Không có em, anh đơn lẻ trên đời
Vành trăng kia dẫu vàng rực giữa trời
Sóng lúc trắng, lúc thẫm xanh màu ngọc.
Trả lại em cho biển!
Anh mang theo một chút mặn này
Để mỗi lúc vết thương thức dậy
Anh rót vào trong đó xót và cay!
Biển màu xanh và mắt cũng màu xanh
Anh lảo đảo theo từng con sóng biển
Hồn đắm chìm trong sóng mắt long lanh
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?
Con gười – cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào…
Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào
Biển trong hồn và em ở trong tim
Anh là cát in đậm gót chân em
Sóng triều ghen hờn, dạt dào vội xóa.
Trong như gương và tha thiết rất nhiều
Anh đi giữa hai mối tình tuyệt diệu
Tuổi xuân mình trời đất cũng xôn xao.
Có lẽ thế,
Nên lòng sông không phẳng lặng.
Biển của anh
Lúc dịu êm, lúc thâm trầm xa vắng,
Nên sông cứ cồn cào những lúc triều lên.
Dòng sông em bắt đầu từ anh
Cũng là nơi bắt đầu nỗi nhớ
Sông mải miết tìm về nơi gặp gỡ
Nơi sông và biển giao hòa.
Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình
Em như cánh buồn căng gió
Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?
Biển khát thời gian đã qua rồi
Sóng chẳng bạc đầu, trăng chẳng lặn
Thủy triều khao khát mãi không thôi.
Bão tố thời gian đổ trắng trời
Biển khát trong anh ngàn con sóng
Vẫn vỗ đêm ngày đến em thôi…
Người ta bảo biển là mối tình đầu của sóng
Sóng vỗ về ôm bờ cát trưa nóng bỏng
Biển dạt dào hát mãi khúc tình ca.
Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ
Trời bao la thênh thang nhiều nỗi nhớ
Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông.
Em chẳng dám cô đơn cùng nỗi nhớ
Sợ biển hờn trách tình yêu dang dở
Rồi có đứa thất tình tìm tới biển làm thơ
Mà xôn xao trước tình em nóng bỏng
Nhớ dáng người ở bên kia đại dương sâu rộng
Không biết giờ này có đứng trước biển… nhớ em
Em chẳng mơ thành dòng sông
Những con sóng phủ lên bờ bãi
Ồn ào mà trống trải mênh mông.
Tôi không em như biển không bờ
Sóng úp mặt vặn mình đứt vỡ
Em không về
Thương tôi trăng lên
Còn ngàn năm biển xanh vẫn huyền bí?
Không đâu em biển chẳng hề chung thủy
Dẫu bạc đầu sóng vẫn mãi thủy chung.
**********
Vậy đấy, cứ nhắc đến tình yêu là người ta thường so sánh với biển, với sóng, với thuyền và bờ bến. Biển dẫu cho có dữ dội và khắc nghiệt đến nhường nào thì trong mắt chúng ta biển vẫn đẹp, vẫn là hình ảnh tình yêu quyến rũ. Cái bí ẩn của biển thôi thúc lòng người muốn tìm đến và khám phá.