Tuy nhiên, mọi thứ không dễ dàng như tôi vẫn nghĩ. Vợ tôi vẫn đi về vụng trộm với nhân tình rồi day dứt hối hận mỗi khi tôi tỏ thái độ yêu thương, bao dung. Một thời gian ngắn chờ đợi vợ thay đổi nhưng không kết quả, tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”. Hôm ấy, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa 4 người, có cả con gái đầu của tôi nữa. May là lúc ấy con tôi mới hơn 2 tuổi chưa hiểu chuyện gì.
Tôi yêu cầu từng người nói hết suy nghĩ của mình. Anh bạn kia cũng thẳng thắn thừa nhận không có ý định dài lâu với vợ tôi vì anh ta cũng đã có gia đình riêng. Nghe anh ta nói chỉ quý mến rồi nảy sinh dục vọng với cô ấy, vợ tôi nức nở không nói thành lời. Tôi biết cô ấy lo sợ sẽ bị tôi ruồng bỏ nhưng không dám cầu xin tha thứ.
Từ đầu đến cuối buổi gặp, tôi không sỉ vả ai một câu nào. Tôi chỉ cảm ơn anh ta đã giúp vợ tôi có niềm vui trong thời gian qua và khuyên anh ta nên quay về với gia đình.
Tôi còn thể hiện tình yêu của mình dành cho vợ trước mặt hai người đó và tha thiết mong vợ thay đổi. Hai người đó đã xấu hổ không thể nhìn thẳng vào tôi. Nếu lúc đó tôi hành xử như một tên du côn, lao vào đánh gã kia thì có lẽ đã không khiến anh ta tự xấu hổ. Thấy tôi cư xử đàng hoàng, anh ta bắt đầu rối rít xin lỗi.
Cuối cùng, tôi đã bắt hai người đó phải thề trước mặt con tôi. Cả hai người đã bật khóc khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ đó. Đâu cần phải thề độc, tôi tin rằng họ sẽ phải nhớ suốt đời lời thề hôm đó.
Để cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa vợ và nhân tình. Tôi đã nhờ vả một số bạn bè chuyển công tác cho vợ. Nhưng tôi không độc đoán mà hỏi ý kiến vợ trước khi làm. Cô ấy rất biết ơn về điều đó.
Riêng về anh nhân tình, tôi không xem anh ta là kẻ thù mà thỉnh thoảng còn gọi điện mời đi uống bia. Thứ nhất, tôi muốn kiểm tra xem độ thành thật của hai người đó. Và thứ nữa, tôi muốn anh ta hiểu tôi trước sau vẫn là quân tử, còn kẻ ngoại tình mới là tiểu nhân.
Vợ tôi sau cú sốc đó thì ngày càng yên phận làm vợ làm mẹ. Hình như cái gì đã từng nếm trải thì người ta sẽ không còn cảm giác thèm thuồng nữa. Vợ tôi xem đó là một vết nhơ, nhưng tôi chỉ đơn giản nghĩ đó là thử thách phải có ở bất cứ cuộc hôn nhân nào. Trước hay sau, lỗi ở người này hay người kia, mọi gia đình đều chắc chắn sẽ phải gặp. Chỉ cần một nửa kia của bạn có đủ yêu thương và bao dung như tôi dành cho vợ không thôi.
Thật may mắn khi chúng tôi vẫn bên nhau và càng yêu nhau hơn sau sóng gió. Vợ tôi rất biết ơn tôi đã làm người đàn ông khoan dung. Nhưng nói thật, 2 người bạn thân của tôi biết chuyện thì hay mỉa mai tôi là “bò”.
Song tôi vui vẻ tự nhận mình là chú bò với tình yêu vĩ đại và có thể hy sinh hơn vì điều đó. Bởi hơn 8 năm qua, cái kết một người đàn ông như tôi nhận được không phải là dang dở hôn nhân, là bi kịch phải lấy thêm vợ nữa, mẹ nữa cho con tôi mà gia đình tôi được sống trong hạnh phúc thực sự.
Nhiều khi ngồi lẩn thẩn 1 mình, tôi cũng chẳng thể tin được tôi đã kéo vợ ra khỏi tội lỗi ngoại tình như thế. Không biết tôi làm vậy có hèn, có hâm, có ngu như bò như 2 đứa bạn tôi bảo không?