Dương Chu có môt người em tên là Dương Bố. Thường ngày, Dương Bố rất ưa thích diện những bộ đồ màu trắng.
Một hôm, Dương Bố đi ra ngoài, theo thường lệ vẫn mặc bộ đồ màu trắng. Thật không may, khi anh vừa mới ra ngoài được một lúc thì gặp trời mưa.
Vì anh ta vốn yêu thích áo trắng, không muốn chúng bị dơ, vậy nên liền cởi áo trắng ra, mặc lên mình chiếc áo màu đen rồi chạy nhanh về nhà.
Anh ta chỉ lo ôm đầu chạy, mà không để ý một con chó từ xa đang lao tới, há miệng định cắn. Dương Bố tránh được, sau khi tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện đây chính là con chó nhà mình. Tại sao ngay cả đến chủ của nó cũng không nhận ra được nhỉ?
Dương Bố nộ khí xung thiên, quơ ngay một cây gậy, định dạy cho con chó ngu ngốc này một bài học.
Dương Chu nhìn thấy hành động của đứa em, vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Em không nên đánh nó, bởi nó cũng giống như em thôi. Nếu vừa rồi, con chó nhà mình chạy ra ngoài là màu trắng, trở về lại màu đen, chẳng lẽ em không thấy kỳ quái sao?”.
Dương Bố nói: “Theo như anh nói, người đáng đánh chính là em rồi”.
Dương Chu trả lời: “Đúng thế! Theo lý, em mới chính là người đáng đánh”.
Cảm ngộ:
Lúc đi mặc áo trắng, lúc về mặc áo đen, chính mình không biết mình thay đổi, con chó thấy khác thì tất nhiên sẽ xua đuổi, nếu đánh nó chẳng hóa ra là sai lầm lớn rồi. Lỗi tại mình thay đổi chứ không phải tại con chó cắn xằng.
Vậy nên ở đời khi mình làm điều gì khác thường, mà người ta không rõ, thì tất nhiên người ta bàn trái bàn phải. Nếu mình không tự xét mình thay đổi hay dở, chỉ biết trách người nghị luận nọ kia, thì chẳng khác nào như Dương Bố đánh chó trong câu chuyện này vậy.
(ST)