Đột nhiên anh xuất hiện trong cuộc sống vốn bình lặng lâu nay của Lan làm cho cô cũng có chút xao động...
***
Lan vẫn đang mơ màng trong chăn muốn ngủ thêm phần vì là ngày nghỉ, phần vì trời rét và cô chẳng muốn dậy một chút nào. Thế mà tự dưng Lan nghĩ tới anh, cô liền vùng dậy mở máy tính online facebook để xem anh có online hay không. Đột nhiên anh xuất hiện trong cuộc sống vốn bình lặng lâu nay của Lan làm cho cô cũng có chút xao động. Cô lục tung facebook của anh chỉ để có thể biết thêm một chút thông tin gì đó về anh. Và dường như cô đã thích anh.
Một năm trước đây, sau lần thất bại của mối tình đầu. Lan suy sụp, mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Cuộc sống của cô chẳng còn màu hồng ngọt ngào nữa thay vào đó là một màu xám xịt đến ảm đạm. Chính cô cũng tự tạo một vỏ bọc vô hình để tách biệt với cuộc sống, mặc dù cô cũng không muốn nhưng mà cô chẳng thể nào hòa nhập được với mọi người, kể cả các bạn trong lớp đại học. Cô cứ thu mình lại như kiểu sợ bị đau và tổn thương. Lúc đó cũng là quãng thời gian Lan biết mình mắc bệnh gan. Cô lại càng tuyệt vọng hơn. Đã có lúc cô muốn từ bỏ tất cả nhưng vì nhìn thấy sự quyết tâm của gia đình muốn chữa bệnh cho mình nên cô mới miễn cưỡng chữa bệnh, mặc dù cũng không mấy hứng thú.
Anh, hơn cô 5 tuổi, là giảng viên dạy môn chuyên ngành của lớp cô. Mặc dù đã bước sang năm 4 đại học rồi nhưng vì bệnh tật nên cô cũng không hứng thú với việc học cho lắm. Gọi là học theo ước nguyện của gia đình chứ cũng chẳng phải là điều cô mong muốn. Cứ như trong cô bây giờ cuộc sống này chẳng có một chút ý nghĩa nào vậy. Ngày cô gặp anh là ngày đầu tiên anh đến lớp giảng dạy, mặc dù trước đó, cô cũng có biết anh qua một vài hoạt động bên đoàn của Viện nhưng cô không mấy ấn tượng về anh. Vì vốn dĩ cô nghĩ rằng anh đẹp trai, là giảng viên giỏi như thế thì cần gì phải quan tâm để mắt đến một con bé nhà quê như cô. Thế rồi được học từ anh những kiến thức chuyên môn cũng như những bài học kinh nghiệm của anh từ thời sinh viên, cô như tìm lại được niềm đam mê của mình đã bị rơi ở chỗ nào đó từ rất lâu rồi. Anh nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô, làm cho cuộc sống này có màu sắc và tiếng cười.
Đã bao nhiêu lần cô tự chất vấn chính bản thân mình xem tình cảm cô dành cho anh là tình yêu hay chỉ là sự ngưỡng mộ nhất thời. Và lý trí chẳng thể thắng nổi con tim. Cô thực sự thích anh. Dường như cô hiểu được đằng sau nụ cười trên khuôn mặt anh là cả một nỗi buồn sâu kín cất giấu dưới đôi mắt. Và dường như chỉ cần nhìn ánh mắt đó là cô hiểu được anh đang vui thực sự hay là giả vờ vui để chọc cười sinh viên. Cô cứ nhẹ nhàng quan sát anh, và chẳng bao giờ dám nói tình cảm của mình. Tuy vậy, mà nhờ có anh cô lại quyết tâm chữa bệnh hơn, tâm lý cô vui vẻ hơn nên bệnh tình cũng tiến triển theo chiều hướng tốt. Nhiều lúc cô thầm cảm ơn anh, vì có anh nên cô đã tìm lại được niềm tin của mình, tìm lại được đam mê, tìm lại mục đích cuộc sống. Cô nhận ra anh đã cho cô thật nhiều thứ để cô gói ghém trong một góc nhỏ trái tim mặc dù biết sẽ chẳng bao giờ được đáp trả. Ấy vậy mà cô gái nhỏ cứ yêu thương anh vô điều kiện trong thầm lặng và mong một ngày anh hiểu.
Cô rất sợ điều tiếng và những lời thị phi nên cô cũng khá kín kẽ trong chuyện này. Cô sợ bạn bè sẽ nói này nói nọ. Cô sợ anh biết được tình cảm của cô thì việc học hành sẽ khó khăn hơn. Cô sợ nhiều thứ lắm nên cô cũng chẳng dám nói ra tình cảm này đâu, cứ âm thầm lặng lẽ quan tâm anh là cô thấy đủ rồi. Mặc dù nhiều lúc cũng ghen tị khi thấy anh quan tâm nhiều hơn tới các sinh viên nữ khác dù chỉ là quan tâm về vấn đề học hành. Có khi chỉ cần anh like một cái ảnh cô mới đăng lên facebook thôi cũng đủ để cô vui. Cô online cũng chỉ để chờ được nick anh sáng đèn là cô an lòng. Tình cảm của cô dành cho anh nhẹ nhàng như vậy đó vì cô biết một cô gái bệnh tật như cô thì chẳng dám với cao bao giờ, dù cô có đang nỗ lực chữa bệnh thì cũng không biết đến khi nào sẽ khỏi hoàn toàn. Cô chỉ biết anh đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời mình.
Ngày cô biết tin anh sẽ sang Nhật du học 5 năm, Lan buồn lắm, nhưng cô cũng đâu có thể làm được gì. Ừ thì nhiều khi anh cũng quan tâm tới cô vì thấy cô chậm hiểu trong khi học nên cũng phụ đạo giúp cô ngoài giờ. Thực ra cô cũng giỏi lắm đấy chứ, chỉ là từ ngày bị bệnh, sức khỏe cô suy giảm đi nhiều nên học hành cũng hơi khó khăn hơn trước. Anh cũng khá vui vẻ, và nhiệt tình khi dạy thêm cô ngoài giờ. Nhưng cô chẳng thể nào đoán được tình cảm của anh như thế nào. Cô buồn vì sẽ chẳng thể gặp anh được nhiều nữa, cô buồn vì sợ rằng nếu không được gặp anh, không được nghe giọng nói của anh thì cô sẽ lại mất niềm tin, sẽ lại mất hết động lực để cố gắng. Nhưng mà cô lại tin rằng chỉ cần anh vẫn quan tâm tới cô thì cô sẽ vượt qua hết và chờ đợi anh trở về. Cô cứ vụng dại tin vào cái tình yêu đơn phương này rồi một ngày sẽ nở hoa và anh biết được tình cảm của cô dành cho anh nhiều đến cỡ nào. Cô chỉ dám chúc anh lên đường bình an và thành công trên con đường anh đã chọn. Và cô vẫn hy vọng một ngày nào đó, trên con đường anh đi có bóng dáng của cô...Cô sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa để chữa khỏi bệnh cũng như hoàn thành chương trình đại học mà không có anh ở đây.