BỐP......!!!! trái banh văng ra. Tôi có cảm giác đau điếng bên cánh tay phải, tôi ngã quỵ xuống. Mặt tôi tối sầm lại, choáng váng. Từ xa, thằng Long chạy tới nhìn tôi, mặt nó xanh như tàu lá chuối hoảng hốt thét lên:- Chết! Chết! Tụi bây ơi thằng Hoàng nó bị gãy tay rồi.Thằng Long vừa dứt lời, cả đám bu vào tôi như bu vào xem sinh vật lạ. Chúng nó đỡ tôi dậy rồi hối hả đưa tôi vào bệnh viện. Còn về phần tôi, đau quá nên tôi ngất đi, mê man. Trong cơn mê tôi nghe tiếng ai đó, hình như là mẹ tôi. Bà đang xin xỏ cái gì đó thì phải.........Tôi đang nằm mơ màng thì bỗng nghe có tiếng nói:"- Carol! Carol! Nàng có sao không đừng làm ta sợ.- Thiếp không sao đâu chàng à, chỉ hơi choáng tí."
- Ủa! Tiếng gì vậy cà?
Tôi ngạc nhiên chòm mình ngồi dậy. Cánh tay của tôi giờ cũng đã bớt đau rồi. Thay vào đó là cảm giác đơ cứng, không còn cử động được nữa. Cũng phải thôi, tay tôi đang bị bó bột mà. Tôi nhìn khắp phòng mình thì phát hiện ra con nhỏ đang nằm đọc truyện. À thì ra nãy giờ tiếng nói của ai đó mà tôi nghe được là do con nhỏ này đọc truyện. Tôi thấy nhỏ đọc truyện mà đọc lớn tiếng như vậy đâm ra bực bội dễ sợ. Tôi thì bực bội mà nhỏ thì càng đọc càng lớn tiếng. Tôi chịu hết nổi rồi, sôi máu quát nhỏ:
- Con nhỏ kia, mày có im cho tao nhờ không? Mày không biết phép lịch sự là gì à?
Nghe tôi quát nhỏ giựt mình quay sang nhìn tôi đăm chiêu. Nhỏ không nói gì. Nhìn tôi được vài giây nhỏ lại quay qua cầm cuốn truyện lên đọc tiếp. Lúc này nhỏ đọc còn lớn tiếng hơn cả lúc nãy nữa. Người tôi sôi máu lên, nóng hừng hực còn mặt tôi thì tức đến độ chuyển sang màu tím. Tôi dùng hết sức bình sinh của mình nạt vào mặt nhỏ:
-Ê con kia, mày có bị điếc thì cũng chừa cho tao điếc với không nghe tao nói gì à? Phiền quá!
Một lần nữa, nhỏ lại quay qua nhìn tôi nhưng nhìn với con mắt nảy lửa chứ không còn đăm chiêu như lúc nãy nữa. Nhỏ bật ngồi dậy, đứng xuống giường, hai tay chống hông chu cái mỏ nhọn hoắc đáp:
- Này anh, nãy giờ tôi thấy anh mới là người ồn ào nhất đấy. Tôi đọc truyện nãy giờ có lớn cách mấy thì cũng không bằng nãy giờ anh hét đâu.
Nghe nhỏ nói vậy, tôi càng tức điên lên. Tôi lấy hết vốn liếng tiếng việt học từ lớp một tới giờ ra mà cãi lý với nhỏ. Mà nhỏ này cũng không phải dạng vừa đâu. Hai mỏ nhọn hoắc của nhỏ chu lên cãi leo lẻo. Cũng may, phòng bệnh này chỉ có tôi với nhỏ nên cũng tiện cho việc cãi lộn. Nhắm cãi không lại tôi bèn đập tay xuống giường cái rầm tìm cách nghi binh. Tôi nói với nhỏ:
- Ê nhỏ kia, mày chờ đấy, tao đi vệ sinh xong sẽ ra nói lý với mày tiếp. Tao không thua mày đâu.
