Cô không còn nghe thấy gì nữa. Mắt cô nhòe đi. Không thể. Đó không phải là anh. Không cũng có thể chính là anh. Anh mang thông điệp của thượng đế đến cho cô. Lát nữa, anh sẽ đến và đọc tờ giấy của ngài. Rồi anh sẽ dương cung. Phải rồi, cái cung kia kìa, anh sẽ dương thẳng vào người cô và bắn.
***
1.
Chẳng hiểu vì sao hắn lại mời cô tới đây. Dẫu quán bar nằm trên tầng 27 của khách sạn The Lost Angel vốn chẳng bao giờ đông khách hay gợi nên cảm giác bất an gì cả. Tuy nhiên, cô không thích thế. Nhất là kể từ khi cô đã tìm thấy anh – thiên thần thứ hai còn tồn tại trên đời ngoài cô ra.
Từng ngón tay dài vẽ gió giữa hư không. Cô nhoẻn miệng cười nhắc lại lời anh và đưa chỉ tay bang quơ những nét lung tung trong không khí. Dĩ nhiên là anh không như vậy. Nhanh và mạnh mẽ. Chẳng có chút gì mềm mại và yếu đuối của thiên thần cả. Anh lướt qua những ngọn cây, cổ ngửng cao, hai mắt dõi thẳng về phương nhất định. Bất giác anh dừng lại. Đứng lặng lẽ trên không trung. Hai mắt khẽ nhíu và nheo lại. Anh mỉm cười và giơ tay vẫy cô. Còn cô thì hả hê thích thú như đứa trẻ con vừa xem xong một màn ảo thuật lạ kỳ.
- Em cười gì vậy?
- Em vừa mơ thưa ngài! Vẫn còn sớm quá. Bình minh đến với em muộn hơn thế này nhiều.
Người đàn ông gật đầu. Mái tóc bạch kim ánh lên dưới nắng. Hắn dụi mũi vào cánh tay cô làm nũng một cách trâng tráo:
- Chẳng biết bao giờ em mới không tỏa hương nữa nhỉ?
- Khi ngài bỏ em...
Cô hạ giọng đột ngột tuồng như lời của một người đang ghen vậy. Hắn im lặng nhưng cô biết rõ hắn đang hài lòng. Có người đàn ông nào không thích vậy đâu cơ chứ. Chỉ duy nhất anh là vượt qua tất cả người phàm mà thôi. Cô tiếp tục thỏ thẻ nũng nịu để tránh ông nghi ngờ cô đang nghĩ đến ai khác:
- Mẹ sinh ra em đã có mùi hương như vậy. Ngày thơ ấu, bà vẫn nựng em là thiên thần.
- Thật ư?
Cô không để ý thấy lão già hơi nhếch mép. Cô chìm đắm trong những mạch suy tưởng của mình. Làn gió nhè nhẹ cùng bài hát Dying in the sun đẩy cô chạm vào những kỷ niệm về mẹ. Bà dường như đã đoán ra tất cả cuộc đời mà cô sẽ phải gánh lấy sau này:
"Bông hoa của mẹ. Ánh trăng của mẹ. Sao tạo hóa lại bắt con phải sinh ra từ một mụ đàn bà khốn khổ và bệnh tật như mẹ. Thiên thần ơi! Con sẽ phải chịu đủ đọa đầy thôi. Hoa thơm thì trăm kẻ hái. Lũ đàn ông như bầy côn trùng hung dữ. Gã đẹp trai thì như con bướm xin phấn điệu đà nhưng cũng rắp tâm làm hại cánh hoa mỏng mảnh. Còn những gã tham lam cuồng vọng như chim ruồi, những gã giàu có nhưng biết hút đến kiệt cùng năng lượng cánh hoa như con ong... Bao kẻ sẽ hại con, sẽ tìm cách khiến con tàn phai bằng được. Nhưng con đừng sợ khi con không còn hương thơm, khi sắc đẹp con tàn úa chính là lúc con đã xong cái tội lỗi con đã phạm trên trời. Đừng sợ đau đớn, đừng sợ nhơ nhớp rồi con sẽ là người con gái trong trắng nhất mà chẳng ai sánh kịp được. Con yêu..."
Gió vờn nhẹ mái tóc cô. Quầy bar vô tình vẫn để giai điệu Dying in the sun mà không thay bài khác. Cô lẩm nhẩm từng ca từ dìu dịu:
Anh có còn nhớ chăng
Đôi ta đã hứa gì
Sao em lo lắng quá
Những điều ngày hôm qua...
- Không tin được vào lời hứa phải không cô bé?
Cô không để ý tới lời hắn nói nữa. Cô nhớ anh. Giá anh có thể đến đây lúc này nhỉ. Cô sẽ bỏ ngay người đàn ông giàu có này, cô sẽ bám vào anh. Anh sẽ đưa cô bay dọc suốt thiên hà như Peter Pan đưa Wendy đến Neverland. Không còn quá khứ, không còn nỗi đau.
- Em đã qua tay bao gã đàn ông rồi?
Cô giật mình sực tỉnh:
- Em không rõ thưa ngài.
- Ta không nắm được quá khứ của em. Nhưng ta biết tương lai của em. Em sẽ thuộc về ta. Là con búp bê yêu dấu của ta mãi mãi.
- Em...
- À! Ta có lý do đặc biệt để đưa em đến đây. Lát nữa em sẽ biết.
Có gì đặc biệt đâu. Chắc chỉ là một món quà sang trọng và vô vị nào đó. Cô chẳng hiểu sao mình vẫn cứ bị dụ dỗ vào mấy trò phỉnh phờ này. Như một thói quen, cô vẫn qua lại với hắn dù đã nhận lời sẽ đi theo anh mãi mãi. Cũng bởi vì anh bận quá. Sứ mệnh của anh khiến anh chẳng bao giờ được ở yên bên cô lúc nào cả.
- Quà ư?
Cô đáp xẵng. Hắn hơi nhíu mày:
- Còn hơn vậy. Sẽ rất thú vị.
Không. Mọi thứ đều nhàn nhạt. Chỉ trừ anh thôi. Và ngày anh đến bên cô nữa.
2.
Cô trôi ngược về ngày tháng tư với cơn mưa đầu mùa khiến bầu trời trở nên ảm đạm. Cô bắt gặp anh đang trôi hờ hững qua những bóng cây. Chẳng có ai để ý đến điều kỳ diệu. Lũ thiếu niên ngốc nghếch vẫn mải miết với hiphop, trượt patin hay nghịch ngợm cùng với trái bóng dở hơi. Anh lướt nhẹ qua cô. Chẳng hề chú ý. Dường như lúc nào anh cũng bận ngay cả trong dáng vẻ lười nhác ấy. Cô khẽ gọi:
- Này thiên thần! Anh vô tâm vậy. Có người cần cứu này.
Anh lộn cây chuối một vòng trước khi đáp nhẹ chân xuống đất; ngón tay khẽ chỉ lên khuôn mặt thanh tú của mình:
- Cô gọi tôi?
- Cánh của anh đầu rồi hả?
Anh ngẩn mặt ra một lúc rồi cười xuề xòa:
- Cô nghĩ còn đôi cánh mà vẫn sống được tại mảnh đất không dành cho những điều kỳ diệu sao? Tôi phải ẩn đôi cánh đi chứ
- Sao hôm nay, anh lại nhàn rỗi vậy. Thế giới tốt đẹp cả hay sao?
- Không. Hôm nay tôi được nghỉ phép. Còn cô...
Cô mở điện thoại. Có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Cô cất vội máy vào túi xách và thản nhiên trả lời:
- Tôi lỡ hẹn. Giờ tôi buồn. Anh có thể giúp tôi hạnh phúc được không?
- Được chứ. Hạnh phúc là điều tôi luôn có.
3.
- Sao trễ vậy nhỉ. Đáng lẽ giờ này đã phải bắt đầu rồi chứ?
- Bắt đầu gì cơ? Thú thực em không thích hẹn hò ở đây thưa ngài. Nhỡ đâu có một ống máy bất kỳ lia được chúng ta. Sẽ không tốt cho ngài đâu.
- Ha ha.
Cô cảm tưởng như hắnphát ra âm thanh đó từ một cái máy ghi âm hơn là điệu cười.
- Càng tốt. Ta đang muốn vậy.
Kỳ lạ. Người đàn ông này chẳng nhẽ muốn hỏng hết sự nghiệp vì ta sao. Thôi kệ, hắn đáng chết. Hắn dùng tiền để mua chuộc ta, để bắt ta trở thành món đồ chơi nhỏ bé cho hắn thỏa mãn những dục vọng ghê tởm. Còn ta thì như định mệnh.
Phải chịu hết thôi. Hắn đâu thể bằng anh – người đàn ông luôn mang lại niềm tin cho tất cả mọi người.
Không biết giờ này, anh đang ở đâu nhỉ. Anh vẫn thường ra đi với một đôi cánh nhỏ xíu làm bằng lông ngỗng trắng muốt, một cái vòng sắt mạ vàng lúc nào cũng được đánh bóng và những hộp quà nho nhỏ. Cô nằm trên giường ngắm nghía chúng trong lúc anh tắm và chuẩn bị đồ ăn cho cô. Thi thoảng, cô lắc đầu ngao ngán:
- Sao anh cứ phải đeo cái vòng vàng này, đôi cánh này. Họ không biết rằng anh là thiên thần sao.
Những lúc đó gương mặt anh thường đỏ lên ngượng nghịu. Anh mỉm cười:
- Làm sao người ta tin anh là thiên thần nếu anh không có cánh, không có vòng vàng sáng lấp lánh.
- Em tin đấy thôi.
- Em lại khác. Cũng như ...
Anh vẫn định nói gì đó nhưng lần nào cũng vậy. Âm thanh đều bị tắc lại.
- Mà em đừng làm gì nữa.
- Anh sẽ bảo vệ em, sẽ nuôi sống em.
- Không. Anh còn phải lo cho người khác. Em chịu cuộc sống này như một kiếp đọa đầy rồi. Bao giờ hương thơm này mất đi trên cơ thể em mới được bình yên.
- Ai có quyền bắt em phải thế.
4.
- Có vẻ em vẫn đang trong giấc mơ của mình thì phải. Điều sắp đến còn đẹp hơn giấc mơ nữa cơ.
Cô không thèm đáp lại câu hỏi nữa. Giờ cô đã quyết định rồi. Ngay sau khi nhận được món quà kia, cô sẽ trở về với anh. Đúng vậy. Cô chẳng việc gì phải tự đọa đầy mình. Cô cũng chẳng cần phải làm thiên thần hiến dâng cuộc đời mình cho những kẻ không hay biết. Cô sẽ làm người bình thường và để một người đủ sức như anh bảo vệ qua khó khăn hoạn nạn. Anh nói sau nhiệm vụ lần này anh sẽ vĩnh viễn không làm bất cứ điều gì nữa để ở bên cô. Anh sẽ đưa cô đến một mảnh đất nơi chẳng ai xét nét hay dò hỏi cô cả.
- Đến rồi đấy.
Cô ngẩng cổ lên mệt mỏi. Một chàng trai đang bay lượn trên bầu trời với một thứ gì đó cầm trên tay.
- Em nhìn kìa. Bây giờ lũ trẻ thích được tặng quà kiểu này. Rất đặc biệt phải không? Hắn ta bay được đấy. À thực ra thì giống một thằng hề. Ha ha. Hắn thậm chí không có cánh cũng chẳng có vầng sáng nào cả. Bố mẹ bọn trẻ không muốn lũ nhỏ vỡ mộng nên hắn mới thoát chết đói. Ừ ngẫm kỹ hắn cũng khá đẹp trai. Nhưng chung quy cũng chỉ là một thằng dị hợm. Nhưng ta nghĩ chắc em chưa từng biết trò tặng quà này...
Cô không còn nghe thấy gì nữa. Mắt cô nhòe đi. Không thể. Đó không phải là anh. Không cũng có thể chính là anh. Anh mang thông điệp của thượng đế đến cho cô. Lát nữa, anh sẽ đến và đọc tờ giấy của ngài. Rồi anh sẽ dương cung. Phải rồi, cái cung kia kìa, anh sẽ dương thẳng vào người cô và bắn.
Tạch! Mũi tên găm vào tim cô trong sự sững sờ của mọi người. Cô cảm thấy mùi hương đang mất đi thay thế cho vị lạnh của cái chết. Hai tay cô buông thõng xuống, đầu cô dựa hẳn vào thành ghế như cố đớp lấy chút ít khí trời. Hương bay đi mất. Cô lại về với chính cô nguyên bản cô đơn và bé bỏng.
Mọi người hốt hoảng chạy đến bên cô. Còn người đàn ông tóc bạc thì lấy khăn lau từng vệt máu văng trên mặt ông với nỗi sợ hãi tột cùng. Không ai để ý dưới kia xe cộ đã ùn tắc. Đám đông xúm quanh xem một người đàn ông có cánh nhưng lại nằm gục trong vũng máu. Có tiếng nói đan xen:
- Chắc thằng điên này tự tử.
Chỉ có cô và anh nắm tay nhau bay vút lên thiên đường mỉm cười chế nhạo vì đã lừa được tất cả mọi người.
5.
- Sao thế? Đọc nhanh lên chứ.
Tiếng hắn gắt lên làm cô trở về với thực tại. Anh đứng đó ngay trước mắt cô. Vận trên mình bộ đồ kệch cỡm như một thằng hề xiếc, cánh giả, cái vòng sắt tây mạ vàng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi...
- Dạ vâng.
Anh tái sắc mặt đi một chút rồi như một bài đọc đã được chuẩn bị sẵn anh cất lời lắp bắp và nhanh như cái máy:
- Thay mặt cho đấng chúa cứu thế vĩ đại, ta gửi cho con người đàn ông sẽ đem lại cho con hạnh phúc và chiếc nhẫn vĩnh cửu gắn bó đời anh ấy với con.
Anh mở chiếc hộp. Có vẻ như anh đã bình tĩnh lại. Hộp lớn đến hộp nhỏ lần lượt cho đến khi chỉ còn hộp vuông bọc nhưng có đính hạt cườm. Anh chua xót nhìn cô rồi đưa cái hộp nhỏ cho ông và cúi đầu thật sâu.
6.
Cô thấy trên tay mình có vật gì loang loáng...
Nguyễn Hải Đăng