Anh nghĩ tất cả đều tại chị, xộc xệch rối bời, không chút gì nóng bỏng, để tình vợ chồng nguội lạnh.
***
Anh làm việc ở một công ty xây dựng, ngày ngày sau khi kết thúc công việc anh lại lai rai với bạn bè, ít khi ăn cơm ở nhà. Tối, anh về nhà khi chị đã ngủ say. Sáng, chị đi làm khi anh còn chìm trong giấc ngủ. Chị tất bật với công việc buôn bán ngoài cửa hàng, rồi việc nhà, con cái...khiến chị mệt nhoài. Họ cưới nhau được mười hai năm, ngày đầu của năm thứ mười ba họ dắt nhau ra toà li dị. Mọi thủ tục diễn ra khá nhanh gọn bởi cả hai đều đồng ý li hôn, giữa họ không còn cảm xúc yêu thương, họ cảm thấy sống với nhau như là nghĩa vụ. Phiên toà kết thúc, anh chị đường ai nấy về.
Nhà để lại cho chị cùng cô con gái, anh đến sống ở một ngôi nhà khác quận, cùng thành phố. Anh khoan khoái tận hưởng cuộc sống tự do của kẻ độc thân, không ràng buộc. Anh thấy mình như trẻ lại cái thời trai trẻ đầy phiêu lưu cách đây mười mấy năm. Công ty mới điều về một cô kế toán xin đẹp, cô ta thích anh rồi anh mê cô như điếu đổ. Mùa xuân về rạo rực trong anh khi bên một người phụ nữ mới, hai kẻ tự do, yêu đương cuồng nhiệt.
Người phụ nữ mới trẻ trung, quyến rũ trong những bộ váy công sở bó sát, đôi chân dài miên man và làn da trắng nõn. Cô ăn nói ngọt ngào như thôi miên người đối diện. Tính cách cô điệu đà lại phóng khoáng khác hẳn vợ anh mười hai năm về trước, anh cũng chẳng hiểu tại sao hồi đó lại yêu chị, một người con gái nhà quê, giản dị và mộc mạc quá đổi, rồi anh bỏ ra cả hàng năm trời lên xuống nhà chị mòn cả lốp xe đạp mới cưới được chị về làm vợ. Ấy vậy mà đời thật chông chênh, yêu nhau lắm rồi bây giờ chia li mà chẳng ai thèm níu giữ. Biết sao được cuộc đời! Anh nghĩ tất cả đều tại chị, xộc xệch rối bời, không chút gì nóng bỏng, để tình vợ chồng nguội lạnh.
Ba tháng trôi qua khi tình yêu thứ hai chớm nở, anh thấy không thể thiếu cô bèn ngỏ lời muốn cưới, nhưng sững sờ thay! Cô trả lời chẳng chút ngập ngừng:
- Em chỉ thích yêu thôi, không muốn ràng buộc!
Thế sao! Anh hụt hẫng và có lẽ cũng khá bất ngờ. Ba tháng yêu đương, anh đã mơ về một gia đình mới với người vợ trẻ trung xinh đẹp, nhưng cô lại không muốn cưới, không thích làm vợ, chẳng muốn làm dâu. Anh chỉ buồn, không hề nỗi giận, anh tự cho mình biết hiểu và thông cảm với người khác. Và anh tìm cách thuyết phục.
Ba mươi tuổi, trải qua vài mối tình cũng đầy đam mê và cuồng nhiệt, nhưng rồi cô cũng chỉ còn lại một mình bởi cái ý nghĩ "không muốn ràng buộc" ấy. Đàn ông khi đi qua những yêu đương thời trai trẻ, cuối cùng họ cũng chỉ muốn có một người cùng họ xây dựng tổ ấm gia đình. Không một người đàn ông đường hoàn nào chấp nhận câu trả lời không trách nhiệm với tình yêu ấy của cô. Họ rời xa cô để cô sắp mang tiếng "ế chồng". Hai tháng nữa trôi qua, sau khi suy đi xét lại, tuổi trẻ chẳng còn bao lâu, anh cũng là người đáng tin cậy để cô gởi gắm cuộc đời, cùng những lời thuyết phục đầy tình cảm của anh, cô gật đầu đồng ý. Anh dắt cô về quê ra mắt ba mẹ và bà con họ hàng.