Vừa nói tôi vừa bước vào phòng vệ sinh. Tôi nghe nhỏ nói với vào:
- Chỉ sợ anh trốn luôn trong phòng vệ sinh thôi.
Câu nói của nhỏ như đánh trúng tim đen tôi. Quả thật đúng như những gì nhỏ nói. Tôi cũng có ý định như thế. Nhưng khi nghe nhỏ nói vậy, lòng tự ái của tôi nổi lên. Thay vì vào phòng vệ sinh, tôi bước lại cạnh giường nhỏ ngồi rồi hai đứa chửi lộn tiếp. Cuộc đấu võ mồm của chúng tôi diễn ra hằng giờ đồng hồ mãi cho đến khi mẹ tôi bước vào phòng mới thôi. Tôi thấy mẹ bước vào liền trừng mắt nói với nhỏ:
- Mẹ tao vào rồi. Hên cho mày đấy. Tạm hoãn cuộc chiến nha mậy.
Nhỏ nở nụ cười như mỉa mai tôi đáp:
-Mẹ anh vào chưa biết ai hên à.
Tôi quay sang lườm nhỏ. Tôi bực lắm nhưng thôi mẹ tôi vào rồi nên thôi.Vừa thấy mẹ, tôi liền nói:
- Mẹ tay con bị sao vậy?
Bà nhìn tôi với vẻ mặt tức lắm nhưng không dám la tôi vì tôi là con trai một của ổng bả nên được ổng bả cưng ghê lắm. Mẹ tôi đáp:
- Mày chụp banh bị gãy tay chứ gì mà hỏi. Không thấy bó bột à?
Sau đó tôi lại hỏi mẹ:
- Thế chừng nào tay con mới lành?
Mẹ tôi thản nhiên đáp
- Nếu nghỉ ngơi và tẩm bổ hợp lý thì 2 tháng. Còn không thì 3 tháng.
Tôi nghe mẹ nói mà thất vọng não nề. Thế là trong mấy tháng đó tôi không được làm thủ môn rồi. Tôi hơi chán. Cơ mà không sao, không làm thủ môn được thì làm cầu thủ, chả sao cả. Rồi tôi quay sang nói với mẹ:
- Mẹ, bó bột xong giờ con về được rồi phải không?
Mẹ tôi quay sang, nét mặt nghiêm nghị đáp
- Mày chưa được về đâu, tao xin bác sĩ rồi, mày sẽ ở đây đến khi nào tay mày lành tao mới cho mày về.
WHAT!!! Cái gì thế này. Mẹ tôi nói vậy đồng nghĩa với việc tôi phải ở trong phòng này chung với nhỏ mỏ nhọn đó đến tận 2,3 tháng lận à. Trời ơi! Thế là cuộc đời tôi kể như bỏ. Không, không đời nào tôi chịu đâu. Không bao giờ. Tôi quay sang mẹ như cố gắng nài nỉ, van xin một điều gì đó:
-Không! Không! Con không chịu đâu mẹ ơi, mẹ thà giết con chứ đừng bắt con ở trong phòng này chung với con nhỏ đó.
Sau chuyện gãy tay lần này,mẹ tôi có vẻ cứng rắn hơn với tôi. Bà quay sang nhìn nhỏ mỏ nhọn đó. Còn nhỏ thì vừa đeo tai phone nghe nhạc vừa ngủ. Ngắm nghía nhỏ xong. Bà quay sang tôi trả lời 1 câu hết sức ngắn gọn:
- Nhỏ đó vô hại!
Nói rồi, mẹ tôi đứng lên, cười tươi như hoa bảo:
- Thôi tao phải vào công ty gấp đây. Còn cả mớ giấy tờ chưa duyệt. Ở đây nếu có thiếu thốn gì thì cứ alo tao một tiếng tao bảo con Thoa mua đem vào cho.
Được bằng ấy câu rồi mẹ tôi bỏ đi một mạch. Để lại một mình tôi trong phòng với nhỏ. Tôi lúc này không tin vào tai mình nữa. Mẹ tôi nói nhỏ vô hại. O MY GOLD!!!! Nhỏ đó mà vô hại. Những lúc không có mẹ tôi ở đây nhỏ còn đáng sợ hơn cả một băng nhóm xã hội đen nữa chứ chẳng vừa đâu. Rồi cuộc đời tôi đã chấm hết. May ra có ông tiên nào đó hạ thế xuống cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt của nhỏ mỏ nhọn này. Tôi chết mất thôi huhuhuhuhu. Giờ này thì nhỏ ngủ rồi may ra tôi còn tạm được yên ổn tí. Chẳng biết lúc nhỏ thức số phận tôi sẽ ra sao?Khò.... Khò...!!!!!( tiếng ngái ngủ của tôi)(Xin cho em giây phú yên bình, đừng nói thêm chi lời yêu.......) ( tiếng nhỏ hát)Tôi đang nằm ngủ ngon lành bỗng tiếng hát của nhỏ làm tôi giựt mình thức dậy. Quay qua thì đang thấy nhỏ vừa bấm điện thoại nghe nhạc vừa hát. Cái đệt gì thế này? Hát như tiếng heo kêu ấy, làm tôi điên cả đầu. Bực nhỏ lắm rồi tôi liền quay sang nạt nhỏ một phát:
-Mày im coi nhỏ kia, hát như heo kêu mà hát hoài. Làm như mình hát hay lắm không bằng.
Nhỏ nghe vậy liền quay sang tôi. Cái mỏ nhọn hoắc của nhỏ bắt đầu hoạt động.
- Đúng rồi, chỉ có mấy thứ đầu đất như anh đây mới cho là tôi hát dở.
Thấy mỏ nhọn của nhỏ cãi là tôi muốn toát mồ hôi rồi nhưng vì danh dự, con trai không thể thua con gái được nên tôi cố cãi mặc dù phần thắng thuộc về tôi rất mong manh. Và thế là chúng tôi cãi nhau từ 4h chiều đến tận 6h tối. Đến khi chị Thoa đem cơm và mẹ nhỏ đem cơm lên cho chúng tôi ăn thì mới dừng. Cuộc chiến tranh vừa dừng được 20' để 2 phe ăn cơm thì lại tiếp tục bùng nổ nữa. Lần này là cuộc chiến tranh giành nhà vệ sinh. Đứa nào cũng muốn đi tắm hết vì hồi chiều tới giờ toàn lo cãi lộn nên chúng tôi chưa ai kịp tắm rửa gì cả. Ai thì tôi nhường nhưng đối với nhỏ này thì không bao giờ. Chúng tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh cãi lộn với nhau cả nữa tiếng trời. Nhắm tôi gần thua rồi tôi bèn lấy tay nhéo mũi nhỏ 1 cái cho nhỏ đau mà tránh ra. Nhưng nhỏ này không đơn giản như tôi nghĩ. Nhỏ né được tất rồi bay sang phập vào tay tôi. Tôi giật nảy người, đau điếng hết cả lên. Nhỏ thấy vậy nên thôi cắn, sau đó nhỏ quay sang tôi cười,chọc quê:
- Chuỵ win nhé. Kakakakaka
Tôi nhìn nhỏ mãi đến khi nhỏ đóng cửa phòng tắm lại. Ôi trời ơi, con nhỏ vô hại mà mẹ tôi nói đây sao? Nó là bà la sát tái thế thì có! Chết tôi rồi huhuhuhuhu.Trời cũng đã khuya rồi. Tôi và nhỏ cũng bắt đầu đi ngủ. Thấy nhỏ ngủ mà trùm kín từ đầu tới chân tôi cũng đoán là nhỏ sợ ma rồi. Thế là tôi lấy cái Smartphone ra mở truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn lên đọc cho nó nghe. Tôi vặn max volume. Để xem kì này nhỏ chạy đâu cho thoát.nhỏ nghe thấy tôi bật truyện ma cho nhỏ nghe nhỏ vội bật tung cái mền ra nhìn tôi. Nhỏ bảo tôi tắt nhưng tôi cứ vờ như không nghe thấy. Nhỏ cười nhếch mép nói:
- Được lắm, anh tưởng tôi thua à, muốn chơi thì tôi chơ chung với anh.
Nói rồi nhỏ móc cái Oppo Neo5 ra bật bài GOOD BOY của BIG BANG lên cho tôi nghe. nhỏ cũng bật max volume .Cái phòng bệnh của chúng tôi bây giờ chẳng khác nào là cái phòng karaoke. Nào là truyện ma, nào là nhạc hàn quốc, điếc cả tai. Tôi nói với nhỏ
- Thôi thôi tao tắt truyện ma đây. Mày làm ơn tắt dùm tao cái nhạc hàn đó đi. Điếc tai quá.
Nói xong, tôi tắt truyện ma ngoan ngoãn ôm gối ngủ. Nhỏ thấy vậy nên cũng tắt luôn nhạc và ngủ theo tôi.Đấy, ngày đầu của chúng tôi là thế đấy. Và tiếp theo những ngày sau hầu như ngày nào chúng tôi cũng cãi lộn với nhau. Riết rồi trở thành thói quen, không cãi là ăn cơm không ngon. Mãi cho đến một ngày. Sáng đó tôi với nhỏ cũng cãi lộn như bình thường. Mãi đến trưa, tay phải của tôi bỗng nhức lạ thường. Tôi nằm trên giường co ro ôm cánh tay. Mặt tái xanh không còn tí máu. Nhỏ thấy vậy nên chạy lại hỏi tôi:
- Anh có sao không?
Tôi ráng gượng lại cơn đau đáp:
-Đau quá mày ạ!
Nhỏ nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Chưa bao giờ tôi thấy nhỏ lo lắng cho tôi đến thế. Nhỏ thấy tôi vậy bèn chạy đi gọi bác sĩ cho tôi. Cũng may bác sĩ đến kịp lúc nên tôi cũng chả sao. Qua chuyện này tôi thấy mến nhỏ hơn. Tôi không còn ghét nhỏ và xưng mày tao với nhỏ nữa. Thay vào đó là anh em. Chúng tôi không còn cãi lộn với nhau như lúc trước nữa mà trái lại thân thiết với nhau là đằng khác. Quen thân với nhỏ rồi tôi mới biết nhỏ có thói quen xếp bươm bướm giấy. Nhỏ nói xếp được 1000 con thì sẽ hoàn thành ước mơ gì đó nên nhỏ xếp đựơc 300 mấy con rồi. Nhưng tôi không tin lắm nên cũng bỏ ngoài tai chuyện đó. Thời gian thấm thoát qua mau. Mới đây mà cũng hơn 2 tháng rồi, tay tôi cũng bắt đầu lành lại.Ngày tôi xuất viện là ngày mà em buồn nhất. Cả ngày hôm đó khi nghe tin ngày mai tôi xuất viện em suốt ngày cứ rầu rĩ, buồn bã chả còn hoạt bát như những ngày trước. Tôi thấy vậy nhưng cũng chả biết nói gì hơn. Hôm sau tôi xuất viện, khi thay đồ xong chuẩn bị về em có hỏi tôi:
- Anh đi rồi anh sẽ nhớ em chứ?
Tôi cười với em đáp:
-Nhớ chứ. Anh sẽ nhớ em nhiều. Nhất là những lúc chúng ta gây lộn và anh sẽ nhớ mãi lần em cắn anh.
Em nhìn tôi nở nụ cười trìu mến. Mẹ tôi đứng ngoài giục:
- Nhanh đi Hoàng ơi. Làm gì mà lâu vậy.
