Trời đất như sụp đổ dưới chân chị khi chị cầm chiếc điện thoại lúc 12 giờ đêm và đọc những dòng tin nhắn: "yêu thương ngủ ngon nhé, anh mơ thấy yêu thương...yêu yêu thương thật nhiều". Em có hiểu được cảm giác đó của chị không nhỉ?.
Trong đêm tối ấy chị bấn loạn, cầm điện thoại và gọi điện lại cho số điện thoại ấy.
Đầu dây bên kia là một cô gái giọng gốc Huế nghe máy. Chị hỏi "em là gì của chồng chị mà lại nhắn tin cho chồng chị như vậy?
- Chồng chị là ai?
Chồng chị là :…
- Đó là chồng chị ư?
Đúng, em có biết anh có vợ không?
- Dạ, không chị ơi, em hoàn toàn không biết.
Trời ơi! khi đó từ ghét em chị chuyển qua thương cảm cho em khi bị chồng chị lừa gạt bấy lâu nay mà không biết.
Vậy mà, đang lúc nói chuyện, chồng chị tỉnh dậy và giật cái điện thoại ném nát, anh ấy tát chị một cái. Chưa bao giờ anh ấy đánh chị, vậy mà… khi đó chị như con thú bị thương gào thét, căm phẫn, khổ đau. Chị khóc trong đau đớn và ôm con chặt vào lòng khóc đến ngất đi khi nào không hay.
Sáng mai chị gọi lại cho em, khi đó tôi vẫn thương cảm với em khuyên em buông chồng chị ra để anh về với gia đình, con thơ.
Em nói, chồng chị không xứng đáng với em, em xinh đẹp, học thức cao, trẻ trung hơn và quan trọng em có lòng tự trọng, em thương chị và bé nên em sẽ xa chồng chị.
Chị thơ ngây dại khờ tin vào lời em nói, chị còn thương và coi em như người bạn. Em nói với chị "em hiền và thơ ngây lắm nên ai nói gì em cũng tin, bởi vậy mới bị chồng chị lừa em”. Khi đó thề có trời phật chị thương cảm em thật sự.
Rồi một hôm chồng chị đi tắm, chị lấy máy đọc được những tin nhắn yêu thương của hai người. Vậy là chị lại bị em gạt bấy lâu nay.
Lúc đầu em chưa biết chồng chị có gia đình nên em quen em là kẻ bị hại, là nạn nhân. Còn khi em biết chồng chị đã có gia đình em vẫn bám vào là tự em đã biến em thành "tội nhân".
Chị gọi điện cho em, em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời. Không biết em nói gì cho chồng chị mà anh ta gọi điện lại cho chị, mắng chửi chị thậm tệ.
Chị như phát điên lên và gọi điện cho cơ quan em yêu cầu gặp em lúc đó em sợ và mới nói "chị tắt đi em gọi điện lại cho chị".
Em nói em đã cắt đứt với chồng chị, nhưng khi chị đọc lại những tin nhắn thì em im và trở mặt nói với chị "anh ấy đã không còn yêu chị thì chị buông tha anh ấy đi, không có em anh ấy sẽ không sống được đâu".
Tối hôm đó chị và chồng cãi nhau, anh ấy dọn đồ đi bỏ lại chị, con thơ và mẹ anh cho chị nuôi, chăm sóc.
Sinh con mới được một tháng, chị phải chạy đi làm kiếm tiền mua sữa và trang trải cuộc sống. Hàng đêm ôm con vào lòng chị khóc, những giọt nước mắt khổ đau. Chị nén mọi đau khổ vào lòng mà chẳng biết tâm sự cùng ai.
Nhưng rồi cái gì cũng có giới hạn của nó em ạ.
Ngày 30/4, anh ấy không thèm về thăm vợ con, thăm mẹ. Anh ấy nói với mẹ rằng anh phải đi công tác. Nhưng thực chất là đi du lịch cùng em trên Đà Lạt, trong khi chị ở nhà đi làm kiếm từng đồng mua sữa cho con.
Ngày 1/6 quốc tế thiếu nhi, anh ấy không mua nổi cho con nổi một món quà, hay về thăm nó, vì anh ta bận đưa em lên Sài Gòn đi chơi, đi ăn nhà hàng.
Và cũng ngày hôm đó chị như người mất trí không kiểm soát được hành vi của mình, phóng xe ra chợ mua 2 gói thuốc chuột về uống, cũng may mọi người phát hiện và đưa chị đi bệnh viện.
Những ngày đau khổ điên loạn cũng qua đi. Bố mẹ chị, anh chị chị đã từ bắc bay vào ở bên chị, giúp chị vượt qua cơn khủng hoảng đó.
Em à, em mới sinh năm 1989 thôi mà em thật đáng sợ. Chị không biết sau này khi em trưởng thành hơn em sẽ thế nào nhỉ? em tưởng chồng chị yêu em thật ư, đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, trước sau gì anh ta cũng sẽ bỏ em như những cô gái khác thôi.
Em hãy cứ chìm đắm trong hạnh phúc đó đi, rồi một lúc nào đó em rớt xuống đừng nói chị không thông báo em.
Hôm nay là ngày chị quyết định ly hôn, chị sẽ không níu kéo một người chồng không xứng đáng, một người cha vô trách nhiệm nữa. Hai người hãy cứ tự do yêu nhau nhé.
Cứ yêu đi, khi nào cưới, bước vào cuộc sống gia đình sẽ không còn là màu hồng như em từng mơ tưởng đâu.