Ai cũng tò mò, họ chuẩn bị đón tiếp cô dâu mới. Nhưng có vẻ họ không hài lòng ngay từ lần gặp đầu tiên ấy khi nhìn thấy cô mặc cái quần bò mô đen rách tua tủa, áo ren lủng lỗ chỗ lộ ra làn da trắng ngần, mái tóc vàng hoe uốn xoăn tít... bố mẹ anh gọi anh vào phòng riêng nói nhỏ:
- Sao nó chẳng giống con Mùa (vợ trước của anh)? Mày bỏ vợ mày để cưới cái đứa như thế đó hả?
Mẹ nhắc đến chị làm anh bỗng mườn tượng, mười hai năm trước khi anh dắt chị về ra mắt gia đình, chị mặc chiếc quần tây đen, áo sơ mi ca rô sọc nhỏ, ai cũng thương chị bởi cái vẻ ngoan hiền, lễ phép.
- Thời buổi nào rồi mẹ? Phải hiện đại một chút cho bằng người ta, với lại cô ấy người thành phố mà, bố mẹ cổ hủ quá!
Ông bố giận sôi người, hét vào mặt anh:
- Hiện đại gì cái lối ấy? Trên phố về là được phép ăn mặc bất lịch sự trước mặt người lớn hả? Mày đi mà nhìn lại nó!
Anh cúi mặt chẳng dám nói gì, cũng đúng thật, lẽ ra anh nên dặn cô ấy chú ý hơn trước khi về đây.
Buổi trưa, anh đưa cô sang thăm nhà ông bác ruột, cũng là người trưởng tộc, ông rất nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thương con cháu. Bác gái pha một ấm chè xanh thơm ngát, ân cần tiếp đón cháu dâu mới, bà rót từng tách nước chè nóng hổi cho mọi người rồi ngồi cùng chồng tiếp chuyện. Giữa lúc mọi người nhấm nháp cái vị chan chát thơm lừng của nước chè xanh, cô lôi trong túi xách ra một chai nước lọc và mở nắp uống. Ông bác hỏi:
- Cháu không quen uống nước chè à?
- Ở trên phố cháu vẫn uống, có điều về đây không biết nước non có hợp vệ sinh không nên cháu uống nước lọc cho chắc!- cô hồn nhiên.
Ông Bác nhíu mày, bà bác im lặng, còn anh chẳng biết thốt ra câu gì hay ho để bào chữa cho câu nói không hay của cô.
Tối đến, ông bố và bà mẹ thở dài thườn thượt khi cô con dâu chưa cưới điềm nhiên ngủ chung giường với con trai mình. Dù anh đã qua một đời vợ, nhưng anh và cô còn chưa nên vợ nên chồng, ở đâu thì không biết chứ trước mặt ông bà thế kia thì ai mà chấp nhận được, bà ngao ngán:
- Bọn trẻ bây giờ chẳng phép tắc gì cả!
Sáng hôm sau bà mẹ dậy thật sớm để kịp làm cơm tiễn anh và cô lên lại thành phố, mùa này hay mưa, củi ướt cả chỉ còn lại đống cây bắp khô chất lại để đun dần, tro bếp và nhọ nồi cứ thế bám đầy tay, đầy tóc bà mẹ, đến giờ ăn, khi mọi người ngồi hết vào bàn rồi vẫn phải đợi cô còn đang trang điểm chưa xong. Bà mẹ mang ra một đĩa cá bống kho tiêu, không biết vô tình hay cố ý mà bà nói:
- Con ăn đi, món này con thích đấy, bữa nay lên phố chẳng có mà ăn đâu. Món này con Mùa nó làm cũng ngon lắm!