Tôi vội chào từ biệt em. Thú thật tôi cũng chả muốn xa em đâu nhưng không lẽ tôi ở mãi trong này à! Không, tôi còn phải về với gia đình chứ. Thỉnh thoảng tôi sẽ ghé thăm em. Tôi ra đến ngoài hành lang rồi mà em vẫn ngó theo tôi. Mãi đến khi tôi cùng mẹ xuống đóng tiền viện phí. Đang ngồi chờ mẹ, tôi bỗng thấy có 3,4 cô y tá cùng 2 người bác sĩ đẩy bằng ca có vẻ gấp rút lắm. Tò mò nên tôi chạy theo xem. Tôi thấy họ đẩy băng ca vào phòng em với tôi. Đoán chuyện chẳng lành nên tôi vội bước vào phòng xem. Tôi dường như chết đứng khi đang thấy em nằm thoi thóp như con cá mắc cạn. Mặt mày xanh lét như tàu lá. Em quằn quại trên giường bệnh. Mũi của em bị chảy máu. Ôi trời, tôi nhìn cảnh tượng đó mà như xém xỉu. Hai chân tôi run run, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn. Nhắm tình hình không êm, các bác sĩ vội chuyển em vào phòng hồi sức. Tôi lo lắng nên cũng chạy theo xem. Vừa đến cửa, tôi thấy mẹ em ngồi đó xỉu lên xỉu xuống, khóc hết nước mắt, môi tím tái. Nhìn bà không còn tí sinh lực. Bác sĩ ra thông báo bệnh tình của em. Bác sĩ hỏi:
- Ai là người nhà của em Nguyễn Phương Khanh?
Mẹ em lập tức lên tiếng. Bác sĩ nhìn bà rồi khẽ lắc đầu như muốn nói em không còn được bao lâu nữa. Bác sĩ nói em bị ung thư thời kỳ cuối, không cứu đựơc nữa. Bà xém ngất nhưng may sao tôi kịp đỡ bà ngồi xuống và trấn an bà. Thế là sau đó em được đưa về nhà. Trước khi em về tôi có hỏi địa chỉ nhà em nên cũng có ghé thăm. Trong 1 lần tôi đến thăm, em có nói ước nguyện cuối cùng của em là được nhìn thấy 1000 con bướm giấy bay nhưng em chỉ mới có được hơn 300 con thôi. Em muốn tôi thực hiện ước nguyện đó. Tôi vui vẻ nhận lời với em. Thế là về nhà, tôi huy động mấy đứa bạn tôi xếp bướm giấy. Chúng tôi xếp đến quên ăn quên ngủ trong 5 ngày được 742 con. Cộng với tổng số của em thì chúng tôi cũng vừa đủ 1000 con. Tôi ôm hết số bướm đó cùmg mấy đứa bạn tôi đến nhà em. Em hôm nay mặc đầm xinh lắm, tóc búi cao. Em thấy tôi tới thì mỉm cười. Tôi đến bên em thì thầm:
-Anh đem ước nguyện của em đến đây.
Em mìm cười nắm lấy tay tôi. Tôi dìu em ngồi dưới bãi cỏ trước nhà còn tụi bạn tôi thì leo lên lầu nhà em đứng thả bươm bướm giấy xuống. Em mỉm cười. Nụ cười em lúc này đẹp lạ lùng. Khi chúng nó thả hết bướm giấy, tôi bèn đặt lên tay em con bướm thứ 1000 có vẽ hình trái tim trên đó. Em nhìn tôi, gương mặt em lúc này rất hạnh phúc. Em dựa vào lòng tôi và nói:
-Em cũng vậy.
Đôi mắt em lịm dần, lịm dần nhưng miệng em nọ 1 nụ cừơi mãn nguyện.Em trút hơi thở cuỗi cùng trong lòng tôi. Hai hàng nước mắt tôi bỗng ứa ra. Tôi nhận ra rằng tôi vừa đánh mất 1 điều gì đó rất quý giá đối với tôi.THE END
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.