Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Thấy lạ là mỗi khi đọc thư con xong bà lại buồn. Tò mò, tôi lại hỏi. Bà vừa nhai trầu, miệng móm mém, môi run lên còn mắt thì đỏ hoe:
- Thư tháng nào cũng như tháng đó. Rõ ràng không phải nó viết.
(Bà vốn nhà quê nên không biết đó là thư in trên máy tính, câu chuyện này xảy ra trước năm 80, thời kì còn khó khăn.)
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đám tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ... Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì.
À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nghuệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này thôi mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con. Mẹ thương con nhất trên đời, con gái yêu của mẹ."
Cả đám người dự lễ tang lặng đi, có người sụt sùi, có người không kìm được nước mắt.
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan.
Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng:
MẸ !
(ST)