Cô có chút khó chịu trong đôi mắt, anh hiểu ý bèn nói lảng sang chuyện khác.
Cả nhà đưa anh và cô ra đầu ngõ, bà mẹ dặn dò anh giữ gìn sức khoẻ, còn không quên gởi cho mẹ con chị Mùa chục trứng gà.
- Em thấy quê anh thế nào?- anh hỏi dò ý cô
- Cũng khá đẹp, nhưng nếu về đây sống thì em chẳng thích.
- Thế còn gia đình anh?
- Em không thích mẹ anh lúc nào cũng chị Mùa thế này chị Mùa thế nọ, sắp tới em là vợ anh chứ không phải chị ta!
Vẻ ghen tị chứa đầy trong giọng nói của cô. Nhưng làm sao anh có thể cấm được gia đình anh nhắc đến vợ trước của anh, chị ấy đã từng là một nàng dâu hết ý, dù anh và chị không còn là vợ chồng, nhưng trong mắt họ chị vẫn là đứa con dâu mà họ yêu thương.
- Cưới xong anh phải ở nhà em, em không muốn về đây sống với những người quê mùa ấy, Em không chịu được cái mùi nhà quê đâu!
- Em nói gì cơ? Mùi nhà quê á?
Anh bắt đầu thấy khó chịu, anh đã yêu thương cô, chìu chuộng cô hết mức. Gia đình anh cũng đón chào cô ân cần dù cô chưa phải là đứa con dâu họ mong muốn. nhưng sao cô lại thốt ra những lời ấy, ngay từ trong suy nghĩ của một cô gái thành phố như cô, những người nhà quê lại đáng để coi thường thế sao?
- Sao em lại nói thế? Anh cũng là người nhà quê đấy!
- Anh khác, anh là người có học!
Đôi tay anh nắm chặc hơn, anh kéo ga mạnh hơn, chiếc xe máy chạy như lao trên đường quốc lộ, phải anh không? Anh có còn tỉnh táo không? Hoá ra là thế, cô dám khinh thường gia đình anh và bảo họ ít học, à không! Cô bảo anh có học, anh khác họ, thì cũng thế thôi! Cô có quyền nói anh thế nào cũng được nhưng không có quyền khinh rẽ gia đình anh như thế. Anh cưới vợ không chỉ là vợ của anh mà còn là dâu của bố mẹ anh, là chị dâu của các em anh, là cháu dâu của dòng họ, cô phải tôn trọng và yêu quý họ! bao hi vọng của anh giờ tan biến hết, bao yêu thương cuồng nhiệt cũng bay đi theo gió, anh đã hiểu gì về cô? Hay chỉ đam mê vội vàng rồi bây giờ mới nhận ra cô không phải là người vợ mà anh mong muốn.
- Bao giờ mình cưới? - cô hỏi.
- Sẽ chẳng bao giờ cả! – anh dứt khoác.
Họ chia tay nhau khi vừa lên đến phố, cũng nhanh chóng như khi họ bắt đầu yêu nhau. Người ta nói cái gì dễ dàng có được cũng sẽ dễ dàng đánh mất, giống như tình yêu của họ vậy.
***
Anh về phòng cùng với hơi men, đi liêu xiêu và ngã nhào trên sô pha, căn phòng lạnh lẽo quá và anh thấy mình cô đơn lạ, anh nhớ ai đó, nhớ da diết cái dáng người mảnh dẻ với mái tóc buộc rối bù, đôi tay gầy mà ấm áp xoa xoa tráng anh mỗi lúc anh về trong cơn say, rồi cái giọng trách mắng đầy sự quan tâm lo lắng " bữa nào cũng uống, chẳng để ý sức khoẻ gì cả!" anh tìm điện thoại, bấm số gọi rồi thiếp đi trong mùi bia nồng nặc.
