đã đau đớn biết nhường nào, chỉ hận không thế giết chết hai người họ.

Trước đây khi thấy anh nâng niu tấm ảnh của Thuỳ Diên cô đau đớn một, bây giờ khi thấy cô ấy ôm anh cô còn đau gấp mười. Giá như lúc đó anh đẩy cô ấy ra, nói với cô ấy những lời tuyệt tình thì cô đã hạnh phúc biết bao. Đằng này cô chỉ thấy trước mắt mình một cảnh tượng duy nhất: người cô yêu đang tình tứ bên một người con gái khác. Thử hỏi có mấy ai giữ nổi bình tĩnh.

Cô bỏ đi, đi mãi đến khi không cất bước được nữa, cô thấy một quán rượu bên đường. Cũng tốt, người ta vẫn bảo uống rượu giúp người ta quên đi mọi buồn phiền. Hôm nay cô cũng muốn thử.

Chỉ tiếc là, cô đã thử sai cách.

Đêm hôm đó cô đã uống rất nhiều, nhiều đến nỗi quên hết đi mọi thứ xung quanh, cảm giác tê liệt, bản thân mất tự chủ. Trong cơn say cô đã qua đêm với một người đàn ông khác. Ba tháng sau cô mới biết mình đã mang thai. Hơn một lần cô vào viện với ý định bỏ đứa con trong bụng, nhưng rốt cục làn nào cũng không đành. Cũng may người đàn ông kia rất tốt, anh ta hứa sẽ chịu trách nhiệm với mọi thứ, kể cả cô và đứa bé. Hôm đó cũng là do anh quá chén mới làm điều xằng bậy. Anh ta xin lỗi cô, xin lỗi vì đã huỷ hoại hạnh phúc của một đời con gái. Cô cũng không trách anh ta, cô chỉ trách chính mình quá ngu ngốc mà thôi.

Ngày lễ cưới diễn ra, cô đã trông thấy anh từ xa, cô muốn chạy đến bên anh, cùng anh bỏ trốn đến một nơi nào đó, hai người sẽ làm lại từ đầu. Chỉ cần anh chạy đến nắm tay cô, nói với cô hãy đi cùng anh thì dù là chôn chân trời góc bể nào cô cũng quyết theo anh đến cùng. Chỉ tiếc là anh vẫn đứng đó mỉm cười chúc cô hạnh phúc. Khi cha sứ đọc lời tuyên thề cô muốn nói: " Không. Con không đồng ý. Người con yêu là người khác chứ không phải người này. Chú rể của con phải la người đàn ông khác kia". Thế nhưng cô vẫn mỉm cười, gật đầu nói tiếng con đồng ý.

"Hiện nay anh đứng đây trong bộ vest đen

Bộ áo cưới thật đẹp mà em đã chọn

Và khi em xuất hiện trong tưng bừng rực rỡ

Em đã làm anh ngạt thở trong đam mê

Dù giàu có hay nghèo khổ

Lúc khoẻ mạnh cũng như lúc ốm đau

Và chỉ có cái chết mời chia lìa đôi lứa

Nhưng trái tim anh luôn mãi chứa bóng hình em

Cho đến ngày chúng mình già nua và xấu xí

Anh sẽ luôn yêu em, yêu mãi không thôi."

Cô và anh đứng đối diện, lẩm nhẩm theo ca từ bài hát mà hai người thích nhất. Hôm nay anh cũng mặc áo vest đen, cô cũng khoác trên mình bộ áo cưới lộng lẫy. Nhưng đáng tiếc anh không phải chú rể của cô, rốt cục đến cuối cùng, cô chỉ dám thu hết can đảm hỏi anh: " Anh à! Nếu có kiếp sau nhất định phải tìm thấy em nhé."

- Ừ, sẽ.

- Nhất định phải cưới em, phải là chú rể của em nhé.

- Ừ nhất định.

Anh sẽ chỉ yêu em, sẽ chỉ cưới mình em. Cô không nghe rõ lời anh nói chỉ thấy bóng anh khuất xa dần. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được trông thấy anh rồi. Mắt cô nhoè đi, hai hàng lệ làm nhoà lớp trang điểm. Tệ thật, hôm nay cô là cô dâu xấu xí nhất rồi.

Anh quay bước đi, miệng vẫn luôn lầm nhẩm câu hát: " Anh yêu em, dù khi tóc em ướt, quần áo lôi thôi và phấn son lem nhem cả gương mặt, em vẫn xinh đẹp ngọt ngào và đáng yêu."

Hẹn em ở kiếp sau nhé, khi đó nhất định anh sẽ yêu em, yêu em suốt đời.

Quỳnh Hoa

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm