Lầm Lì Cùng Mây Gió

Posted: Thứ Sáu, Ngày 12-05-2017, : 1162.

 Lầm Lì Cùng Mây Gió

Hơn hai tháng nay, ngày nào cũng thế. Kể từ lúc Oanh bỏ đi, sau giờ làm việc Vân chẳng chịu về nhà ngay hay đi bất cứ nơi đâu mà chàng chỉ một hướng ra bến sông ngồi trầm lặng nhìn những chiếc lá vàng rơi đến sụp tối mới về. Trông rất là buồn thảm.

 

     Lấy nhau gần một năm. Ngỡ về xứ nầy hai vợ chồng ngày ngày đi dạy, chiều về quấn quýt sống hạnh phúc bên nhau, rồi sinh con, đẻ cái chọn nơi nầy làm quên hương. Ai ngờ ! Chưa chi nàng đã đổi dạ, thay lòng, bảo rằng buồn, thiếu thốn mọi bề, rồi bỏ về Thành phố. Thật không sao hiểu nỗi.

 

     Trước ngày lấy nhau, lúc còn là Sinh viên trường Đại học Sư phạm Sài gòn chàng đẵ hỏi nàng rất nhiều lần vì nàng là con gái thành, không dễ dàng đến một vùng quê hẻo lánh để sống. Nhưng nàng đã nhất nhất đồng ý là sẽ đi bất cứ nơi đâu khi nhà trường phân nhiệm sở. Vì yêu nàng nên chàng tin vì lòng dũng cảm.

 

     Ngày lên đường nhận nhiệm sở, nàng rất vui vẻ và phấn khởi vô cùng. Khi đến nơi nàng làm việc rất sốt sắng. Ngoài giờ làm việc hai đứa hay thường rủ nhau ra bến sông của khu rừng vắng đi dạo, hóng mát, nhìn phong cảnh núi rừng thật là hứng thú. Nàng thường bảo: Cuộc sống của nàng luôn phải gần và gắn bó với thiên nhiên, mỗi lời nàng thốt ra là mỗi lần gieo vào đầu chàng sự tin tưởng cao độ. Cuộc sống thú vị và hạnh phúc chỉ hơn năm tháng dài thì bỗng dưng nàng đổi ý và muốn lìa xa chốn nầy. Nhiều lần nàng đã khuyên bảo chàng hãy lánh xa nơi nầy càng nhanh, càng tốt. Nhưng chàng cứ chần chừ và dường như không đồng ý. Vì chàng muốn chọn nơi nầy làm quê hương thứ hai và nghĩ rằng nghề giáo thì đi nơi nào cũng là nghề giáo mà thôi. Chàng thường tâm niệm ở đâu cũng thế, bước đầu lạ, không quen, nhưng dần dần thì đâu cũng vào đó như bao người khác.

 

  Qua những lần thương lượng với nhau không thành công. Một chiều cuối tuần nàng thâu dọn tất cả những gì riêng của mình và đón xe về Thành phố mà không một lời từ giả. Chính chàng còn bất ngờ, huống chi cả trường lại bất ngờ hơn khi thấy nàng ra đi một cách đột ngột, mà trước đó không có hành động khó chịu hay chê chán nơi nầy.

 

      Thấy nàng bỏ đi chàng và mọi người nghĩ có lẽ vì bồng bột tuổi trẻ. Chàng và mọi người luôn nuôi hy vọng và đợi ngày nàng sẽ trở lại. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, hình bóng nàng càng dần xa khuất và không bao giờ trở lại xứ núi rừng nầy nữa.

 

    Sau mấy tháng trời chờ đợi, chàng trở lại thành phố để tìm nàng. Nhưng nàng cũng bặt tăm không còn ở Thành phố nữa và hiện tại cũng chẳng ai biết nàng đang ở và làm việc phương nao.

 

      Nỗi buồn càng ngày càng chồng chất, chàng như là người cuồng trí, cứ chiều nào khi đi dạy về là ra bến sông nhìn nước chảy, lá rơi lầm lì cùng mây gió.

 

Thủy Điền

04-02-2017

Nguồn - tác giả: : Thủy Điền

 

 




Có Thể Bạn Thích

Sợ nhất điều gì..
Cúc hương ngốc dại
Làm bạn thôi anh nhé
Anh Hết Khùng Rồi
Rút ra
Những Câu Nói Hay Về Cuộc Sống Và Sự Nghiệp Cho Bạn Cho Tôi
Những câu stt hay và ý nghĩa về tình yêu bằng tiếng anh
Thỏi son không phai màu
Sức Mạnh Của Hai Tiếng “Đừng Đi!”
Duyên phận trời định, trả bạc cho người lấy vợ mình
Lời khuyên của bác sĩ
Nắm một bàn tay đã buông
Một ly sữa
Có Thai
Từ A đến Z kinh nghiệm du lịch ngắm hoa hướng dương Nghệ An
Thằng Sẹo
Nhà Tuyển Dụng Ấn Tượng Với Lòng Kiên Nhẫn Của Ứng Viên
5 nghề mà bạn nên làm trước khi muốn khởi nghiệp
Cuộn báo đi lạc
Choáng Váng Phát Hiện Ra “Bộ Mặt Thật” Của Bạn Gái Hotgirl Nhờ… Một Cơn Mưa Rào

Trang Mọi Người Quan Tâm


Chat Chat với chúng tôi