Tỉnh dậy, anh thấy mình được chườm khăn lạnh, có vẻ như vừa qua một cơn sốt cao, người anh mệt lã. Và ngạc nhiên thay, vợ anh đang ngồi dưới nền, tựa đầu bên ghế sô pha và đang ngủ say, có lẽ chị quá mệt. Căn phòng ấm áp như chính chị đã mang mùa xuân tới, anh nhìn chị, lâu lắm rồi anh mới nhìn chị như thế, chị gầy đi nhiều quá! Anh nhớ về những tháng ngày hai người đã từng rất hạnh phúc lúc mới cưới, khi chị còn là một công nhân của xí nghiệp may, còn anh còn là thợ nề. Cuộc sống vất vả nhưng họ chăm nhau từng bữa ăn giấc ngủ, anh phụ chị chăm con, việc nhà...họ rất yêu thương nhau. Rồi khi khấm khá hơn, các mối quan hệ rộng ra, họ bận bịu đến nỗi khoảng cách của họ cũng rộng ra và tan vỡ. Anh hối hận và tiếc nuối những khoảng thời gian nhậu nhẹt hàng giờ với bạn bè để chị ở nhà đợi cơm tối. Những ngày lễ anh đi hát hò thâu đêm với đồng nghiệp mà quên mất vợ với hàng đống công việc nhà. Chị tất bật với công việc buôn bán, việc nhà, con cái đến nỗi không còn thời gian chăm chút cho mình, thế mà anh nỡ vô tâm mang chị ra so sánh với những người phụ nữ giàu sang, rỗi việc khác. Anh thấy minh có lỗi vô cùng! Ôi! Anh muốn níu kéo chị trở lại bên anh để anh được bù đắp, để anh tìm lại những yêu thương mà anh đã vô tâm đánh mất.
Thức giấc, thấy anh đã khoẻ, chị đứng dậy toan về, chị quay đi, anh nắm tay chị lại, khẩn thiết:
- Đừng bỏ anh! Xin em!
Chị đứng yên, rút mạnh tay khỏi tay anh nhưng không thể, bao nhiêu sức lực có lẽ đã dồn về con tim đang hoang mang, chân chị không bước nỗi. Tâm hồn bỗng xôn xao cái cảm giác như cách đây mười hai năm anh ngỏ lời yêu chị. Chị nhận ra mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Tối qua, khi nghe anh gọi mà chẳng nói gì, chị đã lo lắng vội vàng chạy tới bên anh. Chị đã chảy nước mắt khi nhìn căn phòng anh nhếch nhác, áo quần lộn xộn, trên ngăn bếp toàn mì gói và lon bia. Chị cũng đã hối hận thật nhiều khi vội vàng kí vào đơn li dị. Cuộc li dị này có phải sai lầm không khi cũng nhờ nó mà họ nhận ra họ vẫn yêu thương nhau và cần có nhau? Nước mắt chị chảy dài, mắt anh cũng đỏ hoe, anh kéo chị ngồi xuống rồi ôm chặc chị, nước mắt anh thấm lên vai chị âm ấm.
- Anh xin lỗi! anh không thể mất em, mình cưới nhau lần nữa nhé!
- Hứa với em, sau khi cưới, mình đừng bao giờ rời xa nhau nữa!- chị sụt sùi.
Anh dắt chị về quê, trong bữa ăn đoàn tụ có món cá bống kho tiêu mà chị và mẹ anh cùng làm, tro bay bám vào tóc chị, anh âu yếm đưa tay phủi, họ nhìn nhau như mười hai năm về trước. Gia đình họ bàn nhau về cái đám cưới nhỏ sắp được tổ chức, vui vẻ như chưa hề có một cuộc chia li nào xảy ra.
"Có những điều khi mất đi rồi mới thấy thật quan trọng, có những người may mắn tìm lại được, nhưng hỏi có bao nhiêu người mãi mãi ôm nuối tiếc riêng mình! Hãy yêu thương khi ta còn có thể...!" anh viết những dòng nhật kí đầu tiên khi tìm lại được tình yêu đích thực của đời mình, anh tự nhủ sẽ mãi yêu thương chị, mãi mãi!
Thuỳ Dương